Bởi vì khoảng cách khá xa, lại có dòng nước ngăn cản, cho nên Phó Thư Bảo căn bản là không thể nghe được Hữu Nãi Ngư cùng với Hải Lang Sa Linh Vương cấp đang đàm luận cái gì. Hắn chỉ có thể nhìn thấy Hữu Nãi Ngư dáng người nhỏ hơn cả ngàn lần ở trước mặt của Hải Lang Sa không ngừng lắc qua lắc lại, khoa tay múa chân. Bộ dáng nói chuyện như vậy thật sự là một diễn thuyết gia chuyên nghiệp a!
Một nàng mỹ nữ tiến hành diễn thuyết cho một đầu dã thú, mặc dù là có ý đồ lừa gạt chính trị, thì đó cũng là không thể tin nổi, thủy chung cũng đều là một tràng cảnh hoang đường.
Một bên vừa quan sát Hữu Nãi Ngư cùng với Hải Lang Sa ‘nói chuyện với nhau’, một bên Phó Thư Bảo cũng đang tiến hành chuẩn bị. Hắn đã vượt qua khỏi sự sợ hãi trời sinh đối với việc chiến đấu dưới nước với Linh thú Hải hệ. Tuy rằng ở dưới nước cũng tương đối bị hạn chế, nhưng mà đối phương chẳng qua chỉ là một đầu Linh thú Linh Vương cấp. Mà với thực lực hiện tại của hắn, ở trên đất bằng, Linh thú Linh Vương cấp, hắn căn bản là không để vào trong mắt.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve một chút Luyện Chi Trữ Vật Giới trên tay mình. Chỉ cần có biến, hắn có thể trong khoảnh khắc phóng xuất ra Thiên Trúc Cung, Xà Nha Kiếm cùng với Kim Lực Thần Giáp. Chỉ cần ngón tay của hắn vừa động, thì Kim Lực Thần Giáp liền hợp thành hình dáng một cái hòm sẽ lập tức bay ra, khoảnh khắc phân giải, lại trong khoảnh khắc sẽ trang bị lên trên người của hắn.
Có mấy cái Luyện Lực Khí này trang bị lên người, Phó Thư Bảo kỳ thật cũng không phải không có nắm chắc đối phó với đầu cá mập khủng bố này. Chỉ là, quá trình chiến đấu này khẳng định là một quá trình tương đối thống khổ a!
Lại trôi qua một thời gian nữa, Hữu Nãi Ngư đột nhiên phản hồi, cười cười nói:
- Chúng ta đã nói xong rồi, Hải Lang Sa nguyện ý làm tọa kỵ của ta, chở chúng ta đi tới lãnh địa của Ngư Nhân Tộc!
- Cái gì… các ngươi…
Phó Thư Bảo không nghĩ tới là sẽ có kết quả như thế này.
- Ngươi quên ta là ai rồi sao?
Hữu Nãi Ngư cười khanh khách nhìn về phía Phó Thư Bảo.
Trong lòng Phó Thư Bảo đột nhiên sáng ngời lên, liền hiểu rõ chuyện tình. Công chúa Mỹ nhân ngư của Ngư Nhân Tộc cũng không chỉ là biểu tượng tinh thần của Ngư Nhân Tộc, mà còn là Hải Dương Chi Nữ nữa! Nàng ta ở trong thế giới hải dương này, kỳ thật chính là một tồn tại giống như là lĩnh tụ tinh thần được toàn bộ các tộc nhân dưới biển ủng hộ. Thân phận của nàng ta như vậy, muốn Hải Lang Sa làm tọa kỵ, đó tự nhiên là không thành vấn đề.
- Ha hả… thật sự là nhờ ngươi rồi!
Phó Thư Bảo thoáng thả lỏng lại, không kềm được hướng về phía Hữu Nãi Ngư vươn một ngón tay cái ra.
- Di? Cái thủ thế này có ý nghĩa gì?
Hữu Nãi Ngư tò mò hỏi.
Phó Thư Bảo cười nói:
- Cái thủ thế này là tỏ vẻ ca ngợi a!
Dừng lại một chút, hắn đột nhiên thu hồi ngón tay cái lại, thẳng tắp vươn ngón giữa ra:
- Còn thủ thể này, tỏ vẻ phi thường ca ngợi!
- Oa! Thật thú vị a!
Hữu Nãi Ngư đột nhiên cũng vươn một cái ngón giữa đáng yêu của mình về phía Phó Thư Bảo, tỏ vẻ phi thường ca ngợi đối với người nào đó!
Phó Thư Bảo:
- …
Cái thủ thế hạ lưu này, trong những năm tháng về sau, Hữu Nãi Ngư mỗi khi trong lúc chiến đấu thắng lợi, yến hội chúc mừng, hay là tại thời điểm nào đó tỏ vẻ kính ý đối với Phó Thư Bảo, cũng đều ở trước mặt hắn không chút tiết kiệm sử dụng liên tục. Đây là chuyện tình mà Phó Thư Bảo không thể nào ngờ đến, cũng không thể cứu vãn nổi.
Ngồi ở trên lưng Hải Lang Sa giống hệt như là ngồi trên một ngọn núi cao vậy. Lúc này Phó Thư Bảo mới phát hiện ra, lớp da của Hải Lang Sa dày đến mức độ khó có thể tưởng tượng nổi. Đám băng thứ lúc trước hắn ngưng luyện ra, căn bản là không thể nào tổn thương nổi Hải Lang Sa. Hắn cũng có một loại đánh giá mới, tuy rằng Hải Lang Sa chỉ là một đầu Linh thú Linh Vương cấp, nhưng mà bản thân đã có được năng lực phòng ngự cực kỳ biến thái, cùng với năng lực công kích vật lý cường đại trời sinh. Tổng hợp lại lực lượng của nó, kỳ thật một chút cũng không thua kém một đầu Thần thú như là Thất Luyện Mãng,
Có Hải Lang Sa thay cho đi bộ, tốc độ di chuyển ở dưới nước nhất thời gia tăng lên gấp chục lần. Thể tích khổng lồ của Hải Lang Sa mỗi một lần vẫy đuôi một cái, đều băng thẳng về phía trước một đoạn thật xa. Với tốc độ như vậy, còn nhanh hơn cả chim bay trên trời. Hắn tính toán một chút, mất không bao nhiêu lâu thời gian nữa liền có thể đến được lãnh địa của Ngư Nhân Tộc.
Ngồi ở trên lưng của Hải Lang Sa, thứ mất đi duy nhất chính là lạc thú có thể sờ soạng cặp mông bơi lội của Hữu Nãi Ngư, nhưng mà thu hoạch được chính là một loạt các cảnh đẹp khôn cùng dưới đáy biển. Nước biển màu lam nhạt ở trước mắt mênh mông khắp mọi nơi, đủ các thức các loại cá cảnh bơi lội bên trong san hô, ở giữa các khe hở trong nham thạch bơi lội, thản nhiên yên bình.
- Hữu Nãi Ngư, nơi này cũng không có ánh mặt trời chiếu xuống, như thế nào sẽ có được ánh sáng kỳ diệu như vậy chứ?
Phó Thư Bảo nghĩ mãi cũng không hiểu nội.
Hữu Nãi Ngư nhẹ nhàng chộp nhẹ một cái trước mặt mình, mở lòng bàn tay ra, đã nhìn thấy bên trong lòng bàn tay của nàng rõ ràng xuất hiện một tiểu sinh vật nhỏ xíu như là một hạt bụi vậy. Trên thân thể của hắn phát ra một luồng quang mang màu trắng sáng bóng, tựa như quang mang của ánh trăng vậy. Sau đó nàng ta lại đem sinh vật này thả vào bên trong dòng nước, cười cười nói:
- Đây là nguồn gốc của ánh sáng trong Vô Căn Chi Hải, Thủy Hạ Lượng Hỏa Trùng!
Con mẹ nó, cái này lại là cái tên khốn kiếp gì vậy?
Đặt cái tên này thật sự là làm uổng phí một sinh vật kỳ diệu như vậy!
Chẳng qua, những lời bình như vậy, Phó Thư Bảo cũng không thể nào nói ra được, mà chỉ là hèn mọn liếc mắt nhìn về phía Hữu Nãi Ngư đang đắc ý dạt dào bên cạnh. Hắn chính là đang có sự hoài nghi đối với trình độ văn hóa của Ngư Nhân Tộc a!
o0o
Tốc độ của Hải Lang Sa tuy rằng cực nhanh, nhưng mà vẫn phải hơn nửa ngày sau mới có thể đi tới được lãnh địa của Ngư Nhân Tộc dưới đáy biển.
Hữu Nãi Ngư vẫy vẫy tay tiến Hải Lang Sa rời đi. Hải Lang Sa thân thể khổng lồ chậm chạp hướng về phía chỗ sâu bên trong hải dương mà bơi đi, ngẫu nhiên quay đầu nhìn lại, liếc mắt nhìn thật sâu Hữu Nãi Ngư một cái. Cảnh tượng như vậy, rất có bộ dáng tráng sĩ một đi không quay trở lại!
Phó Thư Bảo cũng giả mù sa mưa phất phất tay, trong lòng thì lại thầm nói:
- Chẳng qua chỉ là một con cá mập mà thôi, lại làm ra tư thế bơi lội như bá vương đáy biển vậy, cho ai coi chứ?
- Đi thôi, Phó đại ca! Chúng ta về nhà đi!
Hữu Nãi Ngư nói.
Phó Thư Bảo tiến lên mấy bước, giơ tay ôm chặt lấy Hữu Nãi Ngư. Động tác của hắn tự nhiên tùy tiện, biểu tình đứng đắn, không chút qua loa hời hợt, phảng phất như là trời sinh đã là như vậy!
Thế nhưng Hữu Nãi Ngư lại cười hì hì, lay động cái đuôi cá màu đỏ xinh đẹp tránh ra, nói:
- Phó đại ca, như vậy cĩmg không tiện lắm đâu. Dòng nước nơi này rất bằng phẳng, với năng lực của ngươi, không cần ta phải mang theo cũng có thể tự do hoạt động được!
- Ách!
Cặp mày của Phó Thư Bảo nhất thời nhíu lại, làm ra bộ dáng khó chịu.
Cuối cùng hắn cũng chỉ đành đi theo phía sau Hữu Nãi Ngư, hướng về phía lãnh địa đáy biển mà bơi đi. Dần dần, một vài loại thực vật dưới đáy biển xuất hiện bên trong tầm mắt của Phó Thư Bảo. Đám thực vật này cùng với đám thực vật trên đất liền cũng có rất nhiều điểm giống nhau. Có những thân cây tráng kiện, tán lá rộng lớn, còn có một vài loại quả thực ngon ngọt rũ xuống nữa.
Lòng hiếu kỳ của Phó Thư Bảo nhất thời bị kích khởi, tạm thời quên đi chuyện buồn bực không thể ôm lấy Mỹ nhân ngư. Một đường bơi qua, hắn luôn có những vấn đề hỏi mãi không hết. Nhưng mà Hữu Nãi Ngư cũng rất có kiên nhẫn, chỉ cần Phó Thư Bảo mở miệng hỏi, nàng liền trả lời những vấn đề tương quan cho Phó Thư Bảo biết.
Từ trong miệng của Hữu Nãi Ngư, Phó Thư Bảo đã biết được tên của đám thực vật dưới đáy biển này. Loại cây cổ thụ sinh trưởng thẳng tắp có tán cây rộng lớn này gọi là Trực Thụ. Loại cây cổ thụ không thẳng tắp, cong queo kia gọi là Loan Thụ. Loại cây có rất nhiều nhánh cây, hình dạng bất quy tắc gọi là Xoa Thụ. Loại cây có nhiều quả thực, gọi là Quả Thụ.
Điều này khiến cho hắn khóc cười đều không được. Cái này con mẹ nó là cái loại trò chơi loạn thất bát tao gì cơ chứ?
Sau khi xuyên qua một đám thực vật dưới đáy biển, bơi đi một đoạn khoảng cách, thì một tòa thành thị hình dáng cổ xưa liền hiện ra trước mặt của Phó Thư Bảo.
Tòa thành thị xây dựng dưới đáy biển này, có tường thành vô cùng cao lớn, cửa thành cùng với thành lâu. Những con đường bên trong chằng chằng chịt chịt, phân bố khắp nơi bên trong thành thị. Bên trong thành thị có vô số những phòng xá dọc theo các con đường, nhưng cũng không phải là do gạch ngói kiến tạo nên, mà là do san hô cùng với thực vật dưới đáy biển. Đám kiến trúc này phát ra ánh sáng lòe lòe, trong suốt sáng bóng, đan lại cùng một chỗ với nhau, hình thành nên một tòa Tiên thành sáng lấp lánh dưới đáy biển.
Một tòa thành thị như vậy, khiến cho Phó Thư Bảo nhớ tới tòa Long cung đáy biển kiếp trước, đó cũng là một địa phương kim bích huy hoàng a!
Ở trung ương của thành thị, là một tòa cung điện cự đại xây dựng bằng san hô, hình dáng rất tròn, cao hơn hết thảy các kiến trúc khác trong thành, nhìn từ xa thật giống như là một cây nấm khổng lồ do thủy tinh cùng với lưu ly tạo thành.
- Nơi đó là địa phương mà ngươi từng sống hay sao?
Phó Thư Bảo thì thào hỏi. Tâm tình của hắn cũng lâm vào bên trong rung động dữ dội.
- Đương nhiên rồi! Ta là Công chúa, đương nhiên là phải ở cung điện rồi! Chỉ có điều, trôi qua một khoảng thời gian dài như vậy, không biết trong đó là tình huống gì nữa. Chúng ta cùng đi xem đi!
Hữu Nãi Ngư có chút thương cảm nói.
Sau khi rời khỏi nhà cả vạn năm, cảm thụ của Hữu Nãi Ngư lần này về nhà như thế nào, chỉ sợ cũng chỉ có mỗi mình nàng ta biết. Phó Thư Bảo yên lặng gật gật đầu, đi theo Hữu Nãi Ngư hướng về phía thành thị đáy biển bơi đi.
- Tòa thành thị này chính là Kim Ngư Thành do Ngư Nhân Tộc chúng ta xây dựng nên…
Hữu Nãi Ngư giới thiệu nói:
- Cung điện mà ta đang ở tên là Kim Ngư Cung!
Trong lòng Phó Thư Bảo khinh thường một cái. Sớm đã biết là cái tên quái quỷ như vậy mà. Trong lòng hắn có thoáng thắc mắc. Bên trong tòa Kim Ngư Thành có Kim Ngư Cung, trước Kim Ngư Cung có Quảng trường Kim Ngư, phía trước Quảng trường Kim Ngư có phố Kim Ngư. Trên phố Kim Ngư có một cửa hàng chuyên môn bán các loại đồ gia dụng tên Kim Ngư Hiệu, mà trùng hợp, chủ cửa hàng đó cũng tên là Kim Ngư nữa…
Toàn bộ đều là Kim Ngư, hết thảy cũng đều là Kim Ngư…
Rất nhanh đi vào cửa thành, một cảnh tượng hoàn toàn bất đồng cũng xuất hiện ở trước mặt của Phó Thư Bảo. Từ xa xa nhìn lại, Kim Ngư Thành là một tòa thành lưu ly thủy tinh kim bích huy hoàng, nhưng mà khi đi tới cửa thành, hắn mới phát hiện ra, bên trên thành lâu cũng không hề có lấy một cái bóng của Ngư Nhân Tộc. Khắp nơi trên tường thành chế tạo bởi Huyền Vũ Thạch màu hoàng kim vô cùng cứng rắn cũng đều nhìn thấy dáng vẻ loang lỗ, dấu hiệu phong hóa đậm nét. Có một vài địa phương còn xuất hiện những khe hở có thể nhét cả một người vào trong đó nữa.
Cửa thành cũng chỉ là khép hờ, theo khe hở nhìn vào bên trong, thì trên các con đường rộng lớn cũng không hề có tộc nhân của Ngư Nhân Tộc nào đi lại, chỉ có một đám xương cá, bùn đất cùng với tạp vật rơi rụng trên mặt đất. Những xương cá màu trắng dày đặc, không biết là do những con cá đã chết bao nhiêu năm trước lưu lại.
- Cái này… đến tột cùng là chuyện gì đã xảy ra?
Phó Thư Bảo không nghĩ đến cảnh tượng lại là như thế. Vừa mới rồi, hắn còn ảo tưởng rằng Tộc trưởng của Ngư Nhân Tộc sẽ mang theo vô số tộc nhân, ồn ào náo nhiệt chạy ra khỏi thành nghênh đón, lại không nghĩ tới, cảnh tượng lại hoang vắng lạnh lùng như vậy.
Lúc này Hữu Nãi Ngư mới hít một hơi, nói:
- Lúc trước đầu Hải Lang Sa Linh Vương cấp kia đã nói cho ta biết rồi, nói rằng ta không nhất thiết phải quay về đây. Lúc ấy ta vẫn chưa hiểu được ý tứ của hắn, hiện tại hồi tưởng lại… Hu hu hu…
Khó kềm chế nổi sự bi thương trong lòng, Hữu Nãi Ngư không ngờ bật khóc nức nở tại chỗ.
Phó Thư Bảo nhẹ nhàng ôm lấy vai của nàng, chậm rãi an ủi. Đến thời điểm này, trong lòng hắn cũng cực kỳ hiếm thấy trở nên đứng đắn, chẳng hề có chút ý nghĩ xấu xa nào cả.
- Hữu Nãi Ngư, không cần quá thương tâm! Nói không chừng tộc nhân của ngươi đã rời khỏi tòa thành thị này, di cư đến một địa phương nào khác rồi sao? Chúng ta trước hãy đi vào Kim Ngư Cung xem thử một chút rồi nói sau.
Đợi cho Hữu Nãi Ngư khóc một hồi, phát tiết cảm xúc một lúc, Phó Thư Bảo mới lên tiếng.
Hữu Nãi Ngư khẽ gật đầu, lấy tay lau nước mắt một chút. Ở thế giới dưới nước, nước mắt của nàng vừa chảy ra đã liền bị nước biển đánh trôi đi hết, căn bản là chẳng hề lưu lại chút dấu vết nào cả. Một cái động tác này của nàng, quả thật làm cho người ta có một loại cảm giác tiểu cô nương rất thương tâm, làm cho người ta vô cùng yêu thương.
Đẩy ra cánh cửa thành đã có chút cũ nát, Hữu Nãi Ngư mang theo Phó Thư Bảo hướng về phía Kim Ngư Cung bay đi.
Tốc độ bơi của hai người không nhanh cũng không chậm, những bùn đất trên các con đường nhẹ nhàng bị cuốn bay lên, lại từ từ rơi xuống. Những cửa hàng dọc theo hai bên con đường cũng không có nhà nào mở ra, nhưng phía trước các cửa hàng, Phó Thư Bảo mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy các bảng hiệu. Còn trên các bảng hiệu viết các văn tự kỳ quái gì, tuy rằng hắn không biết, nhưng cũng có thể đoán được, nội dung của những văn tự này hơn phân nửa là có quan hệ với những gì cửa hàng buôn bán.
Bơi đi một khoảng đường dài, cuối cùng Phó Thư Bảo dưới sự dẫn dắt của Hữu Nãi Ngư cũng đã đi tới Kim Ngư Cung. Tòa cung điện hình cái nấm khổng lồ đồng dạng dùng các loại đá san hô, lưu ly cùng với một vài loại vật liệu có khả năng phát sáng xây dựng thành, kim bích huy hoàng, phi thường xinh đẹp. Cổng lớn của cung diện gắt gao đóng chặt, ngay cả cánh cửa cung điện cũng là sử dụng loại Huyền Vũ Thạch màu hoàng kim thuộc loại thượng đẳng nhất làm ra, phát ra quang mang sáng ngời.
Phía trước Kim Ngư Cung quả nhiên có một cái quảng trường thật lớn, mà bên cạnh quảng trường quả thật cũng có một con đường khá rộng rãi.
- Đây chính là Kim Ngư Cung của ta! Ân! Cái quảng trường này gọi là Quảng trường Kim Ngư, còn con đường lớn xinh đẹp này, nó tên là phố Kim Ngư…
Tâm tình của Hữu Nãi Ngư tựa hồ đã chuyển biến tốt hơn rất nhiều, liên miệng giải thích những thứ liên quan tới Kim Ngư Cung cho Phó Thư Bảo.
Trong lòng Phó Thư Bảo nhất thời có một loại cảm giác rất hoang đường. Đó chính là, hắn đã trong lúc vô tình trở thành một Tiên đoán sư vô cùng vĩ đại, có năng lực tiên tri đặc dị!
Đi xuyên qua quảng trường, giẫm đạp lên một bộ xương cá không biết tên, Phó Thư Bảo đi tới phía trước cửa cung của Kim Ngư Cung. Đưa tay đẩy ra cánh cửa Huyền Vũ Thạch nặng nề, một căn phòng rộng lớn liền xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
Những tọa ỷ bằng thủy tinh kiến tạo, những bức bích họa dùng tơ vàng bện thành. Còn có một tấm thảm màu đỏ không biết dùng vật liệu gì chế tạo nữa. Tất cả những gì đập vào mắt, là một tràng diện khí phái còn sang trọng hơn cả Hoàng gia nữa.
- Không nghĩ tới con cá ngốc này không ngờ lại giàu có như vậy!
Trong lòng Phó Thư Bảo nhất thời phát ra một tiếng cảm thán.
- Vào đi! Đây là nhà của ta! Ta dẫn ngươi đi dạo chung quanh!
Hữu Nãi Ngư nở nụ cười vui vẻ.
- Chỉ mong không gian Luyện Chi Trữ Vật Giới của lão tử đủ lớn, tùy tiện nhìn xem… lão tử sẽ liền cầm lấy luôn!
Trong lòng hạ chủ ý, trên mặt Phó Thư Bảo lộ ra một nụ cười khiêm tốn:
- Như vậy phiền toái Công chúa Hữu Nãi Ngư dẫn đường rồi!
Một nàng Công chúa, một tên trộm, chính thức bắt đầu đi vào Kim Ngư Cung!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...