Mộc Thanh Dao ngừng bước,quay đầu lại.Trước mặt cô là một cô gái tầm tầm tuổi cô,nhưng lại trang điểm qua nhiều,khiến khuôn mặt có chút không hợp với tuổi.Không cần hỏi cô cũng biết đây là Vân Y Y-một trong số vật lót đường của nữ chính.Nếu như Mộc Thanh Dao cô là nữ phụ xuyên suốt truyện,thì cô Y Y này lại xuất hiện trong vài ba chương,cái kết cũng không khác cô lắm.Mộc Thanh Dao cảm thấy cô ta nên tự chăm lo cho cái mạng nhỏ của mình thì hơn.Thở dài một hơi,lại bắt đầu đóng vai một ác nữ,Mộc Thanh Dao chanh chua nói
“Có chuyện gì sao”
“Cô có phải lại bám theo “Tam vương” đúng không”
Ha,thật là hài hước nha.Cô chỉ cần nghỉ học là lại nói bám theo bọn hắn sao.
“Nếu vậy thì sao”
“Mộc Thanh Dao,cô quả thật không biết nhục.Biết người ta có bạn gái rồi còn bám theo”
“Bạn gái?Vậy xin hỏi,cô lấy tư cách gì quản tôi”
Vân Y Y điếng người.Phải,cô chẳng qua cũng chẳng có quan hệ gì với người ta,lại còn mạnh miệng.Mộc Thanh Dao vì biết rõ như vậy,nên mới không kiêng nể.Vân Y Y chẳng qua cũng chỉ là một nữ phụ nhỏ nhoi giống cô,cô cũng chẳng có thời gian mà đứng đây tám chuyện với cô ta.Xoay người bước đi,để lại Vân Y Y đứng đó,đôi mắt oán hận nhìn cô.
Buổi học hôm đó trôi qua trong yên bình.Chỉ có Bạch liên hoa nữ chủ cứ bám lấy cô,khiến cô suốt ngày phải diễn vai ác nữ.
Thật là phiền phức!
*********
“Baba,mama!Con về rồi đây”
“Mau vào đây nào”
Cô chạy đến,ôm chặt lấy họ.Nhìn lại,thấy ba mẹ mặt mày hớn hở,cô cảm thấy thật ấm áp.Mộc Thanh Dao cứ ngỡ,mình đã quên mất cảm giác này.
“Dao Dao,con sống ở đó có tốt không”
“Dạ tốt lắm”
Theo một nghĩa nào đó.
“Đồ ăn có hợp khẩu vị không,có tốt không”
“Dạ tốt ạ”
Tốt hơn ở đây rất nhiều.
“Ở đó có vui không”
“Dạ,vui lắm”
Ở đó,có một tên ác ma,luôn luôn hành hạ cô.
Mộc Thanh Dao mỉn cười,tay nhận lấy miếng thịt mẹ đưa,trong bụng thì không biết đã chửi Âu Dạ ra cái giống gì.
***********
Lúc về đến Âu gia là đã 8 giờ tối.Mộc Thanh Dao lê bước vào nhà,phi thẳng lên phòng.Nằm phịch xuống chiếc giường kingsize,cô thở hắt một hơi.Vừa phải đóng vai ác nữ,vừa phải làm một đứa con ngoan,cô cảm thấy sinh lức của mình như bị vắt kiệt.Vậy mà có người vẫn không tha cho cô,mở miệng ra là trách móc
“Hôm nay cô không nghe lời nhỉ”
Âu Dạ bình thản nói,không có vẻ gì là vội
“Tôi có làm gì sai sao”
Mộc Thanh Dao mệt mỏi trả lời,hôm nay cô không còn hơi để đấu võ miệng với hắn nữa.
“Chẳng phải hôm nay tôi nói 7 giờ phải có mặt ở nhà sao”
“Có sao”
“Cô giúp việc kia không nói gì với cô à”
Từ từ hồi tưởng,Mộc Thanh Dao từ từ nhớ ra
Ách
Đúng rồi,không phải lúc đó cô đã bảo cô ấy lui ra sao.
“Tôi...tôi...”
“Tôi làm sao”
Hắn vẫn giữ cái giọng như vậy,nhưng lại làm cô thêm sợ.Hai người cứ như vậy thật lâu,cho đến khi hắn nằm xuống,ôm cô vào lòng,nói
“Ngủ đi”
Mộc Thanh Dao ngạc nhiên,hắn bỏ qua như vậy sao.Không phải hắn cực kì nghiêm khắc về thời gian lại bỏ qua như vậy sao.Nhưng cô cũng không thắc mắc nhiều,ngoan ngoãn đi ngủ.Hôm nay,cô cũng cần phải hồi lại sức để ngày mai còn đi chiến đấu với nữ chủ.
Một đêm trôi qua trong yên bình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...