Lúc này, Ngụy Quốc phu nhân cũng nhéo Giang Hằng một cái, nhưng Giang Hằng vẫn không phục, hắn ta vênh váo tự đắc quét ánh mắt qua Tần Hồng, sau đó qua mặt của những người người khác, cơ bản không ai phản ứng với hắn ta.
Thấy Tần Hồng, Ngụy Quốc phu nhân vội vàng lấy lòng nói: “Tần đại nhân, thật sự xin lỗi, nhi tử làm việc có lỗi với thiếp thất của ngài, ta dẫn hắn đến bồi tội với ngài.
”
Tần Hồng vừa nhìn thấy Giang Hằng ăn chơi trác táng này thì trong lòng dâng lên một dự cảm không tốt: “Xảy ra chuyện gì rồi? Con trai ngươi làm gì với thiếp thất của ta rồi?”
Lúc này, cửa cổng của Điển Nghi phủ đã vây quanh không ít dân chúng hóng chuyện.
Trước đó các phu nhân biết có một chút hiểu tình hình, sớm đã rời phủ Quốc công, đem chuyện Giang Hằng làm với Lâm Lang truyền đến toàn thiên hạ rồi.
Nhiều người đều có lòng bát quái, vì vậy tất cả đều đến cửa cổng Điển Nghi phủ hóng chuyện.
Lúc đầu mọi người cho rằng Ngụy Quốc phu nhân và Tần Hồng sẽ đóng cửa ở trong nhà nói chuyện, không nghĩ tới hai người lại ở cửa cổng Điển Nghi phủ nói.
Thế này lại có trò hay để xem rồi.
Vừa nghe thấy câu hỏi của Tần Hồng, có người biết chuyện tiến lên trêu chọc nói: “Tần đại nhân, ngài vẫn còn không biết chuyện tiểu thiếp của ngài bị thế tử của phủ Quốc công khinh bạc sao? Trên đầu của ngài bị Giang Hằng đội cho một cái mũ xanh thật lớn, tiểu thiếp nhà ngài ở phủ Quốc công bị thế tử Giang Hằng đánh hôn mê rồi bắt đi, rồi cùng nhau vui sướng.
”
Khi người hiểu chuyện nói, còn miêu tả những gì nghe được, cũng đem mọi chuyện nói ra.
“Cái gì?” Tần Hồng sau khi nghe xong, nhất thời như bị sét đánh.
Ông ta không dám tin nhìn chằm chằm Giang Hằng với Lâm Lang, tức giận đến nỗi tim nhảy dựng lên thình thịch, ông ta căm phẫn che ngực, phun ra một ngụm máu, chỉ Giang Hằng phẫn nộ mắng: “Ngươi cái tên xấu xa này, tiểu thiếp của bổn quan ngươi cũng dám làm nhục, ngươi quá vô pháp vô thiên, quá đáng giận, bổn quan thật sự muốn giết ngươi!”
Ngày thường ông ta chỉ nghe danh tiếng của Giang Hằng này không tốt, thậm chí ông ta nghe được Giang Hằng cũng bí mật làm càn với một vài phu nhân mệnh quan triều đình.
Ông ta là quan văn, vốn có thể nói với hoàng thượng xử lý Giang Hằng.
Ông ta nghĩ nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện, ông ta cho rằng những việc đó đều không liên quan tới ông ta, mãi mãi không có khả năng xảy ra trên người ông ta.
Vì vậy, ông ta tựa như những nữ nhân nhìn phòng lửa cháy, luôn xem trò cười của người khác.
Kết quả không nghĩ tới, hôm nay lửa cháy tới cổng nhà mình.
Lúc này, Lâm Lang vội vàng chạy tới trước mặt Tần Hồng, mặt đầy nước mắt, điềm đạm đáng thương nhìn ông ta: “Lão gia, ta xin lỗi, ta cũng bị hắn ta hại, ta là người bị hại, lòng thiếp không có phản bội chàng, là hắn ta ỷ vào thân phận thế tử của mình mà ức hiếp sỉ nhục ta, ức hiếp sỉ nhục ta chính là ức hiếp sỉ nhục lão gia chàng.
”
Cho tới bây giờ, Lâm Lang vẫn cho rằng nàng ta thật sự bị Giang Hằng chạm qua rồi.
Tần Hồng tức giận nhìn Lâm Lang, đau lòng nói: “Lâm Lang, nàng chịu khổ rồi, người gây tai họa này, hôm nay bổn quan sẽ thay trời hành đạo, diệt trừ hắn ta.
”
Nói xong, ông ta phẫn nộ trừng mắt Giang Hằng, đột nhiên rút xuống bội kiếm mang bên người hộ vệ, bổ tới Giang Hằng: “Ngươi đồ nghiệt súc này, ngươi dám chạm vào phu nhân của bổn quan, bổn quan nhất định phải thiến ngươi, khiến cho ngươi làm thái giám, sau này xem ngươi còn làm sao ức hiếp vũ nhục nữ nhân.
”
Giang Hằng là người biết quyền cước, hắn ta thấy Tần Hồng bổ tới, nhanh nhẹn trốn thoát, sau đó nhấc chân, một chân đá tới Tần Hồng, Tần Hồng vốn không biết võ công, cũng không biết trốn, lập tức té ngã nhào ở trên mặt đất, thiếu chút nữa té lên thanh kiếm của ông ta, quần chúng vây xem sợ tới mức giật mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...