Tấn Vương thấy thế im mặt, hắn ta tức giận quát: “Phản rồi phản rồi, đám điêu dân này phản thiên rồi, các ngươi muốn tạo phản phải không? Người đâu, phải Từ phó tướng đi điều động nhà binh, bổn Vương muốn đàn áp đám điều dân này!”
“Tấn Vương muốn phái nhà binh đến đàn áp bách tính? Chúng ta nhanh đi báo tin cho các lão bách tính khác, gọi nhiều người hơn, gọi cả bách tích toàn thành, xem Tấn Vương đàn áp thế nào!”
“Đúng, Tấn Vương giết Ly Vương rồi, còn giết cả Vương Nhị, đánh bao nhiêu bách tính chúng ta bị thương, chúng ta nhất định phải tìm hắn ta báo thủ”
Tấn Vương trừng mắt nhìn những lão bách tính này: “Các ngươi dám ở cửa Tấn Vương phủ gây chuyện, bổn Vương có đánh chết các ngươi cũng không có ai dám nói cái gì cả.
”
“Tấn Vương, người kiêu ngạo như thế, ngươi không sợ lẽ trời phép vua sao?” Có người tức giận nói.
“Lẽ trời phép vua? Cả nha môn đều là Sở gia mở, người muốn bổn Vương sợ lẽ trời phép vua sao? Lẽ trời phép vua chính là của Sở gia ta, các ngươi lên công đường cáo trạng, là chuẩn bị hạ thần, cáo trạng bổn Vương sao?” Tấn Vương cười khẩy.
Những điều dân này thật sự muốn bùng lên chống lại hắn ta.
Bọn họ lại dám cáo trạng hoàng gia với nha môn, nha môn đều thuộc về sự quản lý hoàng gia, bọn họ thật là ngu xuẩn.
“Tấn Vương, ngay cả lẽ trời phép vua người cũng không sợ, cũng không sợ Hoàng thượng sẽ quở trách người sao?” Có người giận đùng đùng chất vấn.
“Hoàng thượng là phụ hoàng của bổn Vương, Sao bổn vương lại sợ ngài ấy?” Tấn Vương kiêu ngạo nói.
Người kia lập tức chỉ vào hắn ta, tức giận nói: “Được thôi, ngay cả Hoàng thượng người cũng không để vào tầm mắt, ngay cả Hoàng thượng cũng không sợ, có phải là người muốn tạo phản, muốn soán vị rồi không.
”
“Các ngươi! Các ngươi đừng có ăn nói xằng bậy, người đâu, còn không mau đi điều động nhà binh, bắt lấy toàn bộ những người này cho bổn vương, bổn vương phải nhốt bọn chúng vào đại lao, rút hết lưỡi của bọn chúng, để bọn chúng sống không bằng chết, xem bọn chúng còn bịa đặt thế nào.
” Tấn Vương giận dữ nói.
Những điều dân này vậy mà lại dám chụp mũ soán ngôi lên đầu hắn ta, hắn muốn giết chết đám người này.
Nhưng ở đó điều dân tụ lại càng ngày càng đông, thị vệ Vương phủ căn bản không áp chế được, hắn chỉ có thể điều động nhà binh đến đây đàn áp.
Có những lão bách tính nhìn thấy Tấn Vương muốn điều động nhà binh, tức đến tím mặt, vội vàng đi lôi kéo các lão bách tính khác.
Lúc này, trước cửa Tần Vương phủ rất hỗn loạn, lão bách tính ai ai cũng vô cùng phẫn nộ, bọn họ không màng sống chết mà đánh nhau cùng các thị vệ, chỉ trong nháy mắt bọn họ đều đều bị chảy máu, bị thương.
Nhưng ngoài Vương Nhị đã chết, các lão bách tính khác đều chỉ bị thương nhẹ, bởi vì có một đám sĩ tử võ công cao cường ở phía trước bảo vệ bọn họ.
Đám sĩ tử kia đóng giả thành bách tính đang ra sức vật lộn với bọn thị vệ để đảm bảo an toàn tính mạng cho các lão bách tính.
Mà Vương Nhị kia cũng không phải là lão bách tính bình thường mà là một người trong số sĩ tử bị mắc bệnh nặng.
Hắn ta là một trong số sĩ tử trung thành nhất dưới trưởng Sở Diệp Hàn, khi hắn ta biết được Hoàng thượng muốn hại Sở Diệp Hàn thì tự động xin dây trói giặc, muốn lấy cái chết của mình để cứu Vương Gia.
Các sĩ tử khác tới tấp ngăn cản hắn ta, bọn họ đều muốn chủ động hiến thân mình vì Vương Gia nhưng hắn ta lấy lý do bản thân mình mang bệnh nặng để ngăn cản mọi người, thay mọi người làm người hy sinh dẫn chiến.
Trong thời gian chưa tới một canh giờ, trước cửa Tấn Vương phủ đã huyên náo đến mức không dừng lại được, vì vậy cả thành đều biết.
Tô Thường Tiểu thấy vậy, nàng ta biết rằng nếu để Tấn Vương tiếp tục đàn áp như vậy thì sự việc sẽ ngày càng xấu đi.
Nàng ta nhanh chóng gọi một người thân tín đi Trung Dũng Công phủ, nói chuyện này cho phụ thân Tô Minh của nàng ta, để Tô Minh tiến cung tìm Hoàng thượng, bây giờ chỉ có Hoàng thượng mới có thể giải quyết mối nguy này.
Khi tin tức truyền đến Ly Vương phủ, Vân Nhược Linh không khỏi thở dài khi thấy Mạch Liên và Phong Khánh Dương hành động rất nhanh chóng.
Nghe thấy có sĩ tử tên Vương Nhị chủ động xin dây trói giặc, bằng lòng lấy cái chết của mình để khơi mào mâu thuẫn của Tấn Vương và bách tính, Vân Nhược Linh rất ngạc nhiên.
Nàng nói với Mạch Lan: “Những sĩ tử Vương gia bồi dưỡng đó thật là trung thành, chẳng lẽ bọn họ không sợ chết sao? Vậy mà dám dẫn đầu đi gây chuyện ở Tấn Vương phủ.
”
Người dẫn đầu này quả nhiên gan lớn, cũng rất trung thành.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...