Edit: Sunny Út
Beta: Sally
Sau khi nghe được thanh âm ngạc nhiên của nam nhân, Vân Mộng Vũ trong lòng buồn bực, chẳng lẽ là người quen sao?
Ai là người quen?
Quen Vân Mộng Vũ trước kia?
Mình sao?
Nhưng trí nhớ của mình về nam nhân có hạn a……
Trong lòng nghi hoặc vội quay đầu, nhìn về phía người đang tới.
Khuôn mặt tinh xảo như ngọc, làm cho người ta có cảm giác gần gũi.
Là hắn, đại phu!
Vân Mộng Vũ choáng váng, không ngờ leo qua bức tường này, lại núp đúng nhà người quen.
Không đúng a, nàng nhớ rõ lúc ấy nàng mang theo cái khăn che mặt a, hắn làm sao có thể nhận ra được.
“Công tử làm sao nhớ rõ tiểu nữ, trong khi tiểu nữ có mang khăn che mặt?” Vân Mộng Vũ cũng không phủ nhận, liền thoải mái thừa nhận.
“Bởi vì trên người cô nương có một loại hơi thở kỳ lạ, là loại hơi thở này nói cho tại hạ biết.” Tây Lâm Hạo phát ra tiếng nói trầm thấp, lạnh lùng nhưng trong trẻo, nghe cực kỳ thoải mái.
Nghe hắn nói, trong mắt nàng lộ ra nghi hoặc.
“Chắc ngươi đã dùng qua Tịch Diệt Thanh Liên.”
Không phải hỏi mà là khẳng định, Tây Lâm Hạo dựa vào thiên hạ đệ nhất thần y của hắn mà phán đoán, khẳng định nói với Vân Mộng Vũ.
“Tịch Diệt Thanh Liên?”
Sao nàng lại không biết?
Nàng mang vẻ mặt mê mang nhìn hắn, biểu tình này không giống làm bộ.
“Chẳng lẽ ngươi không biết sao, ngươi từng dùng qua Tịch Diệt Thanh Liên. Trên người ta có Băng Liên Châu, có thể cảm nhận được trên người ngươi tản mát ra hơi thở của Tịch Diệt Thanh Liên.” Tây Lâm Hạo thấy vẻ mặt mê mang của nàng, trong lòng không hiểu sao lại tin lời nàng nói.
“Ngươi nói ta nghe xem Tịch Diệt Thanh Liên là cái gì?” Vân Mộng Vũ mang vẻ mặt chân thành nhìn hắn.
Nhìn thấy cặp mắt trong suốt như nước kia lẳng lặng nhìn hắn, trong lòng hắn có một loại cảm xúc kì lạ sinh ra.
“Tịch Diệt Thanh Liên này cũng là ta may mắn được đọc trong một quyển sách cổ, nhưng bởi vì quyển sách cổ kia không trọn vẹn, không xem được đầy đủ, cho nên ta kỳ thật hiểu biết không nhiều lắm. Tịch Diệt Thanh Liên sinh ra ở một địa phương xa xôi, không thuộc về Thất quốc, ở cuối Bồng Lai đảo, cũng là nơi của Tuyết Uyên, chỉ khi cả hai hợp lại một chỗ mới có thể sinh thành. Hơn nữa là ngàn năm có một cây, được Bồng Lai đảo cùng Tuyết Uyên tôn sùng là bảo vật. Về phần nó có công hiệu gì ta cũng không biết, bất quá trong sách cổ có một câu đánh giá về nó, chỉ có Tịch Diệt, mới có thể trọng sinh.”
Chỉ có Tịch Diệt, mới có thể trọng sinh!
Rất ý nghĩa, nhưng nàng vẫn không biết Tịch Diệt Thanh Liên có ích lợi gì?
Bất quá hiện tại cũng có thể nói trên người nàng có bảo vật.
Bồng Lai đảo, hắn đã đến đó.
Mà Tuyết Uyên, nàng có một loại cảm giác nam tử như tiên ở Danh Nhạc các nhất định có quan hệ với Tuyết Uyên, hơn nữa hắn tựa hồ biết trên người nàng có Tịch Diệt Thanh Liên.
Nàng sẽ tìm một cơ hội cùng hắn nói chuyện, hắn nhất định không phải người bình thường.
Trên người nàng có mang bảo vật, như vậy có thể mang đến tai hoạ cho mình hay không.
“Tịch Diệt Thanh Liên trên người ta người khác có thể nhìn thấy sao?” Nàng hỏi.
“Sẽ không, Thiên thư có nói, một khi dùng, chỉ có Băng Liên Châu cùng với người bảo hộ nó mới có thể cảm ứng được. Hơn nữa ngươi yên tâm, ta sẽ không nói ra đâu.” Tây Lâm Hạo cũng rất trịnh trọng cam đoan với Vân Mộng Vũ.
“Cảm ơn.” Bằng trực giác, nàng tin tưởng hắn sẽ không lừa nàng.
“Không cần cảm tạ, bởi vì ta cũng muốn ngươi giúp ta bảo vệ bí mật. Trên người ta Băng Liên Châu cũng là bảo bối, cũng không thể tiết lộ. Cho nên chúng ta cùng nhau bảo vệ bí mật này.” Tây Lâm Hạo vì không muốn nàng gia tăng gánh nặng tâm lý, lại tạo cảm giác thoải mái cho nàng.
Nghe xong lời nói của hắn, trong lòng nàng ấm áp, cảm thấy hắn là người tốt, lại hiểu ý người khác, ấm áp như gió mùa xuân.
Trong đầu linh quang chợt lóe, nàng mở miệng nói: “Vị công tử này nếu đã là đại phu, trong nhà hẳn là có phòng bị dược liệu.”
“Dược liệu quả thật có một chút, cô nương chắc cũng biết y thuật, không biết cô nương cần loại dược liệu nào?” Tây Lâm Hạo chưa hỏi nàng dùng làm gì, chỉ thân thiết hỏi nàng cần loại nào.
“Hoa mạn đà la, sinh thảo ô, sinh xuyên khung, đương quy.”
Nghe đến mấy dược liệu này, Tây Lâm Hạo trong lòng thả lỏng, đây là dược liệu để điều trị thân thể cho nữ tử.
Tây Lâm Hạo lập tức vào phòng lấy thuốc, chỉ chốc lát liền cầm mấy bao dược đi ra.
Nàng hai tay tiếp nhận gói thuốc, lập tức ngẩng đầu lên, chân thành nói, “Hôm nay thật sự cảm ơn công tử, ngày sau gặp lại, nhất định phải mời công tử ăn bữa cơm, thể hiện lòng biết ơn.”
“Không cần khách khí, ta chỉ tiện tay giúp đỡ mà thôi.”
“Sắc trời đã tối, tiểu nữ còn có việc, không quấy rầy công tử, xin từ biệt.”
Cho dù trong lòng không muốn, nhưng miệng vẫn ôn hòa nói “Nếu cô nương có việc, vậy hãy làm đi.”
Hai tay Vân Mộng Vũ hướng về phía Tây Lâm Hạo làm động tác cáo từ, bước nhanh ra cửa sau, thật sự là ngượng ngùng nghĩ lại lúc leo tường.
Mà Tây Lâm Hạo lại đứng tại chỗ như cũ, sau một lúc lâu mới ảo não phản ứng lại. Hắn lại quên hỏi tên của vị cô nương kia, cũng đã quên nói tên của hắn.
Tây Lâm Hạo lúc này mới phát hiện, bản thân mình sẽ có lúc chật vật như vậy, nhịn không được lắc đầu cười khổ.
Vân Mộng Vũ đi ra từ cửa sau, lập tức lén lút lặng lẽ ẩn mình vào Hồng Diễm lâu.
Linh Lung nhìn nữ tử trước mặt, trong mắt tràn ngập sự lo lắng “Tiểu thư, ngươi phải nhanh chân lên, bằng không báo cho Tường thúc, nói cho hắn phái người tới đón ngươi.”
Nghe được lời nói của Linh Lung, trong mắt Vân Mộng Vũ lóe tinh quang, một đôi mắt sáng như ngọc. Nàng kéo tay Linh Lung, ôn nhu nói: “Không cần, ta chỉ đi tìm Tường thúc lúc cần mà thôi, ta tự bảo trọng được, vẫn là không nên phiền toái Tường thúc. Hơn nữa, hôm nay hai người đi theo ta đã bị ta giết, hiện tại ngươi lại phái hai người đi cùng ta, khẳng định rất an toàn, ta không sao.”
Nhìn mắt tiểu thư hiện lên sự kiên định, nàng biết mình không khuyên được tiểu thư, chỉ có thể yên lặng trong lòng cầu nguyện tất cả đều tốt.
Thay đổi một thân hắc y nam trang, sau lưng là hai người đi theo, ra khỏi Hồng Diễm lâu. Đi đến một đoạn đường, trên đường chỉ còn lại một mình nàng, hai người kia đều bị nàng phái sát thủ dẫn đi, mà nàng còn lại là bước nhanh ra ngoài thành.
Đến ngoài thành vào một rừng cây nhỏ, nàng tìm một chỗ, đem dược liệu nam tử kia cho, sau đó ở chỗ của Linh Lung chế thành thuốc bột. Nàng đem thuốc bột đặt ở trên, nhẹ nhàng châm lửa, cho nó cháy từ từ, nàng bỏ thêm một chút bột của Vân gia, cho nên thuốc bột này cũng là vô sắc vô vị, hạ vào trong gió đêm, trong không khí đã có một lượng thuốc khá lớn.
Lúc này khóe miệng nàng gợi lên, tươi cười mang theo thị huyết, lặng yên nở rộ, như cây thuốc phiện nở rộ vào ban đêm, xinh đẹp vô cùng.
Hừ, nàng quyết định không cần tìm chỗ nghỉ ngơi, một khi phát hiện địch nhân, sẽ nghĩ biện pháp giải quyết, nếu không thì sẽ tích thêm thù địch.
Hôm nay coi như là ví dụ sống động nhất!
Chỉ chốc lát sau, liền nghe được có tiếng bước chân nhỏ truyền đến.
Có người đến!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...