Mới thử một chút đã khiến hắn ta không ngừng tán thưởng, đây là món ăn dành cho thần tiên sao?
Món ăn ngon như vậy, còn do chính tay vương phi làm, người mang đến cho thế tử vậy mà thế tử lại chê.
Hắn ta không thể vứt những xâu đồ nướng này đi được, vì vậy hắn quyết định giữ lại để thưởng thức cùng các huynh đệ của mình.
!
Ngày thứ ba.
Tô Thường Tiếu nhận được tin tức thì vội vàng chạy về Tô phủ.
Tô Thường Tiếu là nữ nhi của Bạch Thị, trong Tô phủ cũng không phải chỉ có mình nàng ta là nữ nhi, Bạch Thị và các thiếp thất khác cũng sinh con không ít.
Ban đầu, thiếp thất trong phủ sinh con sớm hơn Trung Dũng Công phu nhân.
Bởi vì trước đây thân thể Trung Dũng Công phu nhân vốn yếu ớt nên vẫn luôn không có thai, dù có thai thì cũng rất vất vả mới giữ được, nhưng bà ta lại sinh non.
Vì vậy, sau khi bà ta sinh Tô Thất Thiếu, Tô Thất Thiếu cũng chỉ có thể xếp hàng thứ bảy.
Trừ Tô Thường Tiếu và Tô Trạm ra, Bạch Thị còn sinh thêm một nữ nhi nữa tên là Tô Ngọc Dao, nhưng hiện tại nàng ta không ở trong Tô phủ, mà đang ở Cửu Hoa Sơn nghiên cứu tập luyện y thuật cùng với đại sư Thanh Vân, nàng ta là một trong số tài nữ ít ỏi của Tô gia.
Trước kia quan hệ giữa Tô Thường Tiếu và Tô Thất Thiếu rất tốt, hai người cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cùng được Bạch Thị dạy dỗ, bây giờ Tô Thất Thiếu đã nhận ra bộ mặt thật của Bạch Thị, nên hắn ta đối xử với Tô Thường Tiếu cũng lạnh nhạt hơn trước rất nhiều.
Không phải vì lo lắng cho Tô Thất Thiếu nên Tô Thường Tiếu mới trở về phủ, mà vì biết được chuyện Vân Nhược Linh cho Tô Thất Thiếu leo cây hai lần nên nàng ta mới chạy sang đây xem kịch hay.
Nàng ta vào phòng của Tô Thất Thiếu, dùng ánh mắt thương hại nhìn Tô Thất Thiếu rồi cầm khăn lên che ánh mắt của mình, khó chịu lau nước mắt: "Thất ca, hôm nay Ly vương phi có đến không? Nếu nàng ta lại cho huynh leo cây, vậy huynh tính sao đây?"
Tô Thất Thiếu lành lạnh nhìn Tô Thường Tiếu một cái: "Quá tam ba bận, ta đợi nàng ta thêm một ngày nữa, nếu hôm nay nàng ta vẫn không tới, lúc đó ta sẽ lập tức vặn đầu nàng ta làm ghế ngồi.
"
Nghe Tô Thất Thiếu nói vậy, gương mặt Tô Thường Tiếu đột nhiên vui vẻ.
Tốt nhất là để cho cái tên này giết chết Vân Nhược Linh đi, vậy mới phải chứ.
"Rõ ràng nàng ta biết huynh mắc bệnh nặng, cũng đã đồng ý với huynh là sẽ tới rồi, kết quả lại thất hẹn nhiều lần như vậy, vốn dĩ nàng ta không xem huynh ra gì mà.
Nói không chừng, nàng ta còn ghi hận vì năm đó huynh khi dễ nàng ta, nhân cơ hội lần này báo thù huynh đó.
" Tô Thường Tiếu nhìn Tô Thất Thiếu, bình tĩnh nói.
"Vậy cho dù có chết ta cũng phải kéo nàng ta xuống địa ngục cùng ta.
" Giọng nói của Tô Thất Thiếu âm u mà lãnh khốc, khiến người nghe rợn cả gáy, cả người khiếp sợ.
Mà cho dù Tô Thất Thiếu có nói ác thế nào đi nữa thì hôm nay Vân Nhược Linh vẫn không tới.
Không chỉ nàng không tới mà ngay cả một người truyền lời cũng không có.
Tô Thường Tiếu thấy không có kịch hay để xem, sau khi xúi giục mấy câu thì nàng ta trở về phủ săn sóc Tấn vương.
!
Buổi tối trong Tô phủ ầm ĩ hết cả lên, vì Vân Nhược Linh không tới nên tâm trạng của Tô Thất Thiếu bây giờ rất không tốt, hắn ta không có sức lực đập đồ nên đã xúi giục Tô Thanh và bọn hạ nhân đập đồ cho hắn.
Điều quan trọng là, hắn ta không đập ở phòng của mình mà ép đám Tô Thanh chạy đến đập phá ở phòng của Bạch Thị, đập nát đồ trong phòng của bà ta.
Nào là đồ sứ, ngọc khí, đồ trang trí, trang sức vàng bạc và tơ lụa quý giá, chỉ cần là đồ thượng hạng thì đều bị đập, xé hết toàn bộ.
Sau khi Bạch Thị trò chuyện cùng các phu nhân ở bên ngoài trở về, lúc nhìn thấy căn phòng của mình đổ nát tàn tạ như thế, bà ta nhất thời tức giận đến mức bất tỉnh tại chỗ.
Vất vả lắm Tô Minh mới làm xong công vụ trong một ngày, vừa kéo cơ thể mệt mỏi về tới nhà đã thấy Bạch Thị khóc lóc nhào về phía ông ta: "Lão gia, người quản Trần Nhi đi, hắn phái người đến đập nát phòng của ta, tất cả mọi thứ trong phòng đều bị người của hắn đập nát vụn hết rồi, lần này hắn thực sự rất quá đáng, hắn thật là vô phương cứu chữa, hắn vốn không xen ta ra gì mà.
".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...