Vân Mộng Vũ bị hạ nhân đưa tới phòng khách, vẫn còn cúi đầu, lúc này không thấy rõ thần sắc của nàng.
Mà bên cạnh Lí Như sợ Vân Mộng Vũ khóc nháo rồi phá hư việc của nàng, liền vội bước lên phía trước quỳ rạp xuống trước mặt Vân Mộ, cầm lấy vạt áo của Vân Mộ, hốc mắt rưng rưng nói: “Lão gia, người đừng nên trách đại tiểu thư, hết thảy đều là lỗi của thiếp, là thiếp thân không có chiếu cố nhiều đến tiểu thư. Nếu việc đã xảy ra, thôi thì cứ đem Ngọc nhi gả đi. Ngọc nhi, Ngọc nhi của ta.......” Nói xong liền ghé vào bên chân của Vân Mộ khóc đến thê thảm.
Vân Mộ vừa thấy Lí Như khóc đến thương tâm, hé ra khuôn mặt đầy nước mắt, thật là làm cho người ta đau lòng. Vội vàng đến nâng Lí Như dậy, ôm vào trong ngực an ủi nói:“Như nhi, nàng nói bậy cái gì thế, người nào gây nên chuyện thì người đó gánh, đây là chính nàng không biết tự ái, chọc vào tai họa, chính nàng nên gánh vác hậu quả. Ngọc nhi là một cô gái trong sạch làm sao có thể bị người khác hãm hại bị hủy thanh danh, Như nhi yên tâm, ta chắc chắn sẽ xử lý tốt việc này, nhất định sẽ không cho mẹ con nàng chịu ủy khuất.”
Nghe được lời này, Lí Như ào vào trong lòng Vân Mộ, ở vị trí của Vân Mộ không thể nhìn thấy khoé miệng của nàng ta cong lên.
Bởi vì Vân Ngọc, Lí Như cùng Vân Dung bày mưu tính kế, hiện tại cũng không làm loạn nhiều, cũng chỉ là che mặt ở bên kia giống như thực sự bị ủy khuất mà khóc. Nhưng như vậy lại càng dễ dàng làm cho người ta tin tưởng nàng chính là bị oan uổng.
Vân Dung cũng ở bên cạnh Vân Ngọc cùng Vân Ngọc chảy nước mắt. Vân Mộ nhìn tiểu thiếp mình yêu còn có hai nữ nhi xuất sắc mà hắn sủng ái nhất đều khóc thương tâm, nhất thời nổi trận lôi đình. Lập tức đi đến trước mặt Vân Mộng Vũ nâng tay giáng xuống một cái tát, đem mặt Vân Mộng Vũ đánh đến quay qua một bên.
Vân Ngọc giờ phút này trong mắt lộ ra vẻ đắc ý, Vân Mộng Vũ, đây chính là ngươi tự tìm đến, ai cho ngươi đoạt đi vị trí trưởng nữ của ta, là ngươi đoạt đi vinh hoa phú quý của ta.
Trong lòng Vân Mộ, Lí Như nhìn thấy sự tình đến nước này, liền nghĩ đến việc này và việc trước kia nàng giá hoạ cho Vân Mộng Vũ đều giống nhau, cuối cùng đều chính tay nàng chấm dứt mọi chuyện. Nàng biết hiện tại nàng nên diễn xuất một chút để đổ thêm dầu vào lửa. Vì thế trên mặt lập tức thay thành biểu tình đau lòng, nhẹ nhàng rời cái ôm của Vân Mộ, đang chuẩn bị đi đến trước mặt Vân Mộng Vũ trình diễn một màn mẹ hiền con ngoan, ai ngờ lúc này Vân Mộng Vũ vừa ngẩng đầu lên.
Cặp mắt kia bừng sáng hẳn lên, làm cho Lí Như nhất thời giật mình vội đứng lại giữa chừng. Nhìn thấy biểu tình cùng ánh mắt của Vân Mộng Vũ, trong lòng Lí Như hơi sững lại một chút, thầm kêu không tốt.
Quả nhiên, Vân Mộng Vũ nói một câu làm cho ba mẹ con Lí Như lâm vào cục diện bị động.
“Phụ thân, đều là lỗi của Vũ nhi, nếu như vậy có thể làm cho phụ thân trong lòng dễ chịu một chút, Vũ nhi cam nguyện chịu trách phạt. Vũ nhi thật sự không nên không trở về nhà buổi tối, ban ngày Vũ nhi bị bắt cóc, may mắn biểu ca đuổi tới đúng lúc. Vũ nhi hẳn là có thể trở về, nhưng thật sự là bởi vì ngày đó ngoại tổ mẫu đột nhiên không khoẻ, Vũ nhi liền vội vàng chạy tới hộ quốc tướng quân phủ. Lúc ấy hoàng thượng còn phái riêng ngự y trong cung đến chuẩn trị. Lúc ấy lão thái quân chỉ ở một mình trong tướng phủ, Vũ nhi thân là ngoại tôn nữ duy nhất của ngoại tổ mẫu, lúc đó không thể nào rời đi được, cho nên liền ở lại chiếu cố ngoại tổ mẫu. Nhưng, Vũ nhi không nên quá quan tâm đến ngoại tổ mẫu mà quên hướng bẩm báo việc này với phụ thân, làm phụ thân lo lắng, đều là lỗi của Vũ nhi. Mà chuyện của Ngọc nhi muội muội Vũ nhi cũng có nghe nói, hy vọng phụ thân không cần trách cứ Ngọc nhi muội muội, có lẽ muội muội có gì khó nói cũng nên.”
Vân Mộng Vũ nói những lời này cũng có lý, chỉ là nói mấy câu, không chỉ nói ra nhân chứng, còn biểu đạt được đạo hiếu của mình, hơn nữa cũng âm thầm nói ra tướng quân phủ cũng đang được hoàng thượng sủng ái. Tướng phủ tuyệt đối không thể xử oan uổng nàng, nếu không hộ quốc tướng quân phủ hiện nay cũng không phải dễ dàng mà chọc vào.
Nàng nói xong còn mang vẻ mặt hai mắt đẫm lệ nhìn Vân Mộ.
Lúc này bên trái gương mặt của Vân Mộng Vũ có vết của năm ngón tay, khóe miệng mang theo vết máu, khẽ cắn môi dưới, cố nén không cho nước mắt rơi xuống. Nàng làm ra vẻ mặt cùng bộ dáng ủy khuất. (Sally: thiên tài diễn xuất là đây)
Nhìn thấy nàng như thế, Vân Mộ trong lòng cũng cảm thấy xót xa. Chẳng lẽ thật sự là đổ oan cho nàng, hiện nay cũng không thể vô cớ khi dễ nàng, hộ quốc tướng quân phủ lão thái thái kia không nên đụng đến.
Vân Mộ quay đầu lại nhìn Vân Ngọc và nói, “Ngọc nhi, ngươi nói đêm đó cùng An vương có tình ý là đại tỷ của ngươi, ta hỏi lại ngươi một lần nữa, có phẩn như vậy không?”
Vừa nghe đến đây, đầu lưỡi Vân Ngọc bị co thắt lại, nửa ngày nói không nên một chữ, chỉ có thể mang vẻ mặt sợ hãi nhìn Vân Mộ.
Nhìn thấy nữ nhi như vậy, Lí Như liền tiến lên giúp nữ nhi nói vài câu, nhưng còn chưa mở miệng, lại bị Vân Mộng Vũ giành nói trước.
“Phụ thân, chớ để muội muội khó xử. Nếu đã gán cho Vũ nhi tội danh này, vậy hãy đem Vũ nhi thay nàng gả đi. Chỉ là Vũ nhi sợ danh dự của tướng phủ bị ảnh hưởng, dù sao Vũ nhi cũng vừa mới cùng Dạ vương cùng cách (ly hôn), tuy rằng bên ngoài cũng còn có vài người hoài nghi Vũ nhi là bị hưu. Nhưng sự thật dù sao cũng là sự thật, Vũ nhi làm sao có thể vừa cùng cách liền cùng đệ đệ của chồng trước phát sinh quan hệ. Chuyện này mà truyền ra thì danh dự của tướng phủ bị ảnh hưởng rất nhiều. Phụ thân, Ngọc muội muội, rốt cuộc là người nào ở sau lưng hãm hại tướng phủ chúng ta, đầu tiên là thanh danh của Ngọc muội muội bị hỏng, hiện tại lại vu oan cho Vũ nhi. Đây không phải là dồn tướng phủ chúng ta vào chỗ chết sao, chuyện này nếu rơi vào tai của hoàng thượng, thì rất là bất lợi cho phụ thân trên quan trường. Phụ thân nhất định phải bắt lấy người bất lương rắp tâm hãm hại chúng ta, mới có thể phòng bị cho những chuyện tiếp theo.”
Lí Như cùng Vân Ngọc vừa nghe nhất thời trợn tròn hai mắt, Vân Mộng Vũ vừa nói những lời này thì cho dù như thế nào cũng liên quan đến sự tồn vong trong tương lai của tướng phủ.
Lí Như định mở miệng, nhưng căn bản là không tìm được lời biện giải cho mình, chính mình vừa rồi còn đổ oan cho nàng, hiện tại cho dù nói cái gì đều sẽ là giấu đầu hở đuôi. Cho nên hai mẹ con Lí Như giờ phút này cũng chỉ có thể cắn răng căm tức nhìn Vân Mộng Vũ.
Lúc này Vân Mộ nghe Vân Mộng Vũ nói thì trong lòng cũng cân nhắc kỹ lưỡng, cảm thấy lời Vân Mộng Vũ nói có lý. Lại liên lụy đến tướng phủ lão thái thái. Lại là mẫu thân của đương kim hoàng hậu, nếu Vân Mộng Vũ bị xử oan thì không phài là đang đánh vào mặt của tướng phủ hay sao. Hơn nữa chuyện này cũng có ảnh hưởng đến bản thân mình.
Mà trái lại nghe ba mẹ con Lí Như nói, ngược lại đều chỉ lời nói của một bên, không có chứng cớ. Trong lòng nghĩ, lại nhìn về hướng Vân Ngọc cùng Lí Như ánh mắt nhất thời trở nên sắc bén.
Tiếp thu được ánh mắt sắc bén đó, Lí Như nhịn không được liền cúi đầu, sau lưng lại cảm thấy lạnh buốt, mà Vân Ngọc lại sợ tới mức xụi lơ cả người.
Chuyện này tiêu rồi, nàng không có đường chạy thoát, phải gả cho cái loại người như Sở Minh An, cả đời nàng xem như xong rồi. Nàng vốn có thể làm Hiên vương phi, đều là lỗi của Vân Mộng Vũ, nếu nàng rõ ràng là người sai, thì nàng đâu có lâm vào tình trạng này, Vân Ngọc trong lòng vặn vẹo nghĩ, nhìn về phía Vân Mộng Vũ như muốn nuốt chửng lấy nàng. (Sally: mẹ con nhà này trơ trẽn không thể dùng từ để hình dung được luôn a).
Mà tới lượt Vân Dung, ánh mắt của Vân Mộ đảo qua thì không có trốn tránh, ngược lại là ngẩng đầu lên nhìn về phía Vân Mộng Vũ nói:“Đại tỷ tỷ, tỷ có ý gì. Yến kinh ai lại không biết, tướng phủ lão thái thái cùng ngoại tổ mẫu chính là bạn tri kỉ. Sau này mới có hôn sự của đại tỷ và Dạ vương, từ đó có thể thấy được lão thái thái đối với đại tỷ tỷ tràn đầy yêu thương. Mà đại tỷ tỷ hiện tại lại lấy lão thái thái làm chứng liền nói là Ngọc nhi muội muội vu oan cho ngươi, đây là không phải rất bá đạo sao? Nếu nói như vậy, ta đây cùng di nương có phải hay không cũng có thể làm nhân chứng cho Ngọc nhi muội muội. Đại tỷ tỷ, mẹ con chúng ta ba người vốn là không nghĩ việc này sẽ làm to chuyện đến như thế, ngược lại còn nhịn đau cho Ngọc nhi muội muội thay ngươi gánh chịu tội danh này, nhưng đại tỷ tỷ bây giờ còn giậu đổ bìm leo, có phải hay không có điểm hơi quá đáng. Việc này nếu làm cho người ta biết được, ta nghĩ ta cùng ngoại tổ phụ thân sẽ nhờ lại bộ Thượng Thư vì Ngọc nhi muội muội tra rõ chuyện này.”
Vân Dung này quả nhiên là người khó đối phó nhất trong tướng phủ, nói hai ba câu liền hóa giải được thế công của nàng. Vân Mộng Vũ đang muốn mở miệng đáp trả, lúc này lại đột nhiên nghe được quản gia báo lại An vương đến hỏi cưới.
Tin tức này nhất thời làm cho thần sắc của mọi người đều biến ảo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...