Linh lực màu vàng! Là linh lực màu vàng! Chẳng lẽ nàng đã là cao cấp huyền linh sư?
Chung quanh, những người quen Tần Ly nhìn thấy nàng bắn ra kiếm quang màu vàng được kết tinh từ linh lực đều khiếp sợ vô cùng, bao gồm cả đám thiếu niên Nguyễn gia do tên cao gầy cầm đầu.
Màu vàng óng lấp đầy hai mắt của tên cao gầy, hắn hoảng sợ nhắm hai mắt lại. Quyền ảnh màu cam vừa chạm đến kiếm ảnh màu vàng liền bị tan biến trong nháy mắt, sau đó nghe “kha” một tiếng, xương tay cùng kinh mạch toàn thân của tên cao gầy đứt đoạn, cả người bắn ngược ra ngoài.
Yên tĩnh, nhất thời cả không gian yên tĩnh đến đáng sợ…
Đám người đứng yên như pho tượng, hoàn toàn quên mất phản ứng.
Tên hoàn khố thiếu niên là người đầu tiên phản ứng, tay hắn chỉ vào Tần Ly: “Ngươi… Ngươi cũng dám…”
“Phi, vì sao ta không dám? Ngươi yên tâm, hắn còn chưa chết, nhưng nếu không đưa hắn đi tìm đại phu thì cánh tay kia có giữ được hay không cũng khó nói.” – Tần Ly liếc mắt nhìn tên cao gầy đang nằm trên mặt đất, tiếng nói non nớt lộ ra lãnh ý.
“Ngươi chờ đó, Nguyễn gia ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, chúng ta đi!” – Tên hoàn khố thiếu niên đi đầu, kêu bọn còn lại nâng tên cao gầy đang hôn mê, trước khi đi không quên bỏ lại lời nói ngoan độc.
“Hừ, đến đi, chẳng lẽ chúng ta còn phải sợ các ngươi sao?” – Tần Nguyệt giơ giơ nắm đấm, ngẩng cao đầu mà hô.
Tần Giác ra khỏi con phố mua bán, vừa lúc nhìn thấy Tần Ly xuất chiêu, nhất thời ngây ngốc ở đó, lúc này mới biết phản ứng lại, cuống quít chạy tới lôi kéo Tần Ly, quét mắt nhìn từ trên xuống dưới: “Ly nhi, ngươi không sao chứ?”
“Ngươi thấy tất cả rồi không phải sao?” – Tần Ly thấy bộ dáng đần mặt của hắn, nhịn không được bật cười.
“Đồ ngốc, sao bây giờ mới quay lại?” – Tần Nguyệt nhéo nhéo Tần Giác, mặt đầy bất mãn.
“Ta…”
“Được rồi, đừng làm khó hắn nữa. Ta đói bụng, chúng ta đi ăn cơm đi!” – Tần Ly dẫn đầu đi tới Chính Dương lâu.
Ba người tiến vào Chính Dương lâu, đi theo tiểu nhị đến chỗ của mình trong đại sảnh.
“Ly nhi, những người đó chắc chắn sẽ không bỏ qua như vậy đâu!” – Tần Giác lo lắng nói.
“Sợ cái gì? Chúng dám đến ta dám đánh.” – Tần Nguyệt không cho là đúng, mở miệng nói.
“Qua hai ngày nữa là tới thời gian ước chiến, giờ xảy ra chuyện này sẽ không tốt.”
Tần Nguyệt và Tần Giác mỗi người một ý, bắt đầu “môi thương khẩu chiến” (đấu võ mồm). Tần Ly cũng để mặc bọn họ, tập trung ăn đồ ăn ở trước mặt, lấp đầy bụng đã rồi hãy nói sau.
Ngay từ khi ở đại sảnh xem Tần Ly náo nhiệt ở ngoài cho đến lúc Tần Ly bước vào, lão giả đã một mực chú ý đến nàng, vuốt vuốt râu, nỉ non nói: “Kỳ quái, bộ dạng tiểu nha đầu này sao lại quen mặt như vậy?”
Thiếu niên ngồi đối diện lão giả ngẩng đầu lên, vô ý liếc mắt về phía Tần Ly, lại vừa vặn đụng phải ánh nhìn của nàng. Tần Ly nhìn về phía cái bàn đó là vì Khuynh Nhan nói cho nàng biết có người dùng thần thức tra xét cấp bậc của nàng, nhưng lại bị Huyền Giới cản lại. Nàng tò mò không biết người đã thăm dò nàng là loại người nào, kết quả vừa ngẩng đầu nhìn thì đụng phải ánh mắt của thiếu niên đối diện.
Thiếu niên đại khái khoảng mười ba mười bốn tuổi, trên người mang khí thế bễ nghễ thiên hạ. Trên người mặc cẩm bào màu đen có ám văn tường vân, kim quan trên đầu dựng thẳng, bộ dáng tuấn tú vô cùng, da sáng như bạch ngọc, hàn sương lạnh lẽo tản mát như phát ra từ trong xương cốt khiến người ta không dám lại gần. Hấp dẫn nàng nhất là cặp mắt thâm thúy, đen nhánh trong veo như lưu ly tỏa ra nhiều điểm lưu quang, sâu không thấy đáy, chỉ hơi thất thần một chút sẽ bị vây hãm tới mức tự mình tình nguyện lạc vào bên trong.
Ngay một khắc chạm mắt này, hình dáng của thiếu niên anh tuấn này đã in sâu vào tâm trí nàng
“Vẽ lại khuôn mặt người, họa lại trong lòng ta
Chẳng ai lấy đi được, hình ảnh lần đầu giác ngộ…”
mp3.zing /bai-hat/Hoa-Tinh-Die ... 0F077.html
Nàng không màng để ý diện mạo bên ngoài, nàng cũng nguyện không tin tưởng chuyện “nhất kiến chung tình”, nhưng tim nàng lại nhảy lên khi nhìn thấy người đó, uy áp như ẩn như hiện trên người thiếu niên này cũng khiến nàng chú ý.
Thiếu niên nhìn Tần Ly, cảm thấy đôi mắt phượng này vô cùng quen thuộc, có chút đăm chiêu, hắn nhắm mắt lại, che dấu sự ngờ ngợ nơi đáy mắt.
“Tiểu tiện nhân Tần Ly, thì ra ngươi ở chỗ này!” – Trước cửa Chính Dương lâu, một âm thanh chát chúa vang lên, không khí yên tĩnh hài hòa bị phá hư hầu như không còn.
Tần Ly sớm đã biết rằng người Nguyễn gia sẽ đến tìm vì tên cao gầy kia bị nàng phế. Hắn tên là Nguyễn Kiến Hào, tuy rằng thiên phú của hắn không bằng Nguyễn Kiến Bân, nhưng địa vị ở Nguyễn gia cũng là một thiên tài, tự nhiên không có khả năng bị lãng quên.
Đứng trước của là một phụ nhân hung dữ, nhìn tướng mạo có phần giống Nguyễn Kiến Hào, xem ra phụ nhân này là mẫu thân của hắn. Đứng bên cạnh nàng là một nam nhân mặt đầy vẻ giận dữ, đằng sau còn có vài võ giả cường tráng.
Ba bốn võ giả đằng sau thân hình to lớn, cả người tuôn ra chiến khí màu vàng, cấp bậc đều là võ sư từ sơ kì đến trung kì.
“Bạch Diễm, xem ra chúng ta sắp phải đánh một trận ác liệt… ngươi chuẩn bị sẵn sàng chưa?” – Tần Ly thấy tư thế của bọn họ, âm thầm câu thông với Bạch Diễm trong không gian huyền linh mà dặn dò.
“Tiểu Ly, ta sẽ bảo vệ ngươi, tuyệt đối không để bọn họ tổn thương ngươi.” – Bạch Diễm thề son sắt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Ly trưng ra nụ cười xán lạn: “Được, chúng ta kề vai chiến đấu.”
“Ngươi mắng ai là tiểu tiện nhân? Đồ đàn bà đanh đá!” – Tần Nguyệt vừa nghe thấy có người mắng Tần Ly, đập bàn đứng lên.
“Ngươi muốn đền bù như thế nào? Tần Ly, ngươi phế con ta, hôm nay ta lấy mạng của ngươi!” – Phụ nhân âm ngoan trừng mắt nhìn Tần Ly, hận không thể ăn thịt uống máu nàng.
“Nguyệt nhi tỷ, chó điên sủa loạn mà thôi, không cần để ý tới. Muốn mạng của ta? Được, ta phụng bồi! Nhưng không đánh ở đây, chúng ta ra ngoài đánh.” – Tần Ly ra khỏi chỗ ngồi.
“Tiểu tiện nhân, ngươi mắng ai là chó?” – Phụ nhân làm bộ muốn lao tới Tần Ly, lại bị nam nhân bên cạnh ngăn cản.
Tần Nguyệt cười hì hì: “Đúng vậy, chó điên cắn người, chúng ta không thể cắn ngược trở lại, chỉ có thể đánh chết đi mới xong chuyện, ha ha!”
Tần Giác không thấy đáng cười chút nào, toàn bộ đều là võ sư, cấp bậc cao như vậy, lại nhiều người, Tần Ly chỉ có một mình, làm sao ứng phó nổi: “Ly nhi, ngươi không thể đi được, ta về nhà báo với gia chủ! Vạn nhất ngươi gặp chuyện ngoài ý muốn, ta làm sao nói công đạo với gia chủ? Huống chi hai ngày sau là ngày ước chiến, giờ ngươi bị thương thì tính sao? Sớm biết như thế hôm nay đã không rủ ngươi ra ngoài chơi.”
Tần Nguyệt nghe Tần Giác nói, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức suy sụp.
“Các ngươi không cần tự trách, tin tưởng ta, không có việc gì!”
Toàn thân Tần Ly tản ra khí chất tự tinh lạnh nhạt, khiến lão giả khi nãy liên tục gật đầu, hắn không ngờ tiểu nhà đầu nho nhỏ lại có định lực cao như thế, đối mặt với cường đích mà có thể lạnh nhạt như vậy giống hệt thiếu chủ nhà hắn.
Lão giả muốn trợ giúp Tần Ly, hắn nhìn về phía thiếu niên ở đối diện như muốn xin ý kiến, thấy thiếu niên hứng thú nhìn về phía Tần Ly. Âm thầm nghĩ: “Tốt rồi tốt rồi, thiếu chủ mà ra mặt, tiểu nha đầu này sẽ được bảo vệ.
“Tiểu tiện nhân, ngươi không thể ra ngoài! Hôm nay chính là tử kỳ của ngươi, kéo dài thời gian cũng không ai cứu được ngươi!”
Phụ nhân vừa nói xong, liền thấy ánh sáng màu lam chói mắt đánh đến người mình, thời gian phản ứng cũng không có, toàn bộ thân thể đã bị một kích dập nát.
“Nàng, các ngươi không thể động!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...