Thiên Tài Khí Phi

Edit: Sunny Út

Beta: Sally

Trong lòng Vân Mộng Vũ cực kỳ tức giận, tay nắm chặt thành quyền.

Xấu hổ cho cái gọi là đức hạnh của người làm cha!

Bọn họ có lầm hay không a, đây là nhà của nàng a.

Nói đến ngôi nhà này, còn liên lụy đến hôn lễ của năm xưa.

Năm đó Mộc Lâm quận chúa gả cho Vân Mộ, tuy rằng Hoàng hậu cũng chính là Thái hậu hiện tại trong lòng không thích. Nhưng mà bà lại cực kỳ yêu thích Mộc Lâm, cho nên vẫn vì nàng chuẩn bị rất nhiều. Mà ngôi nhà có phần xa hoa này lại là Thái hậu ban thưởng. Thái hậu bởi vì không thích hôn sự này nên mới nói đây là quà tặng riêng cho Quận chúa, hơn nữa cũng đã nói, đồ cưới của Mộc Lâm từ nay về sau cũng là do đứa bé kế thừa, không có quan hệ gì với Vân Mộ.

Vân Mộ cũng từng bởi vì chuyện này vẫn canh cánh trong lòng, nhưng sau đó Mộc Lâm lại vì khó sanh mà chết, sau đó hộ quốc tướng quân Mộc Nguyên qua đời. Vân Mộng Vũ lúc ấy còn nhỏ tính tình lại quái gở nên không biết gì, hơn nữa tình huống lúc đó, không ai làm chủ cho nàng, cho nên nhà của Mộc Lâm chẳng khác nào là của Vân Mộ.

Thời gian thật lâu về sau, Vân Mộ thật sự nghĩ mấy thứ này đều là của hắn.

Vân Mộng Vũ trong lòng đối với hành vi cướp bóc của bọn họ hận đến cực điểm, nhưng nàng sẽ không cho họ được như ý nguyện, nàng sẽ lấy lại tất cả những thứ nên thuộc về mẹ con nàng.


Nàng sẽ làm từng người một phải trả giá về hành vi của hắn.

Lúc này Vân Mộ mới bừng tỉnh, tiền tài phú quý mà hắn đang có đều là của Mộc Lâm cho hắn, mà hắn có quyền sở hữu cũng là Mộc Lâm ban cho.

Đột nhiên bên tai lại văng vẳng lời nói của Mộc Lâm.

“Vân Mộ, không nghĩ tới ngươi là người như thế! Cái gì mà phấn đấu quên mình, cái gì mà trọng tình trọng nghĩa thì ra đó là âm mưu của ngươi. Đồ ngụy quân tử, đồ tiểu nhân ti tiện. Mộc Lâm ta kiếp này sai lầm lớn nhất là gả cho Vân Mộ ngươi.”

Mỗi một câu, hiện tại nhớ tới, như là giết chết lòng hắn.

Nàng nói kiếp này sai lầm lớn nhất là gả cho Vân Mộ hắn.

Nhưng hắn có làm gì sai đâu?

Hắn từng có khát vọng, vì nước vì dân, nhưng không ai cho hắn cơ hội này, bởi vì hắn không có gia thế, không có người chống đỡ.

Hắn là người tài hoa, lại không có nơi để thi triển.

Hắn không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể tìm vợ có gia thế. Nhưng hắn lại là người cực kỳ cao ngạo, lòng tự trọng rất cao, sẽ không vì tìm ra được một gia tộc có thế lực mà chịu cưới về một nữ tử không vừa lòng.

Cuối cùng hắn để ý Quận chúa phong hoa tuyệt đại kia, nữ tử xuất sắc nhất Yến kinh.

Trải qua bao mưu kế, hắn cũng thành công, thành công cưới được nữ tử kia.

Nhưng sau này rất nhiều chuyện đều bị nữ tử kia phát hiện, bởi vì nàng quá thông minh.

Cuối cùng âm dương xa cách.

Đột nhiên, hắn phát hiện nữ nhi của nàng cũng xuất sắc giống nàng, đều phong hoa tuyệt đại, làm người ta mờ cả mắt.

Cũng đang phẫn nộ chất vấn giống như năm đó.


Vân Mộ muốn nói, nhưng cái gì cũng không nói nên lời.

Đó đều là sự thật, hắn căn bản không thể nào cãi lại.

Khi Lí Như bị Vân Mộng Vũ hỏi lại, nhất thời cũng thanh tỉnh.

Nàng hưởng thụ của hồi môn của Mộc Lâm kia vậy mà cũng đã quên, nay mới phát hiện tất cả đều là của Vân Mộng Vũ. Giờ phút này các nàng còn muốn đuổi người khác, lúc này nàng không biết nói gì cả.

Vân Dung nhìn sắc mặt của phụ thân cùng mẫu thân cũng đoán được một ít, sau đó mang ánh mắt sầu lo nhìn tình hình xung quanh.

Mà ở đây Vân Ngọc còn chưa hiểu rõ chuyện gì thấy tình huống trước mặt không ai vì nàng đòi lại công đạo, ngược lại đều là bộ dáng trầm mặc. Nhất thời chịu không nổi, thoát khỏi người Lí Như, nghiêng ngả lảo đảo chạy đến trước mặt Vân Mộ. Lôi kéo tay áo Vân Mộ, vừa khóc vừa nói: “Phụ thân, người làm sao vậy? Người xem, Vân Mộng Vũ kia đang nói cái gì, nàng dám nói chuyện với người như vậy. Phụ thân, người mau đuổi nàng đi a.”

Vừa nghe Vân Ngọc nói, sắc mặt Lí Như trắng bệch, chuyện này rất phức tạp, trong đó lại liên lụy đến Mộc Lâm. Mà lão gia tuy rằng đối với Mộc Lâm rất vô tình, nhưng nàng biết trong lòng hắn chỉ yêu Mộc Lâm. Nhưng bởi vì một số nguyên nhân khiến cho hắn buông phần cảm tình này. Cho nên phàm là chuyện có liên quan đến Mộc Lâm, hắn đều cực kỳ nhạy cảm. Hiện tại Ngọc nhi như vậy không biết có chọc giận lão gia hay không?

Vân Dung cũng mang vẻ mặt lo lắng nhìn Vân Ngọc, ánh mắt tràn đầy bất đắc dĩ.

Vân Mộng Vũ lại mang vẻ mặt cười lạnh nhìn Vân Ngọc, ngu xuẩn chính là ngu xuẩn, tình huống trước mặt đã không biết gì còn ở chỗ này rống to. Thật sự là nghi ngờ cái đầu của Vân Ngọc có não hay không, bằng không làm sao có thể ngu như vậy. Rõ ràng là cùng một mẹ, Vân Dung kia lại bình thường, còn Vân Ngọc này, lại là thứ không có não.

Quả nhiên, Vân Mộ cực kỳ phiền chán tát Vân Ngọc một cái. Vân Ngọc bị tát như vậy, cả người ngả về phía sau, té trên mặt đất. Lí Như không thể tin nhìn Vân Mộ, nàng biết Vân Mộ vô tình, nhưng giờ phút này, loại vô tình này lại khiến cho nàng sợ hãi.

Lí Như đi tới trước mặt nâng Vân Ngọc đứng lên, Vân Ngọc còn muốn nói, lại nhìn thấy Lí Như đang rưng rưng nước mắt, vẻ mặt cùng bộ dáng bi thương. Cuối cùng nàng cũng phát hiện không khí quái dị, im lặng nép vào lòng Lí Như.

Vân Dung nhìn tình hình này ánh mắt chợt lóe, không có hành động gì khác.


So sánh với hai người kia, Vân Dung càng thêm bình tĩnh.

Vân Mộng Vũ nhìn thấy mẹ con bọn họ như vậy, tâm tình tốt hơn rất nhiều, ngữ khí cũng hạ xuống. Nàng nói “Vân Mộ, ta cũng không ép các ngươi phải chuyển ra khỏi nhà. Không có cách nào, ta không giống ngươi, máu lạnh như vậy. Các ngươi muốn thì cứ ở, nhưng làm người cũng không thể không biết sỉ diện, các ngươi phải đem hết những đồ của mẹ ta trả lại cho ta.”

Vân Mộ tâm tình cực kém, nghe Vân Mộng Vũ nói vậy, tâm tình càng kém.

Còn? Làm sao mà còn?

Nếu mà còn, như vậy hắn có cái gì?

“Ngươi i nói là trả hết đồ, như vậy ơn dưỡng dục của tướng phủ đối với ngươi còn cái gì? Vân Mộng Vũ đừng tưởng rằng trên Mẫu Đơn hội nổi bật hơn người, hiện tại lại không coi ai ra gì. Tốt xấu gì ta cũng là phụ thân ngươi, có nữ nhi nào lại ngỗ nghịch với phụ thân như ngươi sao? Có nữ nhi bất hiếu như ngươi sao?” Vân Mộ bắt đầu cùng nàng nói về đạo làm con. (Sally: Bó tay toàn tập, không nuôi người ta được mà giờ kể công..aizz)

Nghe lời nói vô liêm sỉ của Vân Mộ, trong lòng Vân Mộng Vũ cảm thấy thật nực cười. Nàng sao lại có một người cha như vậy, thực là mất mặt a.

Nàng cũng lười giải thích, người như thế còn nói làm gì, chi bằng nói cùng cục phân thì hay hơn.

Vì thế nàng trực tiếp mở miệng hạ lệnh đuổi khách. “Vân Mộ, không cần nhiều lời, cút đi mang theo người của ngươi cút xéo khỏi Tâm Mộng cư. Không cần thử tính nhẫn nại của ta, nếu không ngươi sẽ chịu thiệt. Của hồi môn của mẹ ta, bên trong hộ quốc tướng quân phủ còn giữ lại danh sách. Trong phòng sổ sách của nhà này cũng có, ngươi vẫn không nên chọc giận ta, nếu không ta sẽ xé rách da mặt của ngươi, bẩm báo lên Thái hậu, xem thử ai chịu không nổi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui