Thiên Tài Ngục Phi
Thiên Lam nhìn thấy vậy thì vội hét lớn, nhưng hắn không dám động vào thần hồn của Tiêu Nguyệt, nàng chỉ mới là một Linh Sư mà thôi.
Thiên Lam quan sát phía bên ngoài thì nhìn thấy một già một trẻ đi vào từ cửa sổ - lão già mặc trường bào màu nâu, tóc đã hoa râm và một thiếu niên mười ba đến mười bốn tuổi mặc một bộ trường bào màu tím.
Thiên Lam cảm nhận được họ không có sát khí, trong ánh mặt cũng tràn đầy ý cười từ tốn. Hắn cũng không định ra mặt, cứ để xem tình hình trước đã.
Hắn nghĩ hai người đó sẽ làm gì đó, nhưng ngoài dự đoán là thiếu niên mặc trường bào màu tím chỉ nhẹ bước lại cạnh giường đặt lên một khối lệnh bài màu lam rồi lui ra. Thiếu niên mặc trường bào màu tím nhìn lam sắc lệnh bài một cách rối rắm rồi cung kính cúi chào lệnh bài một cái.
Thiếu niên bất động thanh sắc nhìn vào lão giả, lão giả ấy cũng hiểu ý tay tùy tiện phất lên, một luồng linh lực lục sắc bao trọn lấy Tiêu Nguyệt. Linh lực lục sắc chậm rãi đem Tiêu Nguyệt huyền phù lên không trung, chớp mắt đã đặt Tiêu Nguyệt xuống giường.
Thiên Lam nhìn thấy vậy thì cong cong khóe miệng, thật là thú vị, hắn cũng không biết rốt cuộc ai là chủ nhân của hai người này, bất quá rất có lợi cho Tiêu Nguyệt, thôi thì cứ thuận theo như vậy đi.
Trước khi đi, lão giả cũng nhìn lệnh bài đầy phức tạp, lẩm bẩm.
‘Rốt cuộc là ‘hắn’ đang nghĩ cái gì vậy ?’ – Rồi lão giả mang thiếu niên kia thoát cái biến mất ở cửa sổ.
Lão giả kia vừa biến mất khỏi phòng thì thần thức của Tiêu Nguyệt cũng đã có thể hoạt động, nàng ngẩn người nhìn cạnh giường, nàng nhớ lúc đó nàng đang đứng trên sàn nhà mà. Rồi tự dưng mất đi ý thức.
Một cảm giác lành lạnh truyền đến đại não của Tiêu Nguyệt, nàng phát hiện có một thứ gì đó khá lạnh ở bên cạnh mình.
Một khối lệnh bài lam sắc đang nghiễm nhiên nằm ở đó, Tiêu Nguyệt thấy vậy thì nghi hoặc, lúc nãy đã xảy ra chuyện gì ? Tiêu Nguyệt vội liên lạc với Thiên Lam.
Thiên Lam cười thần bí đáp lại. ‘Vô họa ắt hữu phúc’ – rồi im lặng. Tiêu Nguyệt cầm khối lệnh bài trên tay nghi hoặc nhìn nó.
Nhìn một hồi không thấy có cái gì đặc biệt, tiện tay quăng vào bên trong Hỗn Độn Giới Chỉ. Nàng tiếp tục liên lạc với Tiểu Quang.
‘Tiểu Quang !’
Tiểu Quang nghe thấy thanh âm của Tiêu Nguyệt thì kích động nói lắp.
‘Tiểu Nguyệt Nguyệt à, tại sao lúc nãy ta cảm thấy thần hồn của ngươi không hoạt động vậy, hầu như những thần hồn không hoạt động đều là khi chủ nhân của nó mất đi ý thức nha. Ta sợ lắm, ta cứ nghĩ ngươi sẽ biến mất.’ – Tiểu Quang gấp đến nổi òa khóc lên.
(Ở chỗ này thì vì ta … thì ta viết liền luôn, vì nếu nói lắp thì … sẽ rất nhiều, ta ngứa mắt, nên các nàng thông cảm mà tưởng tượng đi ^^)
Tiêu Nguyệt nghe vậy thì thở dài, Tiểu Quang cũng quá lo lắng nên mới như vậy đi. Tiêu Nguyệt vừa an ủi vừa quay lại chủ đề chính.
‘Tiểu Quang này, có phải mấy tháng nay ta tu luyện thuận lợi là nhờ vào Tiểu Quang không ? Tiểu Quang hấp thụ linh lực truyền vào đan điền của ta à ?’
Tiểu Quang nghe Tiêu Nguyệt hỏi nó thì thành thật trả lời.
‘ Ừm, ta vì sợ mình ăn nhiều quá nên thả ra đan điền của Tiểu Nguyệt Nguyệt a~’
Tiêu Nguyệt nghe vậy thì mừng rỡ, vội vàng hỏi.
‘Vậy nếu ta đem linh lực truyền ra ngoài thì Tiểu Quang vẫn có thể tiếp tục hấp thụ chứ ?’
Tiểu Quang lại đáp, hắn có nhiệm vụ phải giải đáp các thắc mắc của Tiểu Nguyệt Nguyệt một cách chặt chẽ a~ Như vậy chứng tỏ rằng hắn hữu dụng, hắn sẽ được Tiểu Nguyệt Nguyệt nói chuyện cùng.
‘Ừm, ta có thể hấp thụ gấp rất nhiều lần tốc độ bây giờ nhưng kinh mạch của Tiểu Nguyệt Nguyệt sẽ không chịu nổi a~ Chí ít thì chỉ có thể gấp ba lần tốc độ bây giờ thôi.’
Tiêu Nguyệt kích động cười toe toét, mấy tháng nay tốc độ tu luyện của nàng tăng lên rất nhiều, nếu nàng ngừng hấp thụ linh lực thì chỉ cần có Tiểu Quang là nàng không cần lo lắng gì nữa.
‘Cảm ơn ngươi, Tiểu Quang.’
Tiêu Nguyệt vừa dứt lờ với Tiểu Quang thì vội hỏi Thiên Lam xem có được không nhưng Thiên Lam đã cướp lời trước, ‘Có thể’ – Ai bảo hắn xem được thần thức của nàng cơ chứ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...