Vân Nhược Linh lạnh lùng liếc hắn, chẳng lẽ nàng không chê hắn?
Sở Diệp Hàn không ngờ rằng mình nhìn thấy vẻ chán ghét từ trong mắt Vân Nhược Linh, đây là chuyện mà trước kia hắn chưa từng nhìn thấy.
Hắn lạnh lùng:
“Thời gian có hạn, chúng ta cưỡi ngựa đi.”
Vân Nhược Linh hung dữ trợn mắt, nếu không phải hắn kéo dài thời gian, ngồi xe ngựa cũng đã tới nơi rồi.
Mạch Liên nói: “Nhưng mà Vương phi không biết cưỡi ngựa, Vương phi phải đi thế nào?”
“Ngươi dẫn nàng.”
Sở Diệp Hàn lạnh giọng.
“Ti chức dẫn người ư? Nhưng mà ty chức là một nam nhân…”
Mạch Liên không biết phải nói sao.
Hắn ta là một nam nhân, lại còn là một nam nhân chưa lập gia đình.
Huống hồ, một đại nam nhân như hắn ta làm sao có thể dẫn theo Vương phi, nếu chuyện này truyền ra thì thể diện Vương gia phải để ở đâu?
“Vậy không còn cách nào, nếu ngươi không dẫn nàng ta theo thì nàng ta cứ chạy sau lưng ngựa đi.”
Sở Diệp Hàn lạnh lùng nói, sau đó đi ra sân.
Lúc này, người gác cổng đã dắt mấy con tuấn mã cực đẹp đến chờ trước cửa vương phủ, mấy con ngựa đang dậm chân, trông vô cùng sôi nổi.
Sở Diệp Hàn vừa ra cửa vương phủ, đã đi về phía con ngựa có màu đỏ đậm hí lớn nhất.
Con ngựa này là ngựa nổi tiếng của Tây Vực, da lông bóng mượt, nhìn oai phong lẫm liệt, tên khoa học là “Hãn huyết bảo mã”.
Sở Diệp Hàn nhảy nhẹ lên, dáng người định đạc lập tức ngồi trên lưng ngựa, sau đó nắm lấy dây cương, khống chế được con ngựa này, con ngựa đỏ lập tức trở nên ngoan ngoãn, tỏ vẻ thuần phục chủ nhân.
Mạch Liên cũng tiến lên, chọn một con tuấn mã màu đen mạnh mẽ, leo lên trên.
Vân Nhược Linh lạnh lùng đi đến bên cạnh Sở Diệp Hàn, liếc mắt nhìn người ngựa:
“Vương gia, chàng bảo thần thiếp chạy sau ngựa? Thần thiếp không biết cưỡi ngựa, nếu không có ai đưa thần thiếp đi thì thần thiếp không đi nữa.”
Nói xong, nàng kiêu ngạo ngẩng đầu.
Từ giờ trở đi, nàng muốn nói cho Sở Diệp Hàn biết nàng không phải đứa ngốc mặc cho người khác xâu xé.
Nàng cũng có tính tình, có tính cách, tuyệt đối không chịu tủi nhục như trước kia.
.
Đam Mỹ Sắc
Ánh mắt Sở Diệp Hàn lạnh lẽo nhìn chằm chằm Vân Nhược Linh:
“Ai cho ngươi lá gan dám nói vậy với bổn vương? Bổn vương bảo ngươi đi, hôm nay ngươi dù có lết cũng phải lết đi, nếu không, xử trí theo gia pháp.”
“Sở Diệp Hàn, chàng đừng khinh người quá đáng!”
Vừa rồi Vân Nhược Linh mới bị Sở Diệp Hàn đẩy một cái ngã trên mặt đất, bây giờ eo và chân còn rất đau.
Mà tên khốn này lại bảo nếu Mạch Liên không dẫn theo nàng thì để nàng chạy bộ theo ngựa đến quân doanh trị thương, chuyện này thật quá đáng.
Mạch Liên là gia nhân, là nam nhân, nàng sẽ không ngồi chung một con ngựa với hắn ta.
Nếu truyền ra ngoài thì nàng đừng mong làm Vương phi nữa, nàng không ngốc như thế.
Còn chạy theo ngựa, nàng không đồng ý.
Nàng không bảo thích chịu ngược đãi, không có khuynh hướng thì bị ngược đãi.
“Đúng, bổn vương bắt nạt ngươi, ngươi có thể làm gì được ta?”
Trong con ngươi Sở Diệp Hàn lóe lên tia nham hiểm, lạnh lùng nhìn chằm chằm Vân Nhược Linh.
Vân Nhược Linh bị hắn nói kích, người nam nhân này không biết tôn trọng nữ nhân, nàng đã tức đến sắp không thở nổi
Đột nhiên, nàng nhìn thấy trong tay thị vệ bên cạnh cầm một cây đuốc, nàng tức giận đi qua giành lấy cây đuốc trong tay thị vệ, sao đó đột ngột ném cây đuốc về phía ngựa cửa Sở Diệp Hàn:
“Sở Diệp Hàn, ta nói cho chàng biết, ta không phải người dễ chọc!”
Con ngựa sợ lửa.
Vừa thấy cây đuốc phóng về phía nó thì lập tức hoảng sợ hí vang, đồng thời nhấc bốn vó kinh hoàng phi nhanh chạy trốn, con ngựa trở nên lồng lộn điên cuồng chạy như bay về phía trước.
“Vương gia cẩn thận!”
Nhóm người Mạch Liên nhìn thấy thế sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Lá gan Vương phi cũng quá lớn, dám hại Vương gia như vậy, sau này nhất định sống không bằng chết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...