Thiên Tài Ngục Phi
Tiêu Nguyệt sau khi củng cố lại cảnh giới thì thoát ly Lạc Nhật sâm lâm đi vào Hỗn Độn Giới Chỉ.
Thiên Lam nhìn thấy Tiêu Nguyệt thì không biết tại sao mắt trái lại giật giật, dự cảm không lành đang dần dần kéo đến. Thiên Lam vội vã chạy đến Tận Uyển điện.
“Thiên Lam ta lệnh cho ngươi đứng lại.” – Giọng nói của Tiêu Nguyệt như đang gọi hồn Thiên Lam truyền ra từ phía sau.
“Nha đầu, ta đây.” – Thiên Lam cười hì hì từ từ quay lại đối mặt với Tiêu Nguyệt. Vẻ mặt lấy lòng của Thiên Lam muốn chân chó bao nhiêu thì sẽ có bấy nhiêu. Lúc nãy khi “lỡ” đọc suy nghĩ của Tiêu Nguyệt thì Thiên Lam phát hiện bí mật của mình đã bị tiểu nha đầu Tiêu Nguyệt biết mất rồi.
“Thiên Lam này, theo ta biết thì chủ nhân của Hỗn Độn Giới Chỉ có quyền ra lệnh cho giới linh thì phải.” – Tiêu Nguyệt mỉm cười nhìn như vô hại nhìn Thiên Lam
Thiên Lam cảm thấy mồ hôi của mình đã thấm ướt lưng mất rồi. Tiêu Nguyệt thì vẫn cười vô hại đứng đó. Thiên Lam đáp : “Ai nói, giới linh có quyền không nghe lệnh của giới chủ.”
Tiêu Nguyệt cười cười, từ Thường Thiên điện lấy ra một bộ đồ nữ. Hắc hắc, Thiên Lam biết tiếp theo mình sẽ thành ra thế nào rồi.
“Nha đầu, ngươi sao nỡ đối xử với ta như vậy… Ta cũng coi như một nửa là lão sư của ngươi mà~”
Tiêu Nguyệt vẫn cứ từ từ đi lại đè đầu Thiên Lam ra mà thay mặt kệ Thiên Lam chữi rủa ầm ĩ. “ Xyz Tiêu Nguyệt @#$%&%#^&%5.”
Tiêu Nguyệt hài lòng nhìn tác phẩm của mình, thì ra đặc quyền của giới chủ có thể dùng như thế này. Tiêu Nguyệt thoát ra khỏi Hỗn Độn Giới Chỉ với tâm trạng vô cùng tốt, nhờ đó Thiên Lam cũng hành hạ Tiêu Nguyệt càng ngày càng nhiều.
- - -
“Thiên Lam này chúng ta ngốc ở đây hơn nửa năm rồi mà sao không thấy đường ra vậy?”
Tiêu Nguyệt ngao ngán chống tay lên cằm lười biếng hỏi Thiên Lam, nàng rất thắc mắc tại sao cứ lẩn quẩn trong cái sâm lâm này. Nàng càng ngày càng cảm thấy chán cuộc sống này, cứ ngày ngày đi lẩn quẩn trộm đồ của các linh thú rồi bị đuổi giết, sau đó lại là tu luyện.
Cuộc sống suốt ngày quanh quẩn trong rừng không có ai làm Tiêu Nguyệt sắp chán chết rồi, tuy rằng đây là cách rất tốt để nâng cao thực lực nhưng nàng sẽ bị tử kỹ đấy.
“Ta vốn dĩ xông vào Lạc Nhật nội vi rồi thì lấy đâu đường ra, nha đầu đần. Nội vi Lạc Nhật sâm lâm này là một nơi đầy nguy hiểm, nếu không có ta chỉ dẫn ngươi đã chết từ khi đặt chân vào ngoại vi rồi làm gì có vụ còn ngồi đây thở dài.”
Tiêu Nguyệt nghe thấy vậy cũng giật mình, nàng không quá ngốc để hiểu việc gì đang xảy ra, nàng bị lừa gạt a~ Vào nơi hung hiểm như thế mà lại ngu ngốc không biết gì, oa cái mạng nhỏ của nàng có thể mất bất cứ lúc nào a~
Đang suy tư thì Tiêu Nguyệt nhìn thấy một chú cún trắng nhỏ bị thương đi về phía mình, toàn thân đầy máu. Nhưng Tiêu Nguyệt không dám vội vàng tiến lại ôm lấy chú cún để trị thương. Tiêu Nguyệt hỏi ý kiến của Thiên Lam xem có nên giúp đỡ hay không.
“Dù không nhìn thấy sát khí của linh thú đó nhưng ta nghĩ rằng nha đầu à đừng nên xem vào chuyện không phải của mình. Dù sao đây cũng là khu vực nội vi, đề phòng không có gì là sai. Mần thịt nó làm buổi tối cho rồi đi.”
Tiêu Nguyệt hung hăng trừng mắt nhìn Thiên Lam rồi vội vội vàng vàng ôm lấy chú cún nhỏ chuẩn bị sơ cứu cho nó thì nhìn thấy ánh mắt tội nghiệp của nó. Chú cún ấy cắn lấy áo của Tiêu Nguyệt, chân trước chỉ về một hướng sâu trong nội vi, Tiêu Nguyệt thấy vậy thì vận chuyển Lăng Thiên bộ pháp hướng phía đó chạy đi.
Thiên Lam thấy vậy thì hét toán lên, ngăn cản Tiêu Nguyệt, nhưng vì nghe thấy Thiên Lam nói rằng chú cún nhỏ không có sát khí nên cứ đi theo.
Đi sâu vào bên trong thì Tiêu Nguyệt thấy một lối đi nhỏ chỉ đủ cho em bé chui vào, chú cún trong lòng dường như rất hưng phấn bất chấp thương thế nắm lấy y phục của Tiêu Nguyệt chỉ vào trong lối đi.
Tiêu Nguyệt cắn răng suy nghĩ xem có nên đi vào hay không thì Thiên Lam hét toán lên một lần nữa.
“Không được đi, ta không cảm nhận được bất cứ gì bên trong, ta sẽ không thể bảo đảm được an toàn cho ngươi đâu, nha đầu nghe lời ta đi.”
Tiêu Nguyệt nhìn Thiên Lam rồi lại nhìn chú cún trong lòng, nhìn thấy ánh mắt tội nghiệp của chú cún nhỏ. Tiêu Nguyệt quyết định đi vào lối đi nhỏ.
Bên trong tối đen như mực, Tiêu Nguyệt vội vận dụng linh lực tạo ra một hỏa cầu nhỏ soi sáng. Càng đi vào trong lối đi càng rộng, rêu cũng bám đầy cả tường. Có lẽ đã lâu rồi không có ai đến (lối đi chút ét kia ai chui lọt?)
Nhìn thấy ánh sáng ở phía trước, Tiêu Nguyệt thu hồi hỏa cầu bước qua đó. Phía sau lối đi này là một sơn cốc hoa lệ, giữa sơn cốc là một hồ nước rất đẹp, hồ nước phát sáng soi rọi tất cả.
Tiêu Nguyệt vừa đặt chân xuống sơn động thì một luồng dự cảm chẳng lành hiện ra trong đầu nàng. Quay ra một phía đang phát ra tiếng động thì nhìn thấy một đại mãng xà tấn công nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...