Minh Du Nhiên lẳng lặng nhìn cây đao kia, trong mắt hiện lên một tia quyết liệt, mạnh mẽ cầm đao, hướng vào ngực của Sở Hiên.
Mắt nhìn ngực hắn, khóe miệng khẽ cong lên. Nàng không chiếm được thì ai cũng đừng mơ tưởng tới.
Nhìn thanh đao lạnh như băng gần đến ngực, lúc muốn đam vào, bị hai ngón tay chặn đứng. Sở Hiên dùng hai ngón tay kẹp lấy thân đao, Minh Du Nhiên
kinh hãi, muốn hạ lệnh, chỉ cảm thấy thấy hoa mắt. Ngay sau đó người đã
bị Sở Hiên đánh bay, nàng quay đầu nhìn, phát hiện ba trưởng lão đang
chiến đấu với A Mi và một nam tử. Mà Vân Mộng Vũ đã được bình yên trong
lòng Hiên ca ca.
Sao bọn họ lại đến đây, chẳng lẽ
Hiên ca ca đã sớm biết bọn họ ở gần đây, cho nên mới chịu phối hợp, muốn phân tán lực chú ý của nàng.
Nàng phẫn nộ đứng thẳng lên, rút ra một phen nhuyễn kiếm bên hông. Kiếm chĩa thẳng tới, mũi
kiếm chỉ thẳng vào Sở Hiên. Bây giờ nàng không hề do dự, giết một thì
còn một, giết luôn một đôi là tốt nhất.
Nhìn nàng công kích, Sở Hiên giơ ngón tay lên, đầu ngón tay ngưng tụ kình khí màu trắng.
Minh Du Nhiên càng đến gần Sở Hiên, lại càng cảm giác được cỗ kình khí kia
phi thường đáng sợ. Từng trận hơi thở như thiêu đốt, nàng mở to hai mắt
nhìn đến hắn chậm rãi cầm thanh kiếm, cỗ kình khí kia làm cho thanh kiếm hóa thành bột phấn.
Trong nháy mắt Minh Du Nhiên đã
mất vũ khí, nàng hoàn toàn khó có thể tin, nàng mở to hai mắt nhìn tay
trống rỗng. Nhưng sự đau đớn ở cổ lại làm cho nàng phục hồi tinh thần
lại, phát hiện mình đã bị năm ngón tay của Sở Hiên hút lại, lúc này đang bị hắn bóp cổ. Nàng giương mắt nhìn hắn, nhìn biểu tình lạnh như băng
của hắn, không còn vẻ đạm mạc xa cách ngày thường, mà là có rất nhiều
cảm xúc. Hắn phẫn nộ, tức giận nàng muốn làm hại Vân Mộng Vũ. Lại nhìn
cặp mắt độc nhất vô nhị kia, lúc này cũng đang rũ mắt nhìn nàng. Trong
mắt có sự tuyệt tình, thậm chí mang theo tia tàn nhẫn.
Nàng cứ ngốc nghếch nhìn hắn, đọc cảm xúc trong mắt hắn, lòng cũng đã hóa
thành tro bụi. Giờ này khắc này, tình yêu của nàng đã hóa thành tro bụi, chỉ còn lại thù hận của hai người. Trong mắt có vẻ chế giễu, bọn họ sẽ
không chấm dứt như vậy, bọn họ nhất định sẽ vì chuyện hôm nay, thù ngày
xưa, vĩnh viễn dây dưa trong sự báo thù. Giờ phút này nàng cũng không sợ hắn sẽ giết nàng, chỉ cần hắn yêu Vân Mộng Vũ, sẽ không giết nàng. Nàng là thiếu chủ của Bồng Lai đảo, là nữ nhi duy nhất của đảo chủ. Nếu nàng xảy ra chuyện gì, Bồng Lai đảo sẽ điên cuồng trả thù hai bọn họ. Đến
lúc đó, bọn họ vĩnh viễn phải sống chui sống nhủi, không có ngày bình
an.
“Sở Hiên, ngươi mau thả thiếu chủ ra.” Ba trưởng
lão bên kia thấy Minh Du Nhiên bị Sở Hiên bóp cổ, lập tức đều dừng chiến đấu, chạy nhanh lại đây. Vừa đến, Nhị trưởng lão lập tức khuyên can.
Mà A Mi và Hàn Băng cũng chạy tới, A Mi mang muội muội từ trong lòng Sở
Hiên ra, đau lòng xem xét, thấy muội muội không có việc gì, mới yên tâm.
Lúc này Sở Hiên đang bóp cổ Minh Du Nhiên, sau khi nghe Nhị trưởng lão nói, quay đầu cười nhạo:“Ta muốn làm như vậy thì sao?”
Nghe hắn hỏi như vậy, Thất trường lão lập tức phẫn nộ nói:“Sở Hiên, ngươi
không muốn sống nữa sao? Ngươi phải biết rằng trong tay ngươi là ai,
nàng là thiếu chủ của Bồng Lai đảo, là hòn ngọc quý của đảo chủ hòn. Hôm nay nếu ngươi động đến một sợi lông của nàng, sự tức giận của đảo chủ
không thể xem thường.”
Trong lòng Thất trưởng lão như bị lửa đốt. Vừa thấy Sở Hiên có hành vi đại nghịch bất đạo, nên đi ra
mắng hắn. Vốn nghĩ tất cả sẽ thuận lợi, không nghĩ tới lúc đảo chủ sắp
giết Sở Hiên, bọn họ mới nới lỏng cảnh giác. Nhưng chỉ vừa nới lỏng cảnh giác. Không biết từ đâu lại nhảy ra hai sát thủ có kiếm pháp cao minh.
Cho nên bất ngờ không kịp đề phòng, kiếm quang hiện lên, bọn họ lập tức
phòng vệ. Lúc bọn họ phòng vệ, Vân Mộng Vũ đã bị người khác mang ra
ngoài. Mà hai người kia, liên tục ra chiêu, ba người bọn họ cũng phải
toàn lực ứng phó, mới có thể có phần thắng. Nhưng khi đánh nhau, bọn họ
mới phát hiện sự thật rất khác so với bọn họ nghĩ. Chiêu nào của hai
người đó cũng vô cùng tàn nhẫn, nhưng ba người bọn họ lại không liều
mạng như vậy. Nhiều năm sống an nhàn ở Bồng Lai đảo, cũng chưa từng
chiến đấu, giờ phút này làm sao có thể so sánh với hai người kia. Trong
lòng bọn họ nghĩ, chỉ cần bảo toàn được cái mạng, cho nên bọn họ không
dám mạo hiểm, chiêu chiêu đều phòng thủ chặt chẽ. Cho nên bọn họ rơi vào thế hạ phong.
Mà nhị trưởng lão vốn cẩn thận, lúc
đang đánh nhau lại nhìn thấy thiếu chủ đã bị bóp cổ, lập tức tung một
chiêu rồi bỏ chạy. Hai người kia nhìn thấy tình hình này cũng lập tức
ngừng lại.
Thất trường lão nói xong, trong lòng cũng
nhẹ nhõm. Nhưng ngay sau đó hắn lại sợ hãi. Bởi vì Sở Hiên cầm lấy tay
phải của Minh Du Nhiên, đột nhiên dùng một chút lực. Lập tức thanh âm vỡ vụn và thanh âm đau đớn của nàng vang lên.
Sở Hiên làm xong, quay đầu tựa tiếu phi tiếu nhìn Thất trường lão. Cười hỏi:“Ngươi nói xem ta có muốn sống hay không?”
Thất trường lão nhìn khuôn mặt tươi cười kia của Sở Hiên, vốn như tiên nhân, giờ phút này lại giống như tử thần đang uy hiếp. Nhìn cổ tay của thiếu
chủ, hắn không dám lên tiếng. Nếu hắn nói thêm mấy câu nữa, Sở Hiên thật sự sẽ bóp chết thiếu chủ, như vậy bọn họ cũng cũng đừng mong trở về. Sở Hiên tất nhiên cũng sẽ giết bọn họ. Cho nên giờ phút này quyết định của Sở Hiên không chỉ liên quan đến sống chết của thiếu chủ, cũng liên quan đến sự sống chết của bọn họ.
Thất trường lão không nói gì, hai người kia cũng không lên tiếng, giờ phút này bọn họ chỉ có thể im lặng chờ
quyết định của Sở Hiên.
Sở Hiên nhìn bọn họ, trong mắt hiện lên tia tàn nhẫn. Bọn họ dám cướp Vũ nhi, vậy phải trả giá.
“Lập tức tự hủy đi hai tay của mình.” Thanh âm lạnh như băng của Sở Hiên vang lên.
Thất trường lão không thể tin ngẩng đầu nhìn chằm chằm Sở Hiên, muốn nhìn
biểu tình trên mặt hắn, nhưng chỉ thấy một mảnh lạnh băng. Ngũ trưởng
lão cúi đầu, không hề động đậy. Nhị trưởng lão cúi đầu, cũng không thấy
rõ thần sắc.
Đột nhiên một thanh âm vỡ vụn vang lên,
mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đôi tay của nhị trưởng lão đã mềm
nhũn. Mà ngay sau đó, lại là thanh âm vỡ vụn vang lên, ngũ trưởng lão
cũng động thủ. Nhìn bọn họ như thế, Thất trường lão chỉ có thể không cam lòng, chỉ cắn răng, phát ra một cỗ kình khí trong cơ thể, mạnh mẽ hướng về phía hai tay của mình. Ngay sau đó thanh âm vỡ vụn lại vang lên.
Nghe thanh âm vỡ vụn liên tiếp như vậy, Minh Du Nhiên run rẩy. Loại thống
khổ này, nàng cảm nhận được. Cảm giác người trong tay run run, Sở Hiên
quay đầu nhìn nàng, nhẹ giọng nói:“Sợ hãi sao? Nhưng ngay từ đầu ngươi
có nghĩ tới hay không, người khác cũng sợ hãi, người khác cũng biết
đau.”
Thanh âm nhẹ nhàng của Sở Hiên bên tai, ngay
sau đó nàng lại cảm giác được loại thống khổ này. Xương cốt vỡ vụn, loại thống khổ này người bình thường cũng không thể chịu được.
Sở Hiên làm xong mọi việc, ném Minh Du Nhiên ra ngoài.
Minh Du Nhiên bị vứt trên mặt đất, trên người rất đau đớn, trong lòng cũng
hối hận. Nàng vốn không nên đến đây, nàng nên đợi chiến tranh của Bồng
Lai đảo chấm dứt, sau đó lại mang đủ người đến. Tay nàng tuy rằng như
vậy, nhưng thuốc quý của Bồng Lai đảo rất nhiều, có thể hoàn toàn chữa
khỏi tay nàng. Chỉ là tay nàng cần thời gian khôi phục, mà ba trưởng lão lại không có may mắn như vậy. Bọn họ tuổi đã cao, cốt cách khôi phục
năng lực không bằng Minh Du Nhiên.
Hơn nữa Minh
Huy tất nhiên là sẽ vì cứu nữ nhi duy nhất của mình mà dùng hết tất cả
các loại dược liệu trân quý. Mà sau này công lực của ba người bọn họ
cũng không còn nữa.
Bên kia, Sở Hiên làm xong mọi
việc, liền xoay người kéo tay Vân Mộng Vũ chuẩn bị rời đi. Hắn không sợ
bọn họ, bởi vì tay của bọn họ như vậy, cho dù trên người có mang dược
liệu, cũng không nhanh chóng khôi phục, mà bọn họ cũng sẽ không ở đây
được bao lâu nữa. Hôm nay hắn làm như vậy, thứ nhất là quả thật không
thể giết bọn họ, thứ hai như vậy có thể cho bọn họ một chút giáo huấn,
chặt đứt tư tưởng muốn làm hại Vũ nhi về sau.
Nhưng ngay lúc bước ra cửa, lại truyền đến thanh âm của Minh Du Nhiên.
“Sở Hiên, Băng Tuyết Chi Sâm trên người ngươi nếu không có ta lấy thuốc
giải từ phụ thân, ngươi tuyệt đối sống không qua ba tháng.”
Sở Hiên chỉ dừng lại một chút, lập tức kéo Vân Mộng Vũ đi.
Nhưng Vân Mộng Vũ lại nhớ kỹ bốn chữ Băng Tuyết Chi Sâm này, bị hắn nắm tay,
lại cảm nhận được từng trận lạnh như băng. Lần này, nàng rốt cục có thể
xác định, hắn là vì trúng độc nên mới như thế. Nghĩ vậy, trong mắt nàng
nổi lên vẻ ưu tư.
Bọn họ về tới Hiên vương phủ, A Mi và Hàn Băng ngây người một lúc mới trở về quận chúa phủ.
Mà Sở Hiên lại kéo tay Vân Mộng Vũ, đi vào tân phòng.
Trở lại tân phòng, trên mặt Vân Mộng Vũ có chút ửng đỏ. Trải qua chuyện vừa rồi, nàng đã biết lòng của mình. Bản thân cũng đã thừa nhận cuộc hôn
nhân này, nhưng để đến giai đoạn kia thì vẫn còn sớm. Sở Hiên kéo nàng
đến tân phòng sau, quay đầu lại nhìn nàng, phát hiện mặt nàng ửng đỏ,
ánh mắt cụp xuống, mang bộ dáng giãy dụa. Nhìn thấy nàng như vậy, hắn
cảm thấy buồn cười, nhịn không được muốn chọc nàng. Vì thế nhân lúc nàng ngây người, ghé vào tai nàng, nhẹ nhàng nói:“Vũ nhi, nàng đang nghĩ gì
vậy?”
“Ta suy nghĩ chút nữa ta và ngươi….” Lúc nàng ý thức được nàng lời nàng nói, mới vội dừng lại. Trong lòng thầm hô may
mắn, vừa rồi thật sự là nguy hiểm quá. Nàng thiếu chút nữa nói ra là ai
nằm trên ai nằm dưới. May mắn là chưa nói, bằng không, nàng thực có thể
kiếm cái lỗ mà nhảy xuống.
Nhìn biểu tình xấu hổ của
nàng, Sở Hiên cũng không hiểu rõ suy nghĩ của nàng. Giờ phút này, hắn
chỉ nghĩ nàng xấu hổ vì mới bắt đầu chung sống với hắn.
Cho nên hắn
giải thích:“Tân phòng này có hai gian, sau này nàng ngủ trong phòng, ta
ngủ bên ngoài. Nàng yên tâm, không có sự cho phép của nàng, ta sẽ không
làm gì nàng cả.”
Sau khi nghe được nửa câu, Vân Mộng
Vũ thật sự rất xấu hổ, mình vừa rồi còn nghĩ lung tung, người ta là
chính nhân quân tử, trên mặt nàng lại ửng hồng. Vì tránh cho sự xấu hổ,
nàng vội quan sát tân phòng.
Ban đầu ở trong tân
phòng nàng vẫn đội khăn voan nên không nhìn thấy sự sắp xếp trong tân
phòng. Sau đó có người đột nhập, tình huống lúc đó, lại càng không có
tâm tình quan sát. Bây giờ mọi chuyện cũng coi như đã qua, nàng cũng có
tâm tình quan sát tân phòng này.
Tân phòng này có hai gian, dùng một bức bình phong để ngăn cách. Tân phòng bố trí tinh xảo
hoa mỹ, rất đẹp, thích hợp cho đôi uyên ương.
Nhìn
thấy tất cả, trong lòng Vân Mộng Vũ khẽ rung động. Sở Hiên đã vậy còn lo lắng cho nàng, cẩn thận, làm cho nàng cảm thấy thoải mái.
“Thích không?” Bên cạnh truyền đến thanh âm mềm nhẹ của Sở Hiên.
“Thích.” Nàng xoay người, cười trả lời hắn, trong mắt nhộn nhạo vẻ tao nhã say lòng người.
“Nàng chắc đã đói rồi, ta sai người làm đồ ăn cho nàng.” Nói xong, còn chưa chờ nàng phản ứng, bước ra ngoài.
Sở Hiên vừa đi, nàng cũng thở phào một cái, cảm giác không biết vì sao hôm nay tâm tình rất đặc biệt. Nàng rất muốn nhìn hắn, nhưng lại không dám
nhìn hắn. Mâu thuẫn quá, nàng bất đắc dĩ ngồi cạnh cái bàn. Một tay
chống cằm, vừa nghĩ đến tâm sự trong lòng, một bên chờ ăn cơm.
Các món ngon đều nhanh chóng đưa lên. Nhìn bàn đồ ăn này, trong lòng nghĩ
không ngờ thức ăn của Hiên vương phủ lại phong phú như vậy a. Nàng thật
đúng là đói bụng, vội vàng cầm lấy chiếc đũa, vui vẻ ăn.
Cơm nước xong, cũng không thấy Sở Hiên trở về, trong lòng có sự mất mát nho nhỏ. Nàng cũng không có chuyện gì làm, cũng chỉ có thể đứng ở phía
trước cửa sổ, nhìn trăng ngắm sao. Hôm nay ánh trăng thật tròn cũng rất
sáng, nàng nhất thời nhìn có chút xuất thần. Trong lòng có gợn sóng, hơi thở cũng có chút biến hóa, nỗi nhớ người thân cứ lượn lờ.
Sở Hiên lại đi vào, nhìn thấy nử tử còn mặc đồ cưới kia. Tóc đen ở trong
gió nhẹ tung bay dưới ánh trăng, mang theo vẻ thánh khiết nhu hòa. Cao
quý xinh đẹp, lại làm cho người ta sợ hãi tới gần.
Hắn chậm rãi đến trước mặt nàng, nhẹ nhàng nắm tay nàng, nói:“Ta đưa nàng đến một nơi, được không?”
Nghe được thanh âm của hắn, lo lắng trong lòng nàng cũng tiêu tán đi. Hắn
như gió xuân, mang ấm áp tiến vào lòng của nàng. Nàng khẽ quay đầu, nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, trong lòng bỗng nhiên ôn nhu. Nàng cười yếu ớt trả lời:“Được.” Trong thanh âm có chứa hạnh phúc mà ngay cả nàng
cũng không biết.
Sở Hiên nắm tay nàng đi tới cửa sau
của Hiên vương phủ, sau đó nhìn nàng cười. Nàng nhất thời không hiểu ý
hắn, chỉ cảm thấy bên hông căng thẳng, ngay sau đó người đã rời khỏi
mặtđất. Sở Hiên dùng khinh công mang nàng bay lên, lúc nàng điều chỉnh
tốt tư thế, nàng nghiêng đầu nhìn hắn. Nhìn khuôn mặt hắn, nhìn đôi mắt
hắn, lúc này trong mắt đều là hắn. Nhưng ngay sau đó, cảm nhận được cánh tay bên hông lạnh lẽo như băng. Cái lạnh này làm nàng để ý, ánh mắt của nàng mang theo vẻ đau lòng cùng lo lắng.
Tựa như cảm nhận được độ ấm của ánh mắt nàng, hắn nghiêng đầu nhìn. Nhìn ánh mắt đau lòng và lo lắng của nàng, trong lòng ấm áp.
Hàn Băng Chi Sâm là loại thực vật mọc ở nơi sâu nhất của hồ nước lạnh băng, loại thực vật này mọc như rừng rậm, hình dáng lại giống nhân sâm. Bởi
vậy được gọi là Hàn Băng Chi Sâm. Kỳ thật nó không độc, chỉ làm cho
người quanh năm rét lạnh. Mà nhiều năm này hắn chịu cơn rét lạnh này,
sớm đã thành thói quen. Mà bây giờ hắn đã biết cách làm sao để giảm bớt
thống khổ, chính là bắt nó tụ lại ở đầu ngón tay.
Chỉ là Hàn Băng Chi Sâm này không độc, nhưng cũng cần thuốc để làm giảm
bớt. Nếu không có, như vậy lúc nào cũng sẽ bị đau đớn. Nhưng đó cũng chỉ là tạm thời, Minh Du Nhiên mỗi lần đưa thuốc cho hắn thì cũng chỉ có
thể giảm bớt một năm, mà bây giờ lại chỉ còn ba tháng. Nghĩ đến sự thống khổ này, cho dù hắn luôn ẩn nhẫn, tính tình cứng cỏi nhưng trong đáy
lòng vẫn sợ hãi. Loại đau đớn này nếu không nếm qua thì sẽ không biết
rõ, giống như là xuống địa ngục, toàn thân lạnh như băng đến vô tận, xâm nhập vào trong tâm. Khi nó xâm nhập vào trong lòng, nếu có bi thương
thì nó càng đau hơn, trong lòng rất lạnh lẽo, cảm giác toàn bộ thiên hạ
đều quay lưng với mình.
Ba tháng, bọn họ chỉ có ba tháng, ba tháng sau hắn phải làm sao đây?
Nhìn ánh mắt của nàng, hắn khẽ nghiêng đầu, né ánh mắt của nàng.
Mang nàng đi qua nhiều nơi ở Yến kinh, bay thẳng đến ngoài thành.
Vân Mộng Vũ khóe miệng khẽ cong, nàng biết hắn muốn dẫn nàng đi đâu, là nơi đó.
Quả nhiên, ngay sau đó bọn họ liền tới nơi ảo mộng như tiên cảnh.
Hắn vừa đặt nàng xuống đất, nàng bắt đầu quan sát cảnh sắc xung quanh. Tuy
rằng lần trước cũng đến đây, nhưng ngay lúc đó tâm tình lại khẩn trương
và sợ hãi. Mà giờ phút này lại khác, giờ phút này nàng có thể quan sát
kỹ nơi này.
Cỏ xanh ướt át, hoa tươi đẹp đẽ, hồ nước
dập dờn sóng nước, nơi đây như có ma lực thu hút người xung quanh. Có
thể làm cho tâm tình bình thản.
Đột nhiên, nàng bị
hấp dẫn một màn trước mắt. Là đôi tiên hạc kia, chúng nó lúc này đang
chơi đùa trên cỏ. Nhìn chúng nó, nàng muốn chạm vào, nhưng lại sợ sẽ
quấy nhiễu đến chúng. Trong lúc nhất thời, chân tay luống cuống giống
như một đứa trẻ con.
Nhìn nàng đáng yêu như vậy, ánh
mắt hắn sủng nịch, ôn nhu cười yếu ớt nói:“Không có gì đâu, chúng nó đối với tất cả mọi thứ đều vui sướng đón nhận.”
Nghe nói như thế, sắc mặt Vân Mộng Vũ ửng đỏ, hắn hiểu nàng nghĩ gì sao......
Nàng đến gần đôi tiên hạc kia, quả nhiên nhìn thấy chúng không hề sợ hãi, còn thân mật đón nhận nàng.
Nàng vui vẻ sờ đầu tiên hạc này một lúc, lại sờ sờ lông của tiên hạc kia. Mà hai tiên hạc cũng đáng yêu như hai đứa nhỏ, lúc nàng sờ đứa này, đứa
kia lại đi lên tranh giành. Vân Mộng Vũ bị chúng nó làm cho nổi lên tính trẻ con, đùa vui quanh hồ với chúng.
Sở Hiên đứng ở
xa xa, ánh mắt sáng ngời, mang theo vô tận sủng nịch. Hắn nhìn nàng tươi cười, nhìn nét mặt xinh đẹp tuyệt sắc, khóe miệng mang theo nụ cười ấm
áp. Trong nụ cười hắn lại không phát hiện ra nàng rất hạnh phúc.
Vân Mộng Vũ đùa cũng đã mệt, muốn nghỉ ngơi một lúc, kết quả phát hiện hai
tiên hạc kia không thuận theo. Nàng chạy đến nơi trống, kết quả hai tiên hạc kia lại đuổi theo nàng. Tiên hạc này thật sự rất có tình người nha, giống như một đứa nhỏ vậy.
Nàng vội vàng chạy đến
bên cạnh Sở Hiên, hai tiên hạc cũng đuổi đến đây. Nhưng bị ánh mắt của
Sở Hiên đảo qua, liền đáng thương hề hề nhìn Vân Mộng Vũ, sau đó bất đắc dĩ trở về, vừa đi vừa quay đầu lại u oán nhìn nàng vài lần.
Nhìn thấy nàng có cảm giác như là mẫu thân của chúng, lúc này giống như là nàng đang vứt bỏ chúng.
Nhìn tiên hạc đi xa, Sở Hiên kéo nàng ngồi bên hồ nghỉ ngơi.
Hai người lẳng lặng ngồi dựa vào nhau, cùng nhau nhìn sao trên trời, cảm giác bầu không khí lúc này vô cùng ấm áp.
Vân Mộng Vũ cảm thấy ngẩng đầu đã mệt, cúi đầu xuống nhìn cảnh sắc xung
quanh. Nhìn cảnh sắc xinh đẹp, bỗng nhiên nghĩ đến ngôi nhà mà Sở Hiên
từng nói muốn ở.
Vì thế nàng lấy đẩy Sở Hiên ra, Sở
Hiên có chút nghi hoặc quay đầu nhìn nàng. Nàng bị nhìn đến đỏ mặt, nhỏ
giọng hỏi:“Cái kia, lần trước ngươi nói cái kia khi nào thì có thể?”
Nàng nói xong, liền cúi đầu, chờ hắn trả lời.
Mà Sở Hiên nghe xong câu hỏi của nàng, lại không hiểu mà sững sờ ở đó. Hắn suy nghĩ nửa ngày cũng không hiểu nàng nói cái kia là cái gì, nhưng
nhìn nàng thẹn thùng cúi đầu. Vì thế hắn cố gắng nghĩ ra, trong lòng suy nghĩ, có phải là đang nói đến động phòng không? Nghĩ đến khả năng như
vậy, hắn cúi đầu nhìn về phía nàng, nhìn sắc mặt ửng đỏ, bộ dáng thẹn
thùng. Rõ ràng không giống nữ tử hào phóng a, đó là cái gì?
Vân Mộng Vũ cúi đầu, nửa ngày không nghe câu trả lời. Nàng nghi hoặc ngẩng
đầu, nhìn thấy bộ dáng tự hỏi của Sở Hiên. Nhìn hắn như vậy, miệng nàng
giác nhịn không được run rẩy. Còn tự hỏi sao, hay là hắn nghĩ đi đâu
rồi. Nàng đã nói như vậy, sao hắn lại không hiểu? Chẳng lẽ nàng phải
hỏi, lần trước ngươi nói sau này chúng ta ở chung một phòng, nằm chung
một giường, vậy khi nào thì bắt đầu a? Nếu hỏi như vậy, chẳng phải là
giống như hỏi khi nào thì chúng ta động phòng chứ...... ( Út: híc, tỷ
hỏi thế em cũng nghĩ như thế chứ đừng nói là Hiên ca)
Vì thế, nàng rất tức giận nhéo tay hắn.
Lần này đã làm cho hắn phục hồi tinh thần lại, hắn kinh ngạc nhìn Vân Mộng
Vũ, khóe miệng cũng hơi co rúm lại. Mang bộ dáng bị dọa đến ngây người,
cũng không thể trách hắn a. Thật sự là không nghĩ tới thê tử của hắn lại có một bộ mặt bạo lực. Hắn nhìn nàng, sau đó liền nhịn không được cười
ngây ngô. Trong lòng nghĩ, nếu cho nàng bạo lực như vậy thì cả đời này
rất hạnh phúc.
Mà Vân Mộng Vũ trợn tròn mắt, đây là
tình huống gì? Vì sao nàng nhéo hắn một chút, hắn còn ngây ngô cười.
Chẳng lẽ hắn là người chịu ngược cuồng trong truyền thuyết, nhưng nàng
lại không thích ngược đãi. Nếu bình thường hắn chịu ngược đãi không đủ,
có thể thân thể không thoải mái, hoặc là cảm xúc dễ bị này nọ......
Nàng lo lắng nhìn hắn, nhịn không được nắm tay hắn, khẽ nói:“Không có việc
gì, nếu ngược đãi có thể giúp ngươi thoải mái. Như vậy, ta sẽ cố gắng
trở thành người ngược đãi ngươi.”
Nàng nói xong, Sở Hiên cảm thấy hỗn loạn, khóe miệng co rúm, hơn nữa thực nghiêm trọng.
Nàng nhìn miệng hắn co rúm lại, thực sợ hắn sẽ biến thành mặt than.
Nàng vội vàng hỏi:“Sở Hiên, ngươi có khỏe không?”
Hắn thật vất vả mới khôi phục lại bình thường, thiếu chút nữa bởi vì câu này mà vỡ tan.
Có khỏe không? Hắn rất khỏe a. Hắn có chỗ nào nhìn không khỏe sao?
Nhưng thấy biểu tình lo lắng của nàng, hắn biết nàng suy nghĩ lung tung. Vì
thế hắn vội kéo nàng về thực tại, trở về vấn đề chính, hỏi:“Vừa rồi nàng nói cái kia là cái gì?”
Nghe câu hỏi, Vân Mộng Vũ
muốn bốc hỏa. Hỏi đến nửa ngày, hắn lại không hiểu. Vì thế nàng trừng
mắt nhìn hắn, lửa giận thiêu đốt. Đột nhiên mạnh mẽ đẩy hắn ra, tức giận nói:“Cái gì là cái kia? Lần trước ngươi tự mình nói đó thôi, muốn ở
trong một cái nhà gỗ nhỏ, sau đó cùng nhau ở đây. Chẳng lẽ, bây giờ
ngươi không giữ lời sao?”
Vân Mộng Vũ nói xong, Sở
Hiên khẽ cong miệng lên, lộ ra nụ cười tươi đẹp. Hắn đứng lên, không
quan tâm trên người dính cỏ xanh. Ánh mắt nhìn nàng, miệng ôn nhu
nói:“Nhớ rõ, vẫn nhớ rõ. Ta sẽ làm một ngôi nhà gỗ nhỏ ở đây.
Nàng thích nhà gỗ nhỏ có hình dáng như thế nào?”
Nàng nhìn động tác tao nhã của hắn, trong lòng ai oán nói, chuyện gì hắn
cũng thong dong. Nàng nghe hắn hỏi xong, lập tức hưng phấn.
Trong đầu tưởng tượng, cảnh sắc mê người nơi đây, nơi non xanh nước biếc có
một cái nhà gỗ nhỏ. Sau này có thể lên thác nước hoặc núi cao ngắm mặt
trời mọc, buổi tối có thể nằm ở trên cỏ đếm sao.
Nghĩ đến đây, trên mặt nàng bừng sáng, nhiều vẻ nhiều màu, nàng sung sướng
bắt đầu miêu tả:“Nhà gỗ nhỏ phải mang theo mùi của hương gỗ thật sự tạo
thành, nhà gỗ phải làm thành hai tầng, như vậy sẽ không đơn điệu. Nóc
nhà thì phải bằng phẳng, sau đó trồng các loại hoa tươi ở trên. Xung
quanh nhà gỗ dùng hoa đằng vây quanh một vòng, trên cửa treo một cái
chuông gió. Như vậy mỗi khi gió nổi thổi, là có thể nghe được âm thanh
hạnh phúc nỉ non. Từ trong nhà ra đến cửa phải thật rộng rãi, như vậy
mùa hè ngươi có thể thổi tiêu, ta có thể đánh đàn hoặc là khiêu vũ.”
Nàng nói xong, lâm vào tưởng tượng của mình, không biết vì sao, nàng cảm thấy nó cách xa nàng quá, sẽ không dễ dàng mà có được.
Nhìn nàng giảng giải, hắn bên cạnh hạnh phúc lắng nghe, sủng nịch cười, trong lòng nhớ kỹ từng câu từng chữ của nàng.
Hắn đi đến bên cạnh thân thể của nàng, ôn nhu nói:“Được, tất cả đều theo ý ngươi.”
Nghe hắn nói, nàng hạnh phúc cười.
Đột nhiên nàng làm như nhớ tới cái gì, khẩn trương hỏi:“Nơi này có ai biết nữa hay không?”
“Sẽ không, xung quanh nơi này ta có bố trí trận pháp, người ngoài vào không được.” Hắn nhẹ giọng giải thích.
Nàng vừa cảm thấy yên tâm, đột nhiên lại nhớ tới lần trước không phải nàng vào được sao?
Thấy nàng nghi hoặc, hắn lập tức đoán ra ý nghĩ trong lòng nàng. Hắn bất đắc dĩ nói:“Lúc nàng vào đây, chỉ do ngoài ý muốn. Dù sao cũng không có ai
đi theo lỗ hổng duy nhất mà vào đây. Bất quá nàng yên tâm, để phòng ngừa người khác đi vào, ta đã lấp lỗ hổng đó lại. Cho nên sau này chỉ có
nàng và ta mới vào được. Nơi này, sau này sẽ là nơi của riêng hai chúng
ta.”
Nghe hắn nói nửa câu đầu, nàng xấu hổ sờ sờ cái
mũi. Trong lòng buồn bực đến, lần trước sống chết trước mắt, nàng không
thể không tìm cách chạy trốn. Mà lỗ hổng duy nhất này lại cho nàng một
đường sống. Đó cũng coi như là bắt đầu duyên phận của bọn họ. Nghĩ đến
chuyện cũ, cảm thấy có chút buồn cưới, nàng lại từ trong một cái động mà đi vào thế giới của hắn. Trong lòng đang nghĩ chuyện bọn họ trải qua
cùng nhau, tay lại đột nhiên bị kéo.
Nàng quay đầu nhìn lại, nhìn hắn kéo tay nàng, cười hỏi:“Có muốn thử cảm giác cưỡi không?”
“Cưỡi sao?” Nàng tò mò hỏi.
Hắn không nói, mà là cười kéo nàng đến đôi tiên hạc. Hai tiên hạc vừa thấy
bọn họ đến, lập tức đi lên, lần lượt dựa vào người bọn họ.
Nhìn tiên hạc trước mắt, Vân Mộng Vũ đã biết ý tứ của hắn, vì thế hai mắt tỏa sáng nhìn hắn, vui vẻ gật gật đầu.
Sau đó cúi đầu nhìn hai tiên hạc, nghi hoặc hỏi:“Chúng ta mỗi người ngồi một con sao?”
“Không phải, là hai người cưỡi một con. Lần đầu tiên nàng cưỡi, chắc chắn không quen, cho nên ta ôm nàng cưỡi.” Sở Hiên nói.
Vì thế hai người cưỡi con lớn, mà con nhỏ cũng muốn đi theo.
Vân Mộng Vũ ngồi ở phía trước, Sở Hiên ngồi sau ôm thắt lưng nàng, sau lưng có một tiên hạc nhỏ đuổi theo.
Nàng ngồi ở phía trước, cảm thụ được gió đêm thổi tới, cảm thấy vui sướng vô cùng. Cảm giác trên trời thật thoải mái, tự do tự tại, vô câu vô thúc,
làm cho nàng nhịn không được mở hai tay ra, theo cùng nhau cưỡi.
Sở Hiên ngồi sau nàng, hai tay ôm nàng, cảm thấy trong lòng rất hạnh phúc. Hắn ngồi ở sau lưng, sủng nịch nhìn bộ dáng vui vẻ của nàng, lẳng lặng
thưởng thức dung mạo tuyệt sắc của nàng.
Gió thổi nhẹ nhàng, sợi tóc Bay lên, tóc bọn họ quấn lấy nhau trong gió, ấm áp mà ngọt ngào.
Tiên hạc bay qua rừng rậm, bay qua dòng suối nhỏ, bay qua núi cao.
Nàng ngồi trên tiên hạc thưởng thức cảnh đẹp xẹt qua dưới chân.
Ngồi thật lâu, nàng phát hiện có chút mệt mỏi, đột nhiên trong đầu linh
quang chợt lóe, miệng nàng cười xấu xa, trong đầu nghĩ tới một chủ ý.
Nàng đột nhiên quay đầu lại, muốn nói cho Sở Hiên, vì nàng bất ngờ quay
đầu, môi vô ý thức chạm nhẹ và lướt qua miệng hắn. Nháy mắt cảm giác này như bị sét đánh trúng, nàng ngốc nghếch nhìn hắn. Mà hắn lại bị hôn bất ngờ, hắn dùng tay mình chạm vào mội, cảm thụ được độ ấm. Tựa hồ cảm xúc kia vẫn còn, sau đó hắn nhẹ nhàng nở nụ cười, cười đến vui vẻ.
Nhìn hắn tươi cười, nàng có chút ngượng ngùng, buồn bực cúi đầu, xem như mình đang chiếm tiện nghi của hắn.
Hắn nhìn bộ dáng nhận sai của nàng, cảm thấy rất đáng yêu, nên cười hỏi:“Làm sao vậy?”
“Ta không phải cố ý muốn ăn đậu hũ của ngươi.” Nàng cúi đầu nói, không dám
nhìn hắn, sợ sẽ bị hắn mê hoặc, trong lòng thầm mắng, yêu nghiệt.
Nghe những lời này của nàng, trong đầu nhớ tới câu nói lần trước của nàng
cũng như vậy. Lần trước, nàng tựa hồ là lấy tay vuốt ve hai má hắn, sau
đó còn để lại dấu vết trên mặt. Nghĩ chuyện kia, hắn nhịn không được
cười vui vẻ. Tựa hồ ở một chỗ với nàng, hắn cảm thấy lúc nào cũng hạnh
phúc.
Nhìn nàng cúi đầu, không dám ngẩng đầu lên, hắn không muốn trêu nàng nữa. Tò mò hỏi:“Vừa nãy có phải nàng muốn nói gì
hay không?”
Nói xong, xấu hổ trong lòng nàng lập tức thành hư không, ngẩng đầu lên, bắt đầu nói chủ ý trong lòng nàng.
“Chúng ta đi quấy rầy Sở Phách Thiên đi. Lão già kia không phải là người tốt,
không chỉ muốn tỷ tỷ, còn phản đối hôn sự chúng ta. Hôm nay chúng ta
thành thân, cũng nên cho hắn một lễ vật. Đúng rồi, chúng ta đi tìm một
tảng đá lớn đi.”
Tìm tảng đá lớn, tuy rằng không biết nàng muốn tìm tảng đá lớn làm gì, nhưng hắn vẫn cho tiên hạc đáp xuống.
Tiên hạc vừa rơi xuống đất, nàng lập tức nhảy xuống tiên hạc, chọn tảng đá
khắp nới. Cuối cùng cũng chọn được một tảng đá lớn. Nàng vui vẻ ôm tảng
đá kia chạy về.
Nhìn nàng ôm tảng đá chạy về phía
hắn, hắn thực cảm thấy muốn cười. Bức họa này rất thú vị, một nữ tử mặc
áo cưới ôm một tảng đá lớn, vui vẻ chạy về phía tướng công. Bức tranh
này rất là quỷ dị.
Nhưng Vân Mộng Vũ cũng không nghĩ
nhiều như vậy, nàng chạy lên tiên hạc, sau đó nhìn Sở Hiên nói:“Sở Hiên, nếu chúng ta ngồi trên tiên hạc đem tảng đá lớn này ném xuống tẩm cung
Sở Phách Thiên. Sau đó chúng ta lập tức chạy, phía dưới thủ vệ dưới kia
có thể phát hiện chúng ta hay không?”
Nghe vấn đề
này, gân xanh của hắn nhảy dựng. Phương pháp này thật đúng là hiếm thấy
a, ngồi trên tiên hạc cầm tảng đá lớn đi ném người khác.
Hắn vốn muốn nói có khả năng sẽ dọa đến người khác, nhưng vừa thấy vẻ mặt
hưng phấn của nàng, lúc nói thì lại khác:“Sẽ không, nàng ném đi, ta
khống chế tốc độ của tiên hạc. Tốc độ của tiên hạc rất nhanh, nháy mắt
nó sẽ biến mất ra khỏi hoàng cung.”
Vừa nghe hắn nói
xong, nàng lập tức vui vẻ, trong lòng nghĩ đến bộ dáng Sở Phách Thiên bị dọa xanh mặt. Ngẫm lại cảm thấy cũng hết giận a, nếu chút nữa nàng ném
chuẩn, ném trúng đầu hắn cho hắn bị đứt vài dây thần kinh, vậy thì quá
tốt.
Vì thế Sở Hiên khống chế tiên hạc bắt đầu bay
vào trong thành, nàng ngồi phía trước bị vây trong trạng thái hưng phấn, khó có thể tự kiềm chế.
Nàng tò mò nhìn Yến kinh,
phát hiện khi nhìn từ trên xuống, nhìn thấy nhà cửa rậm rạp. Lúc này
trong Yến kinh nơi nơi đều là một mảnh tối đen. Trên đường ngẫu nhiên có một đám binh lính đi tuần. Nàng ngồi trên tiên hạc nhìn xuống, chỉ có
thể nhìn thấy đám binh lính này như đám kiến nhỏ, chậm rãi di chuyển.
Chỉ chốc lát, tiên hạc đã đến hoàng cung. Nàng lập tức nhìn xuống, nhìn
thấy một màu vàng sáng rực, thật sự là rất tráng lệ. Nhìn hoàng cung,
tầng tầng lớp lớp, nhìn từ trên xuống, giống như mê cung. Có thể thấy
được hoàng cung này rất lớn, cung điện rất nhiều.
“Tẩm cung của Sở Phách Thiên ở đâu?” Đến hoàng cung, nàng nhìn xuống đã lâu, cũng không nhìn ra chữ nào, không phát hiện ra nơi nào là tẩm cung của
ngựa đực kia.
Nghe nàng hỏi, Sở Hiên khẽ cười, nhịn
không được hỏi:“Lúc vào cung, không phải ngươi luôn dòm ngó lung tung
sao? Hơn nữa nàng cũng đã tới hoàng cung nhiều lần? Làm sao có thể không tìm thấy chứ......”
Sở Hiên dứt lời, không nghe nàng trả lời, trong lòng nghĩ nàng tức giận. Nên hắn cúi đầu xuống, phát
hiện hai mắt nàng nhìn chằm chằm một nơi, hắn nhìn theo ánh mắt của
nàng. Khi thấy rõ, hắn nghi hoặc hỏi:“Ngươi nhìn chằm chằm phòng bếp làm gì? Chẳng lẽ nàng đói?”
Nghe được là phòng bếp, khóe mắt nàng đảo đi. Nàng còn tưởng đó là tẩm cung của Sở Phách Thiên, bởi
vì nơi đó khá rộng, không nghĩ tới là phòng bếp a.
Lại nghe hắn hỏi nàng có đói bụng không, nàng thật muốn xỉu. Nàng là người mau đói như vậy sao, nàng chỉ tìm sai nơi mà thôi.
Cuối cùng, nàng bất đắc dĩ quay đầu lại hỏi:“Ách......, tẩm cung của Sở
Phách Thiên ở đâu? Ta thật sự tìm không thấy, phía dưới rất rậm rạp,
giống như mê cung. Ta nhìn đến hoa mắt, thật sự không biết ở đâu.”
“Tẩm cung của Sở Phách Thiên rất dễ tìm. Nàng xem, trên nóc nhà bên kia có
một con rồng thật to đang nằm chính là tẩm cung của Sở Phách Thiên a.”
Sở Hiên dứt lời, nàng vội nhìn, quả nhiên nhìn thấy bên kia có một tòa
cung điện, bên trên có một con rồng. Sau đó trong lòng liền buồn bực,
vừa rồi sao lại không phát hiện? Còn nữa, nếu hắn biết thì sao không bay qua, hại nàng tìm đến nửa ngày. Nhìn ánh mắt lên án của nàng, hắn bất
đắc dĩ giải thích:“Ta nghĩ nàng biết ở đâu, nghĩ nàng muốn thưởng thức
cảnh đẹp trong cung. Cho nên ta điều khiển tiên hạc theo ánh mắt của
nàng.”
Được rồi, là nàng sai.
Sau
khi tìm được địa điểm, đã chuẩn bị thật tốt. Nhanh chóng bay lên nóc của cung điện, Vân Mộng Vũ ôm tảng đá kia, ánh mắt hưng phấn nhìn xuống
dưới, bộ dáng nóng lòng muốn thử. Nàng nhíu mày nhìn hắn, nghi hoặc
hỏi:“Ta muốn thả từ đây xuống, có thể trúng người hay không?”
Nàng cũng không muốn giết người, chỉ muốn dọa Sở Phách Thiên mà thôi, nếu chút nữa có tai nạn chết người, vậy thì không tốt.
“Sẽ không, nơi này đối diện với cái bàn trong đó, bây giờ xung quanh cũng
không có người. Sở Phách Thiên ngủ trong phòng, gác đêm cũng đứng ngoài
cửa. Nên không có vấn đề gì cả.”
Nghe được câu trả
lời vừa lòng, nàng xem như có thể yên tâm. Nàng giơ tảng đá lên, ánh mắt nhìn Sở Hiên, sau đó nhìn hắn gật đầu một cái, thả tảng đá ra, tảng đá
rơi xuống thẳng tắp. Mà người cũng nháy mắt theo tiên hạc bay đến ngoài
hoàng cung. Ở ngoài hoàng cung vẫn có thể nghe được trong hoàng cung
không ngừng truyền ra tiếng thét chói tai, còn có tiếng rống giận dữ của Sở Phách Thiên.
Lúc tảng đá rơi xuống tạo ra âm thanh rất lớn. Cả cung điện cứ như bị nứt ra.
Trong hoàng cung lập tức sôi trà0
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...