“Còn dám mạnh miệng! Vậy vừa rồi ngươi nói “Đó là ta giả vờ, ta chẳng có chút hứng thú nào với hắn, ta chỉ muốn trêu hắn, thế mà hắn cho là thật, thật là buồn cười.” là có ý gì?”
Sở Diệp Hàn hừ lạnh một tiếng.
Tới câu này thì Vân Nhược Linh không cách nào cãi chày cãi cối được nữa rồi.
Tên Vương gia ngày thật khó chơi, Vân Nhược Linh thầm nghiến răng:
“Vương gia, ta chỉ thuận miệng nói, giống như nam nhân các chàng thích khoác lác, ta chỉ mạnh miệng hai ba câu, chàng đại nhân rộng lượng, nhất định đừng để trong lòng.
Chàng đói bụng à? Chỗ chúng ta có rượu và thức ăn, chàng có muốn dùng một chút không?”
Sở Diệp Hàn lạnh lùng nghiến răng: “Miệng lưỡi sắc bén, nếu ngươi rảnh như vậy thì giúp bổn vương làm vài chuyện, đi chung với bổn vương đi.”
“Đi đâu chứ?” nhé!
Cả người Vân Nhược Linh thoáng run.
Chẳng lẽ tên nam nhân này sẽ lại kêu người đánh nàng ư.
“Không phải ngươi là thầy thuốc sao? Trong quân doanh có người bị thương, ngươi đi theo bổn vương đến đó xem thử, đỡ cho cả ngày ngươi rảnh rỗi quấy trong nhà mịt mù chướng khí.”
Diệp Hàn nói xong, lạnh lùng đi đến hành lang gấp khúc.
Đi qua một cổng vòm khắc hoa, vào trong viện của mình.
Nhìn đến Sở Diệp Hàn rời đi, Vân Nhược Linh không nói gì chỉ cong môi.
Nếu sớm biết Sở Diệp Hàn sẽ đến nhìn, vậy thì nàng sẽ uống rượu trong phòng, không ra ngoài.
Quân doanh xảy ra chuyện? Hẳn là có thầy thuốc, kêu nàng đi làm gì?
Có thể là vì muốn tra tấn nàng, không muốn để nàng sống tốt mà thôi.
Tuy rằng Vân Nhược Linh không muốn đi, nhưng mà vẫn phải thay đổi một bộ quần áo khác, chuẩn bị tốt túi đeo nhỏ rồi đi đến viện Sở Diệp Hàn chờ hắn.
Lúc nàng đến Tinh Thần Các, Mạch Liên đang đứng ở bên ngoài.
Mạch Liên thấy Vương phi đến, vội vàng chạy đến hành lễ với nàng:
“Nương nương, người đã chuẩn bị xong?”
Vừa rồi hắn ta nghe Vương gia nói Vương gia muốn đưa nương nương đến quân doanh để trị thương cho các tướng sĩ.
“Ừ, Vương gia đâu?”
Vân Nhược Linh lạnh nhạt nói.
“Đang thay quần áo bên trong, có lẽ cần chờ thêm một lúc.”
Mạch Liên cung kính nói.
“Chữa trị không thể kéo dài, người bị thương không thể chờ lâu, sao chàng ấy lại chậm chạp như thế?”
Vân Nhược Linh cắn răng, một nữ nhân như nàng còn chuẩn bị đồ nhanh hơn cả Sở Diệp Hàn.
“Ti chức cũng không biết.”
Mạch Liên nói.
nhé!
Hắn ta cảm thấy lúc trước hắn ta giúp Vương phi đưa nha hoàn đi, Vương phi còn có chút khách sáo với hắn ta.
Nhưng bây giờ Vương phi thật sự không thèm để ý hắn ta, có phải hắn ta đã đắc tội gì với nàng rồi?
Ước chừng chờ thêm mười lăm phút nữa, vẫn chưa nhìn thấy Sở Diệp Hàn ra Vân Nhược Linh nóng nảy, đột nhiên nàng đi thẳng vào trong tẩm điện của Sở Diệp Hàn.
“Vương phi…”
Mạch Liên sửng sốt, không lẽ là Vương phi muốn vào gọi Vương gia đó chứ?
Ngộ nhất gặp phải Vương gia, nhất định Vương gia sẽ tức giận.
“Ta đi gọi ngài.”
Vân Nhược Linh bỏ lại một câu, sao đó kiên cường bất khuất đi vào Tinh Thần Các.
Lúc nàng vào tới chính điện thì nhận ra bên trong không đốt đèn, không có một bóng người, nàng nghi ngờ nhìn thoáng qua, sau đó đi thẳng vào trong điện.
Lúc này, Sở Diệp Hàn đang tắm gội trong hồ nước nóng, một ngày không tắm gội hắn sẽ cảm thấy không thoải mái.
Bởi vì vội đến quân doanh, nên hắn chỉ tắm gội qua loa, sau đó quấn một cái khăn tắm đi ra.
Trong phòng ngủ của hắn không để cho nha hoàn hầu hạ, cho nên hắn quấn khăn đi lại rất là tùy ý.
Nga khi hắn chuẩn bị ra sau bình phong thay quần áo thì đột nhiên có một bóng người màu đỏ vọt vào:
“Sở Diệp Hàn, chàng còn sống không vậy? Chúng ta chờ chàng lâu lắm… Á!”
Vân Nhược Linh còn chưa nói xong, đã nhìn thấy một dáng người đầy chắc khỏe đi về phía mình.
Hơn nữa, trên người người nọ chỉ quấn một cái khăn tắm lỏng lẻo, nhưng mà cái khăn tắm đó quá ngắn, quấn mà như không quấn, nàng liếc mắt nhìn lên trên.
Trời ạ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...