Bất quá, biểu hiện của Vân Nhược Nguyệt vô cùng bình tĩnh,Vinh Sủng không khỏi kinh ngạc, nàng ăn mặc không có gì phạm quy, làm cho Hoàng hậu bức bối vì không có điểm nào khiển trách mỉa mai.
Hoàng hậu nói: “Ly Vương Phi, ta nghe trong cung đồn thổi, da mặt người chỉ qua một đêm đã có thay đổi tốt hơn, tất cả các độc tố trên mặt đều đã được loại bỏ, đây là phương thuốc riêng của ngươi?”
Vân Nhược Nguyệt trả lời: “Hồi bẩm Nương nương, thật ra đêm qua sắc mặt thần thiếp cũng không được tốt, là do thần thiếp đã dùng thuốc lưu truyền của sư phụ, mãi đến nửa tháng trước độc tố trên mặt thần thiếp mới hoàn toàn được loại bỏ”
Hoàng hậu hỏi chuyện này hẳn bà đã biết Mộ Chỉ Dao và Phó tổng Thần đã chữa trị vết thương cho nàng.
Đã như vậy, nàng không cần phải giấu diếm gì nữa, nàng chỉ cần một cái cớ chính đáng cho y thuật của mình.
Nói xong, Vân Nhược Linh đột nhiên nghe thấy tiếng nhai rất nhanh.
Nàng ngẩng đầu nhìn ra xa thì thấy một người phụ nữ mặc trang phục Vương phi, đang ngồi trong góc và nhanh chóng đập hạt dẻ xuống bàn.
Đôi tay trần của nàng ta thoăn thoát, hai ba lần hạt dẻ đều bị bóc trần, rồi cho miếng hạt dẻ nóng hổi vào miệng nhai ngấu nghiến.
Nàng nhớ ra, đây là Triệu Vương phi.
Trong trí nhớ, Triệu Vương phi luôn là một người có tâm hồn ăn uống.
Nàng ta không bao giờ gây sự nàng với người khác, thậm chí không quan tâm đến người khác, trong lòng chỉ có ăn.
Hơn nữa, cho dù nàng ta ăn như thế nào thì cơ thể vẫn không bị béo, nhưng nàng ta cứ gầy như vậy khiến người ta vừa ghen tị vừa ghét bỏ.
Khi Hoàng hậu nghe tiếng Triệu Vương phi gõ hạt dẻ, bà ta cau mày không hài lòng: “Triệu Vương phi Nương nương, trật tự đi”.
“thật xin lỗi, Hoàng hậu” Triệu Vương phi nuốt nước bọt thành tiếng, trong miệng ngậm hạt dẻ còn hai tay thì nắm đống hạt dẻ sắp bóc.
Hoàng hậu nhìn tà không nói nên lời, sau đó dùng ánh mắt sắc bén nhìn chầm chầm vào Vân Nhược Linh.
“Ly Vương phi, sư phụ ngươi thật tuyệt vời, sao bản cung lại chưa nghe nói trước đây? Bản cung nghe Tấn Vương nói ngươi tiếp quản doanh trai thai cho Thẩm phó tướng, thật đúng là tiếp tay cho hản,vốn dĩ, ngươi cũng không sai, ngươi vậy mà giỏi y thuật” Hoàng hậu nghỉ hoặc.
Nếu không được bận tai nghe Tấn Vương nói, bà ta sẽ không tin rằng Ly Vương phi hèn nhát và xấu xí thật sự có thể khỏi bệnh.
Vân Nhược Linh cung kính đáp: “Thần thiếp chỉ là người vô danh trong thiên hạ, sao dám để Hoàng hậu biết.
Vê phần tay của Phó Tướng quân, thần thiếp chỉ học từ sư phụ, thần thiếp chỉ là lông tơ bé nhỏ thôi”.
Khi bị người khác nghe thấy, bọn họ đều phá lên cười nàng như đã hẹn trước.
“Người ta mà gánh những trách nhiệm gì? Người ta chỉ muốn danh vọng và tài sản, muốn khoe khoang trước mặt Ly Vương, dùng chuyện này để tranh giành sủng ái.
Người này đã khá hơn một chút, bày mưu tính kế.
Thẩm Phó Tướng gặp tai nạn cô ấy đau khổ”
Nghe những lời mỉa mai cay nghiệt này, Vân Nhược Linh đã biết được đây là mục đích thật sự của việc Hoàng hậu mời nàng vào cung..