Nơi họ đi qua, hàng cây rợp bóng, tuyết trắng phủ đầy, hoa mận nở đỏ rực, tỏa hương thơm nức mũi trong không gian, dòng nước trong lành tinh khiết, mặt hồ trong xanh như tấm gương tĩnh lặng, khung cảnh đẹp như tranh vẽ khiến lòng người tưởng như lạc vào tiên cảnh.
Chẳng bao lâu, chiếc kiệu đã đến Dung Hoa Cung.
Vân Nhược Linh và Nam Cung Nguyệt bước xuống khỏi kiệu, theo sự chỉ dẫn của các cung nhân mà tiến vào tẩm điện.
Khi nàng bước vào bên trong, một cảnh tượng đập vào mắt, trời ơi, rất nhiều mỹ nhân đang ngồi trong tẩm điện.
Tất cả các mỹ nhân ai nấy cũng đều mặc lễ phục thật lộng lẫy, như thể muốn treo hết kim ngân châu báu lên người.
Đám nữ nhân đó ai cũng háo hứng mong chờ, trông như những người hóng hớt ăn dưa, nôn nóng được xem vở tuồng kịch lớn.
“Vào đi, phải rồi, Ly Vương đâu? Sao không tới cùng?”
Hoàng hậu hỏi với giọng điệu lạnh lùng, trên mặt lộ rõ vẻ uy nghiêm.
Với tư cách là một Hoàng Hậu, bà ta muốn gặp cháu trai của mình, hẳn là Ly Vương đã hộ tống họ đến đây.
Kết quả là Ly Vương không tới, chứng tỏ hắn cũng không để mắt tới nàng.
Nhắc đến Ly Vương tính tình luôn luôn ngang ngược, không bao giờ tỏ ra quan tâm người khác, nàng cũng không phải người duy nhất, nghĩ đến đây tâm tình của nàng cũng thấy tốt hơn.
Tuy nhiên, mục của bà ta khi triệu kiến Ly Vương phi vào cung hôm nay để thỏa sự tò mò, muốn xem mặt, nhân tiện lăng mạ nàng, việc Ly Vương vắng mặt cũng làm suôn sẻ kế hoạch của bà ta hơn.
Lúc này, Vân Nhược Nguyệt bước vào đại sảnh, cung kính bái kiến Hoàng hậu: “Thần thiếp thỉnh an Hoàng hậu nương nương.
Hồi bẩm Nương nương, Vương gia có việc đến chổ Trưởng Công chúa, lát nữa ngài ấy sẽ đến sau”
Sắc mặt Hoàng hậu đột nhiên trở nên lạnh hơn, bà ta là đệ nhất lục cung, vậy mà Sở Huyền Thần không thèm để mắt đến.
Sau khi tiến cung, Sở Huyền Thần chỉ đến thăm em gái mình, hoàn toàn không quan tâm đến bà..