Edit: Sunny Út
Vân Y thắng, nhưng nàng lại cảm thấy trong lòng giống như mất đi một thứ...
Nàng là trạng nguyên của thi đấu võ nghệ, nhưng lại mất đi một người bạn
tốt, mất đi sự tin tưởng chân thành. Có lẽ vậy, nhưng trên mặt cũng
không có biểu hiện gì. Vân Y chỉ nhợt nhạt cười, giống như tâm tình thật sự rất vui.
Mộc Bách Nhiên nhìn Vân Y như vậy, cảm
giác như trái tim nhảy lên. Loại cảm giác này đến quá nhanh, làm hắn
không kịp bắt lấy. Cảm giác kỳ dị trong nhát mắt. Nhưng hắn cũng không
để ý. Chỉ cảm thấy vĩnh viễn mất đi thứ gì đó.
Vân Y từng bước rời đài tỷ thí, bước chân rất chậm, tựa hồ như muốn kéo dài thêm một đoạn tình nghĩa này.
Chỉ là, đường cũng có đầu có cuối. Khi Vân Y vừa xuống dưới, Vân Y lẳng
lặng đứng đó, cúi đầu. Mộc Bách Nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì,
chỉ cảm thấy nỗi lòng Vân Y có sự phập phồng rất lớn.
Đột nhiên, Vân Y quay đầu lại, nở nụ cười với hắn, cười đến sáng lạn.
Nhìn nụ cười minh diễm động lòng người, Mộc Bách Nhiên cảm thấy mình như bị
lạc. Nhưng lại bị dã tâm chèn ép, Mộc Bách Nhiên vẫn giấu đi cảm xúc đó.
Kết quả cuối cùng, lại ngoài dự đoán mọi người, lại làm người ta phấn chấn.
Trạng nguyên văn võ song toàn, sẽ ghi vào lịch sử Bắc quốc.
Nhìn kết quả cuối cùng, trong mắt Kim Dịch có sự tàn nhẫn. Vân Y này, hắn
không nắm được, đơn giản mà nói, xuất hiện tình huống này thì rất nguy
hiểm. Bởi vậy, đối với chuyện không thể nắm trong tay này, cách duy nhất Kim Dịch làm chỉ có bóp chết hắn.
Kim Dịch lần này
cho Mộc Bách Nhiên xuất hiện, chủ yếu là muốn thử độ trung thành của
hắn. Vừa rồi xem bộ dáng của hắn, rất ra sức tỷ thí. Bởi vậy, đối với
Mộc Bách Nhiên, Kim Dịch cũng ít cảnh giác.
Nhưng đối với Vân Y, Kim Dịch lại ngửi được hơi thở nguy hiểm. Trong hơi thở nguy hiểm này, mang theo cái chết thản nhiên.
Loại cảm giác này, Kim Dịch không thích, bởi vậy Vân Y không thể giữ lại.
Qua đại hội phong thưởng, sẽ nghĩ cách lặng lẽ giết hắn.
Bây giờ, chưa phải lúc động hắn. Dù sao bây giờ hắn là trạng nguyên văn võ, là lúc đang nổi bật.
Kim Dịch nhìn về phía Vân Y ánh mắt càng thâm trầm, Bắc Dương mịt mờ nhìn Kim Dịch liếc mắt một cái.
Tỷ thí nhanh chóng, kết thúc hoa lệ.
Dân chúng ở Bắc thành đều rất cuồng nhiệt. Mọi người đều chờ mong đại hội
phong thưởng, chờ mong Vân Y mang phong thái thoát tụca.
Đêm trước đại hội phong thưởng, trong Kim phủ.
Mộc Bách Nhiên một mình đứng bên cạnh cửa sổ, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía Hoàng cung.
Thật lâu, tựa hồ sắp trở thành bức tượng.
Hôm sau, đa số dân chúng ở cửa Hoàng cung xếp hàng thật dài. Người trong
Bắc thành cơ hồ đều đến đây. Lối đi bộ vào Hoàng cung cũng bị hỏng, rất
nhiều quan viên cũng phải đi bộ vào trong.
Chỗ ngồi trong Hoàng cung cũng có hạn, bởi vậy cũng đã được sắp xếp. Bởi vậy, chỉ có những người có lệnh bài mới được vào xem.
Sáng sớm, Vân Y đã ăn mặc chỉnh tề đi tới Hoàng cung.
Hôm nay Vân Y mặc một thân hồng y, tóc búi thật cao.
Kỳ thật, Vân Y không thích hồng y. Nàng màu đỏ như màu máu tươi, mà nàng cực kì chán ghét.
Nhưng hôm nay là đại hội phong thưởng, nàng là nhân vật chính, cho nên không thể không mặc quần áo này.
Tiếng trống vang lên, đại hội phong thưởng sắp bắt đầu, Vân Y cảm thấy lòng của mình đã bình tĩnh rất nhiều.
Một buổi tối cũng đủ cho nàng bình tĩnh.
Nếu như hắn không có tâm tư khác, hắn sẽ không cố ý thua nàng.
Hắn biết, như vậy không phải cho nàng vinh quang, cho nàng quyền lợi, mà là đẩy nàng lên miệng cọp.
Như vậy hậu quả là, đem lực chú ý Kim Dịch chuyển tới trên người nàng. Như
vậy, nếu nàng không chuẩn bị, nàng nhất định sẽ trở thành vật hi sinh
cho họ.
Vân Y cụp mắt xuống, làm cho mình mang ý cười nhợt nhạt, tựa hồ như không có gì xảy ra.
Rất xa, Vân Y nhìn thấy một nam tử áo trắng ôn nhuận, vẫn một thân áo trắng mà đến. Nhan sắc thuần khiết, làm cho người khác nghĩ hắn rất trong
sạch.
Có lẽ đó chính là sự ngụy trang của hắn, làm cho người ta tin tưởng hắn.
“Vân Y, chúc mừng ngươi a.”
Mộc Bách Nhiên lẳng lặng đi đến, hai mắt trong sáng làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
“Cảm ơn a, may mà được Bách Nhiên huynh nhường.”
Vân Y nâng mắt, trong mắt lóe tinh quang, khóe miệng ý cười trong suốt, giọng điệu mang theo một tia trêu chọc.
Nghe Vân Y nói, Mộc Bách Nhiên có chút ngốc nghếch.
Nhưng biến hóa nhỏ này chỉ trong nháy mắt mà thôi.
Mộc Bách Nhiên không biết câu nói của Vân Y đang ám chỉ, nhưng nhìn biểu
tình của hắn cũng bình thường. Làm Mộc Bách Nhiên cũng hết cảnh giác,
thầm nghĩ mình lo lắng nhiều.
Mộc Bách Nhiên vẫn mang nụ cười ấm áp trên mặt.
“Ta không nhường ngươi, thật không nhìn ra, Vân đại nhân văn võ song toàn
a. Vân đại nhân võ công thật sự làm cho Bách Nhiên cảm thấy hổ thẹn a.”
Thanh âm Mộc Bách Nhiên nhợt nhạt, mang theo tia ấm áp xâm nhập lòng người, nhưng cũng không vào lòng Vân Y.
Hai người phảng phất không có khoảng cách bằng hữu, tinh tế chọc nhau.
Bất giác, sự tin tưởng sớm biến mất, bây giờ chỉ là xã giao mà thôi.
Lễ quan ở trên lưu loát nói một hồi, đại hội phong thưởng chính thức bắt đầu.
Bắc quốc hoàng đế Bắc Dương nói một hồi, sau đó tuyên bố kết quả.
Tuyên bố xong, ba người đứng đầu lên đài mời Bắc Dương uống rượu.
Bởi vì Bắc quốc trọng võ, nên chỉ có ba người đứng đầu mới có vinh hạnh như vậy.
Phía dưới dân chúng vây quanh, các quan cũng đứng xung quanh.
Vân Y cảm thấy trong lòng có cảm giác trầm trọng.
Sai từng bước.
Hôm nay tới bước này, ai có thể thắng?
Thái giám đã chuẩn bị ba ly rượu, ba người đi lên cầm chén.
Tay Vân Y nắm ly rượu có chút giật mình, ánh mắt Mộc Bách Nhiên khẽ chớp.
Bắc Dương giơ ly rượu lên, ba người đồng thời nâng chén, bốn người uống một hơi cạn sạch.
Rượu hết, chén vỡ.
Khóe miệng Bắc Dương tràn đầy máu tươi, thái giám bên cạnh nhất thời quá sợ hãi. Vội đỡ lấy Bắc Dương, thanh âm bối rối.
“Hoàng thượng, hoàng thượng, người đâu a, hoàng thượng trúng độc.”
Lúc thái giám dứt lời, trong tay áo Vân Y rơi ra một bọc giấy.
Thái giám sửng sốt, quan viên bên cạnh sửng sốt, Bắc Dương sửng sốt, Vân Y cũng sửng sốt.
Như nhớ ra điều gì, Vân Y đột nhiên quay đầu, không thể tin nhìn Mộc Bách
Nhiên, thanh âm run run:“Bách Nhiên, là ngươi, là ngươi......”
Thấy ánh mắt khiếp sợ của Vân Y, Mộc Bách Nhiên chấn động, gian nan nói:“Vân Y, ngươi không tin ta sao?”
Nghe nói như thế, Vân Y nở nụ cười, mang theo lạnh lùng.
“Tin ngươi, tin thế nào? Tin ngươi không giết Kim Tử, tin ngươi không để ta
tiếp được nhiệm vụ của ngươi, tin ngươi không thua ta, tin ngươi không
đẩy ta vào miệng cọp, tin ngươi không để cái này vào tay áo của ta?”
Vân Y nói thong thả, từng chữ như kim, đâm vào ngực Mộc Bách Nhiên.
Hắn biết, hắn làm sao có thể biết?
Mộc Bách Nhiên khiếp sợ không hiểu, mình khổ sở lâu như vậy, chỉ qua ngày
hôm nay, mình vẫn là quân tử. Nhưng kết quả sao lại như vậy?
Trong lòng Mộc Bách Nhiên nổi lên một cỗ sợ hãi, tình huống như vậy, hắn chuẩn bị không kịp.
Chuyện như vậy, sẽ ảnh hưởng kế hoạch của hắn sao?
“Sao lại không nói gì?”
Thanh âm thản nhiên của Vân Y lại vang lên, không chút độ ấm.
Lần đầu tiên, Vân Y dùng giọng điệu này nói chuyện với Mộc Bách Nhiên.
Vân Y phát hiện mình lại không khổ sở.
Chung quy, hắn lừa gạt nàng.
Mà nàng lại không hận hắn, chỉ là mình chọn sai đường mà thôi.
Mộc Bách Nhiên đứng đó, đột nhiên cảm thấy toàn thân rét run, từ đáy lòng toát ra lãnh ý.
Sự tình vẫn không dừng lại, mà vẫn tiến hành như cũ.
Bắc Dương từ từ té vào lòng thái giám, mà thái giám kia cũng kịp lúc chỉ chứng Vân Y.
“Hắn, Vân Y độc hại hoàng thượng, vẫn còn chứng cứ ở đây.”
Thái giám nói xong, tựa hồ đã sớm an bài, tất cả đều đến nhanh như vậy.
Thái y lập tức tiến lên chẩn đoán, kết quả là hoàng thượng đã đi, mà gói
thuốc đó, cũng là rơi từ trong tay áo Vân Y, giống độc mà Hoàng thượng
trúng.
Vân Y lập tức bị vài tên quan binh giữ lại,
không thể động đậy. Bọn họ áp Vân Y rời đi, lúc đó, ánh mắt Vân Y lẳng
lặng nhìn Mộc Bách Nhiên.
Mộc Bách Nhiên nhìn đôi mắt xinh đẹp kia, ánh mắt nhịn không được co rụt lại. Hắn thật sự không có dũng khí nhìn vào đôi mắt đó.
Lúc quan binh sắp mang Vân Y rời đi, cửa hoàng cung đột nhiên có một đám quan binh xông vào.
Thấy như vậy, khóe miệng Mộc Bách Nhiên nhếch lên.
“Lớn mật, Kim Dịch ngươi dám mưu hại Hoàng thượng.”
Người chặn lại là người của Hoàng thượng, hắn phụ trách chặn Kim Dịch lại.
Nhìn hắn đến, Kim Dịch cũng không kinh hoảng, mà bình tĩnh giơ tay lên, nhất thời người của Kim Dịch dũng mãnh vào.
Nhân mã hai bên đều đã đến đông đủ, nhưng chưa động thủ.
Dân chúng cũng có phản ứng lại, vội rời khỏi nơi này. Nhìn dân chúng rời đi, những người đó cũng không ngăn cản.
Trận chiến này, hai bên cũng không muốn thương tổn đến dân chúng.
Bắc Dương bên này thật sự yêu quý dân chúng, Kim Dịch lại vì thanh danh.
Kim Dịch muốn danh chính ngôn thuận lên ngôi Hoàng đế, cho nên không
muốn để lại ấn tượng xấu cho dân chúng.
Đợi toàn bộ
dân chúng rời đi, trên quảng trường Hoàng cung chỉ còn lại hai đội nhân
mã. Vân Y được nhân mã của Bắc Dương cứu, Mộc Bách Nhiên từ từ vào trận
doanh của Kim Dịch.
Cục diện hai bên giằng, đồng tử Kim Dịch mạnh mẽ co rụt lại.
Sao lại thế này?
Vì sao bọn họ lại ở phe Bắc Dương?
Bọn họ là tâm phúc của hắn, có chuyện gì xảy ra?
Kim Dịch cảm thấy sự tình bị biến dạng, như có người ở âm thầm thao túng.
Biến hóa đột ngột, làm cho hắn trở tay không kịp.
Kim Dịch kinh ngạc xoay người nhìn về phía Mộc Bách Nhiên, muốn hỏi hắn. Mà Mộc Bách Nhiên lại nhẹ giọng:“Không sao, tuy rằng nhân mã bọn họ tương
đương với ta. Nhưng sức chiến đấu không mạnh. Vương gia cứ yên tâm đi
cướp lấy ngôi vị hoàng đế đi, thuộc hạ nguyện ý điều khiển binh mã.”
Kim Dịch hoài nghi nhìn Mộc Bách Nhiên, trên mặt hắn cũng không có gì không ổn. Hơn nữa lời hắn nói cũng có đạo lý, nếu hắn là người của Bắc Dương, làm sao có thể cổ vũ mình khai chiến đâu? Mộc Bách Nhiên thật lòng với
mình?
Chờ chuyện này giải quyết thuận lời, hắn sẽ cho Mộc Bách Nhiên một công đạo. Dù sao Mộc Bách Nhiên là nhân tài, nếu có
hắn, hắn sẽ tốt hơn.
Kim Dịch xoay người, nhìn Bắc Dương đã chết, hơn nữa hai bên cũng tương đương, tính như thế nào cũng biết hắn đang chiếm ưu thế.
Nên Kim Dịch đi ra từng bước, lớn tiếng nói với nhân mã của Bắc
Dương:“Hoàng thượng đã băng hà, chúng ta nên đem nghịch tặc mưu sát
hoàng thượng tử hình tại chỗ, để Hoàng thượng trên trời có linh thiêng.”
Nghe Kim Dịch nói, không ít người lập tức phẫn nộ phản bác.
“Kim Dịch, ngươi là nghịch tặc mà còn dám ở đây dõng dạc, còn không mau mau đưa tay chịu trói.”
“Kim Dịch, ngươi là gian thần.”
“Kim Dịch, rõ ràng là ngươi giết hoàng thượng, lại dám vừa ăn cướp vừa la làng, quả thực là hoang đường.”
“Ta hôm nay cho dù chết, cũng kéo Kim Dịch ngươi cùng chết.”
“Giết hắn, giết nghịch tặc.”
Nơi nơi đều vang lên thanh âm giết Kim Dịch thanh âm to, khí thế, làm cho Kim Dịch nhíu mày lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...