Trời trong mây nhẹ, nắng vàng ấm áp…
Dân chúng cả thành đều biết ngày hôm nay là ngày ước chiến của hai nhà Tần ~ Nguyễn, vì thế nơi nơi đều vô cùng náo nhiệt, hơn thế cả thành lại càng chấn động khi nghe nói thành chủ Lâm Quyền đặc biệt cho phép xây dựng một lôi đài đơn giản bên trong chính phủ đệ của mình, mà hắn còn đích thân bình phán chứng kiến trận ước chiến này.
Cửa ngoài phủ thành chủ mở rộng, chung qua đều có trọng binh đứng gác cẩn mật. Bên trong lôi đài, khách quý trong thành cơ bản đã đông đủ, gia chủ cùng trưởng lão hai nhà Tần Nguyễn ngồi ở giữa khán đài, các nguyên lão có uy tín trong thành ngồi phân tán xung quanh. Dân trong thành ít nhiều cũng đã nghe nói hoặc gặp qua những nhân vật này, nhưng chỉ có một già một trẻ ngồi bên cạnh gia chủ Tần gia là lạ, dân chúng phía dưới xôn xao thi nhau đoán già đoán non về thân phận của hai người họ. Mà người vốn luôn chờ đợi cuộc chiến sỉ nhục Tần Ly – Tô Uyển Nhi lại không xuất hiện. Mấy ngày trước, nàng đã được gọi trở về Tô gia.
Bình phán kiêm chủ trì Lâm Quyền đang đọc quy tắc tỷ thí: “Tỷ thí là do hai nhà Tần ~ Nguyễn sở định, trước khi chiến, song phương đã ký giấy sinh tử. Trong tỷ thí nếu như xảy ra thương vong, không thể truy cứu trách nhiệm của đối phương, nếu một bên nhận thua, tỷ thí xem như kết thúc. Thỉnh Tần gia Tần Ly cùng Nguyễn gia Nguyễn Kiến Bân lên đài.”
Hôm nay, Nguyễn Kiến Bân mặc một thân y phục màu đen, vừa lên đài, phía dưới đã vang lên một mảnh tiếng hô. Mười sáu tuổi đã là huyền linh sư cao cấp, lại có bối cảnh của đại gia tộc, tất nhiên sẽ hội tụ phần nào sự quý giả.
Đến thời điểm Tần Ly lên đài, tiếng gọi ầm ĩ không kém hơn Nguyễn Kiến Bân là bao, trong đó sôi nổi nhất đương nhiên là Tần Nguyệt. Tần Ly mặc dù chưa đầy mười tuổi, nhưng vì vóc người hơi cao nên nhìn qua không giống tuổi. Hơn nữa nàng còn khoác y phục thuần trắng, tóc cột sơ thành đuôi ngựa cao, tinh thần sáng láng.
“Vốn ta còn có chút lo lắng, nhưng khi nghe sự tích mấy ngày nay của ngươi thì lại có chút mong đợi. Tần Ly, hi vọng ngươi có thể kiên trì lâu một chút, trăm ngàn lần đừng chết quá sớm, bằng không ta rất thất vọng.” – Nguyễn Kiến Bân nhìn Tần Ly, trong mắt trừ thị huyết còn có hưng phấn.
“Ngươi đã chờ mong như vậy, tất nhiên ta sẽ không thể khiến ngươi mất hứng. Ta cũng có một câu muốn nói với ngươi: trăm ngàn lần đừng chết quá sớm, nếu không ta cũng sẽ rất thất vọng.” – Mắt phượng khẽ híp, đáy mắt xẹt qua mảng tối.
Lâm Quyền nhìn hai người lên đài, kêu người mang hai bản khế ước sinh tử, sau khi song phương kí xong, hắn tuyên bố: “Tỷ thí bắt đầu!”
Trên đài lập tức chỉ còn hai người đứng. Tần Ly không coi thường đối phương, đầu tiên nàng triệu hoán Bạch Diễm trong không gian huyền linh ra ngoài.
Thân hình Bạch Diễm rất lớn, trong nháy mắt đã chiếm một nửa lôi đài, đôi mắt chuông đồng gắt gao nhìn Nguyễn Kiến Bân ở phía đối diện.
Nhất thời, mọi người dưới đài bị kinh động, bọn họ chưa từng gặp qua huyền linh thú nào đặc biệt như thế, vừa giống mèo, lại vừa giống hổ. Hơn nữa ở giữa trán không có tinh văn (ngôi sao) đại biểu cho cấp bậc, thay vào đó là một vầng trăng lưỡi liềm màu vàng chói.
Thời điểm người Nguyễn gia nhìn thấy Bạch Diễm, cũng chỉ cho rằng nó là một huyền linh thú đặc biệt một chút, không ai biết giống nòi của nó, càng không có người nghĩ nó là huyền linh thú mà ngày trước Tô Uyển Nhi nhớ thương.
Đương nhiên ngoại trừ hai người.
“Thiếu chủ, đây là……..” – Trần lão có chút kinh ngạc, lập tức dùng bí thuật truyền âm cho Minh Dạ.
Vương tộc Ảnh Nguyệt Bạch Hổ? Quả nhiên có ý tứ. Minh Dạ không trả lời, ánh sáng trong mắt khẽ lưu chuyển, tràn đầy hứng thú.
Nguyễn Kiến Bân nhìn thấy Bạch Diễm, trong mắt cũng sáng ngời.
Lúc này, một tiếng ưng kêu vang vọng, trên trời xuất hiện một con chim ưng màu vàng kim có đôi mắt màu đỏ, màu vàng của lông chim bao bọc xung quanh ngôi sao màu xanh lục ở giữa trán, hiển nhiên, nó là huyền linh thú của Nguyễn Kiến Bân.
Huyền linh thú một sao cơ đấy! Tần Ly vừa nhìn liền nhíu mày. Bạch Diễm tuy có huyết mạch thần thú, nhưng vẫn chưa được khởi động, giờ nó chỉ là huyền linh thú cấp 9, so với Kim Ưng thấp hơn một bậc.
Cấp bậc huyền linh thú chia vô cùng chi tiết, gồm:
Huyền linh thú phổ thông
Huyền linh huyễn thú
Huyền linh thiên thú
Huyền linh thánh thú
Huyền linh thần thú
Trước trán huyền linh thú có ngôi sao nhỏ đại biểu cho cấp bậc, huyền linh thú phổ thông là màu trắng, huyền linh huyễn thú là màu xanh lục, thiên thú là màu xanh lam, thánh thú là màu tím, còn thần thú là ngôi sao màu vàng. Đương nhiên, một số ít huyền linh thú có huyết mạch đặc thù, không thể dùng cấp bậc tinh văn để cân nhắc cấp của chúng.
“Tiểu Ly, đừng lo lắng, nó chỉ là phá ưng (chim ửng rởm), không làm gì được ta đâu.” – Bạch Diễm an ủi.
“Tiểu Ly Ly, việc này đối với nó mà nói là một kỳ ngộ. Đối mặt với Xích Nhãn Kim Ưng, tuy rằng có chút nguy hiểm, nhưng cũng có điểm tốt. Lo lắng cũng vô dụng, ngươi ứng phó tốt đối thủ của mình là được rồi.” – Khuynh Nhan thấy Tần Ly lo lắng, hắn nhịn không được mà nói một câu.
Tần Ly thấy hai người nói như vậy, cũng chỉ có thể tạm thời trấn an bản thân.
Nguyễn Kiến Bân thấy Tần Ly nhíu mi, khóe miệng cười quỷ dị, hắn bắt đầu thủ thế, đồng thời chim ưng cũng đánh về phía Bạch Diễm. Bạch Diễm thấy thế, cũng không lơ là, bóng dáng trắng tuyết phóng nhanh như tia chớp, móng vuốt chuẩn bị chụp lấy chim ưng.
Tần Ly thấy hai thú đã bắt đầu chiến, nàng cũng vận khởi linh lực toàn thân. Linh lực bùng nổ, quanh thân tràn ra linh quang màu vàng, so với mấy ngày trước, màu vàng lại đậm thêm một ít. Nhất là ngọn lửa ở tay phải nàng được tạo ra từ linh lực, màu vàng cùng màu đỏ giao nhau vô cùng chói mắt.
Hai ngày này, Tần Ly luôn tu luyện trong huyền giới, nỗ lực đột phá đếnhuyền linh sư cao cấp nhị giai, hơn nữa nàng đã bắt đầu học trọng thứ hai của bí quyết Ngũ Hành Huyền Hỏa – Liệt Diễm Sát.
Vũ kỹ của võ giả có bộ sách chuyên môn có thể học tập, nhưng linh kỹ của huyền linh sư lại dựa vào khả năng lĩnh ngộ của bản thân. Bí quyết Huyền Hỏa trọng thứ hai bắt đầu, mỗi một trọng đều có một loại linh kỹ. Bởi vậy Tần Ly cho dù không cần lĩnh ngộ của bản thân cũng có linh kỹ cường đại để học tập. Chẳng qua linh kỹ này cần linh lực để thúc dục hỏa diễm, khác biệt rất lớn với linh kỹ phổ thông.
Lúc này Tần Ly không thể thúc dục Ngũ Hành huyền hỏa, vì vậy Khuynh Nhan bảo nàng sử dụng phổ thông hỏa chủng để thay thế.
Nguyễn Kiến Bân nhìn ngọn lửa nhấp nháy, trong mắt càng hưng phấn hơn, cũng bộc phát linh lực của mình.
“Ngàn Quang Trảm!”
Nguyễn Kiến Bân hét to một tiếng, trong nháy mắt linh lực ngưng kết thành vô số điểm sáng bay về phía Tần Ly.
Tần Ly sử dụng sở học kiếp trước – Mê Tung Bước, lách mình đi, đồng thời bắn ngọn lửa ra ngoài.
“Liệt Diễm Sát”
Hỏa diễm nhanh chóng bành trướng, không ngừng biến hóa, đánh úp về phía đối phương với tốc độ một chút cũng không chậm hơn tốc độ điểm sáng của hắn.
Điểm sáng gặp hỏa diễm, trên đài lập tức phát ra một trận ánh sáng chói mắt. Dưới đài, mọi người nhắm chặt hai mắt lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...