Thời gian sáu ngày cũng không có liên hệ, cũng đều chỉ là thông qua Mặc Lan Lý Sự truyền lời tiến hành liên lạc mà thôi. Trong lòng Phó Thư Bảo lo lắng cho hai nàng nữ nhân, khiến cho hắn suýt chút nữa là quên mất hiện tại hắn vẫn còn đang ở bên trong lãnh địa ngầm của Mặc Lan Lý Sự, mà đi ra ngoài này, cũng chỉ là phân thân lực lượng của hắn mà thôi.
Từ thật xa đã nhìn thấy đám lính gác thẳng tắp bên ngoài doanh trại, phân thân lực lượng của Phó Thư Bảo cũng không có hiện thân, mà là lặng lẽ tiềm hành đi vào. Gác bên ngoài doanh trại cũng không chỉ có chiến sĩ của Quân đoàn Ngũ Nguyệt Hoa, mà còn có chiến sĩ Độc Lang Tộc, chiến sĩ Hồ Tộc nữa. Đám mỹ nữ Hồ Tộc xinh đẹp đứng thẳng người ở bên ngoài, bộ ngực căng tròn lộ rõ, khí thế nguy nga, rước lấy không ít ánh mắt háo sắc đổ dồn tới.
Hữu Nãi Ngư cùng với Độc Âm Nhi cũng đều có lều lớn riêng của chính mình, bên ngoài lều trại của hai nàng cũng đều có lính đứng gác, một bộ dáng tinh thần tập trung cao độ, uy phong lẫm lẫm. Chẳng qua, bất luận bọn họ có đề cao cảnh giác đến thế nào, cũng không thể nào nhận ra được phân thân lực lượng đã lướt sát bên cạnh của bọn họ mà qua.
Phân thân lực lượng của Phó Thư Bảo đầu tiên là tiến vào trong lều lớn của Độc Âm Nhi. Thời điểm khi phân thân lực lượng đi vào, rèm cửa của lều lớn khẽ bị nhấc lên một góc, phát ra một tiếng động nhẹ. Nhưng đến khi Độc Âm Nhi đang chăm chú vẽ bản thiết kế Luyện Lực Khí của mình ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa rèm, tấm mành kia đã nhẹ nhàng rơi xuống trở lại, giống như là bị một luồng gió bướng bỉnh nào đó thổi lên một góc vậy, gió thổi rèm cửa!
Ánh sáng của vài ngọn đèn đầu tùng bên trong lều đem không gian của căn lều chiếu sáng lên. Trên người Độc Âm Nhi gần như chỉ mặc có một kiện áo ngủ, có một loại cảm giác xinh đẹp mông lung. Ánh sáng ngọn đèn xuyên thấu qua tầng vải bông của bộ áo ngủ mỏng dính, mơ hồ lộ ra một ít quang cảng bên trong. Trên bộ ngực sữa tựa hồ không có mặc áo ngực, mơ hồ có thể nhìn thấy một mảnh trống rỗng, còn có hai điểm anh đào nhỏ bé khéo léo đáng yêu gắn trên đó nữa. Cặp mông đẫy đà đặt thẳng lên trên chiếc ghế đơn sơ. Chất liệu gỗ cứng rắn bên dưới khiến cho đám mông thịt của nàng khẽ lõm xuống một chút, nhưng lại càng thêm đẫy đà to tròn hơn nhiều, khiến cho người ta có một loại cảm giác no đủ cùng với mềm mại dị thường.
Tuy rằng Phó Thư Bảo không phải tự thân đến đây, nhìn thấy những cảnh xuân mê người này, nhưng mà phân thân lực lượng của hắn cũng chính là hắn, cũng có thị giác, có khứu giác, cùng với hết thảy những phản ứng mà một thân thể chân thật bình thường có thể tạo ra được. Cả sáu ngày trời không ở cùng một chỗ với nhau, đột nhiên nhìn thấy tư thái mê người như thế của Độc Âm Nhi, những cảm giác cùng với phản ứng của bản thể hắn, khiến cho phân thân lực lượng của hắn cũng tạo thành phản ứng không nên có, thứ ở giữa hai chân hắn phảng phất như một cái cột cờ dựng thẳng đứng, chiến kỳ đón gió tung bay!
Dục niệm phát ra mãnh liệt, cảm xúc nhất thời kích động, liền giống như là thời điểm đang ẩn hình tiến hành điều tra lại bộc phát ra sát ý vậy, liền bị phát hiện. Ngay tại thời điểm trong lòng Phó Thư Bảo có quỷ, tâm viên ý mã, Độc Âm Nhi đột nhiên cảnh giác nhìn chằm chằm về phía của phân thân lực lượng. Hắn thoáng trầm mặc một chút, đột nhiên hạ thấp thanh âm nói:
- Lão công, là ngươi đến à?
Chuyện tình Phó Thư Bảo có phân thân lực lượng, đối với bên ngoài là một cái bí mật, nhưng mà người nhà của hắn ai cũng biết điều này. Hồ Nguyệt Thiền lại cũng đã từng phái ra huyễn hồ phân thân của nàng cùng với phân thân lực lượng của hắn luận bàn đánh giá một trận, thậm chí ngay cả chuyện tình giữa nam và nữ kia cũng đã từng thể nghiệm qua vài lần nữa. Độc Âm Nhi đột nhiên phát hiện ra có một cặp mắt say đắm đang nhìn chằm chằm vào nàng, phản ứng đầu tiên chính là cho rằng có người nào đó xâm nhập, nhưng mà lại không nhìn thấy bất cứ người nào, nàng liền nghĩ đến hơn phân nửa chính là phân thân lực lượng của Phó Thư Bảo đã ẩn hình tiến vào.
- Ha hả… muốn dụ chết ta à?
Phân thân lực lượng của Phó Thư Bảo nhẹ nhàng phóng một cái, liền phóng tới bên cạnh của Độc Âm Nhi, thầm nói vào trong tai của nàng. Nhưng mà cũng không phải là thân thể chân chính, không có hơi thở phát ra, bằng không khi nói chuyện, khí nóng thổi vào trong màng nhĩ trong suốt của Độc Âm Nhi, thường thường sẽ khiến cho thân thể mềm mại của nàng run lên, sau đó mềm mại ngã thẳng vào trong lồng ngực của hắn, khiến cho hắn sờ mó một phen.
- Độc Cường, Độc Dũng! Hai người các ngươi không cần thủ nữa, đi xuống đi!
Độc Âm Nhi đột nhiên cao giọng nói.
- Đã rõ, Đội trưởng!
Bên ngoài lều lớn truyền đến thanh âm trả lời.
- Cũng kêu các thuộc cấp rời đi, hấp dẫn a…
Trong lòng Phó Thư Bảo lại một mảnh kích động.
Sau khi nghe tiếng bước chân của hai gã lính gác dần dần rời xa, Độc Âm Nhi mới thở ra một hơi:
- Ta chỉ biết chính là ngươi a! Ngươi thì giỏi rồi, cùng cái ả Mặc Lan Lý Sự kia trốn tránh một nơi, đừng nói là đã làm ra chuyện tình gì không thể gặp người khác a! Chân nhân vì sao lại không đến, mà để cho một phân thân lực lượng quay trở về?
Lúc này Phó Thư Bảo mới đem chuyện tình mình bị Mặc Lan Lý Sự giam lỏng nói ra, sau đó lại đem chuyện tình của Luyện Hoa Nữ Thần cùng với chuyện phát hiện ra cảng khẩu thần bí dưới lòng đất nói ra. Nói cho Độc Âm Nhi biết nhiều chuyện như vậy, Phó Thư Bảo cũng không trông mong nàng có thể suy nghĩ ra được vấn đề gì, mà chỉ là muốn nàng biết chuyện tình này, trong lòng cũng có chút chuẩn bị nhất định.
Mãi sau khi nghe Phó Thư Bảo đem tất cả các chuyện một phen nói xong, Độc Âm Nhi mới ngưng trọng nói:
- Nói như vậy, lúc này đây chúng ta chính là dê rơi vào bầy sói, lành ít dữ nhiều sao? Chúng ta trên cơ bản là không có bất cứ minh hữu nào à?
- Không phải Hội trưởng Long Điền đang tiến hành liên lạc với một vài thành viên của Hội sở Luyện Lực sĩ có quan hệ tối với Tha Na Sâm hay sao?
- Hừ! Tên gia hỏa này căn bản là ngọn cỏ đầu đường, vừa thất Tha Na Sâm thất thế, chúng ta lại không thể cấp cho bọn hắn chỗ nào tốt cả, căn bản là sẽ không hợp tác cùng với chúng ta đâu! Ngược lại chỉ cần Diệt Luân Lý Sự cùng với Tư Thản Sâm mở miệng một cái, hứa cấp cho chút ưu đãi, thì tên gia hỏa này cũng sẽ cúp đuôi chạy theo mà thôi!
Độc Âm Nhi thở phì phì nói.
- Vậy thì chúng ta đây cũng chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi!
- Dựa vào chính mình? Tuy rằng thực lực của chúng ta cũng không yếu, nhưng mà đối với với Diệt Luân Lý Sự cùng với Tư Thản Sâm và cái tên Vân La Lý Sự thâm sâu khó lường kia cũng có vẻ vô cùng miễn cưỡng, càng không cần phải nói hiện tại đã có thêm một nàng Mặc Lan Lý Sự ẩn chứa dã tâm cùng cực nữa!
Dừng lại một chút, Độc Âm Nhi mới lại hít mạnh một hơi, nói:
- Ngươi không biết, mấy ngày nay ta cũng lo lắng muốn chết, trong lòng lo lắng ngươi… sẽ không bao giờ… trở về đây nữa…
Dùng cánh tay của phân thân lực lượng đem Độc Âm Nhi nhẹ nhàng ôm vào trong lòng, Phó Thư Bảo nhẹ nhàng an ủi:
- Tình huống hiện tại, trước khi chưa thể chữa trị thành công Thần tượng của Luyện Hoa Nữ Thần, Mặc Lan Lý Sự khẳng định sẽ không để cho ta chết. Còn nữa, lần Đại hội Luyện Lực sĩ Thế giới lần này ẩn chứa vô số những chuyện xấu. Trước khi Đại hội khai mạc, ta nghĩ muốn một phen đem chuyện tình của Địa Hạ Cảng Khẩu điều tra cho rõ ràng! Mặt khác, chúng ta không phải là không có thực lực để đánh một trận chiến. Ta muốn nói cho ngươi biết, tu vi lực lượng của ta đã đột phá cảnh giới Luyện Chi Vĩnh Hằng Lực Tam trọng, đạt đến cảnh giới Luyện Chi Đại Vô Vũ Trụ Lực Nhất trọng rồi!
- Cái gì?
Độc Âm Nhi nhất thời há hốc miệng ra. Thời điểm khi nàng há hốc cái miệng tràn ngập hơi thở đàn hương của mình, thì một bàn tay tặc thủ mà nàng không thể nhìn thấy cũng đã từ cổ áo của nàng ta thò vào trong, bắt được một đầu thỏ ngọc căng tròn to mộng, chà xát một hồi. Bên trái xoa một cái, bên phải xoa một cái, có đôi khi lại đè đè mấy cái lên trên điểm hoa anh đào đỏ hỏn trên đầu ngọc thỏ kia vài cái, cảm giác tê dại truyền đến, khiến cho hơi thở của nàng nhất thời liền trở nên dồn dập cùng nặng nề hơn một trận.
Chẳng qua, cho dù là bị khinh bạc, nhưng mà tâm thần của nàng lại vẫn như cũ đắm chìm trong sự khiếp sợ không thôi, chính là bởi vì chuyện tình mà Phó Thư Bảo thuận miệng nói ra kia. Phải biết rằng, Lực sĩ Luyện Chi Vĩnh Hằng Lực nếu như muốn đột phá bình cảnh Tam trọng, tiến vào cảnh giới Luyện Chi Đại Vô Vũ Trụ Lực, thứ cần có không chỉ là sự tu luyện gian khổ, sự tiêu hao một lượng lớn linh tài, còn cần có cơ duyên nữa. Một vài người cho dù dùng thời gian và tinh lực cả đời cũng không thể nào đạt đến được. Mà hắn lại tùy tùy tiện tiện liền có thể đạt tới! Điều này khiến cho bản thân nàng cũng là Luyện Lực sĩ, hơn nữa luôn luôn tự phụ thiên phú mạnh mẽ, lúc này còn cái gì có thể nói nữa chứ?
Hoàn hảo Phó Thư Bảo chính là nam nhân của nàng, bằng không, chỉ cần cái loại cảm giác hâm mộ cùng với ghen tỵ mãnh liệt, cũng có thể tạo thành bóng râm thật lớn trên con đường tu luyện của nàng.
- Bốn khỏa Linh Chi Vẫn Thạch tuy rằng đã bị ta luyện hóa hết, nhưng mà đá vụn cùng với Linh sương thì ta lại xách theo ra ngoài. Nàng cùng với Hồ Nguyệt Thiền mỗi người một nửa. Sau khi các nàng sử dụng xong, những phần còn lại có thể dùng để gia tăng thực lực chiến đội của các nàng!
Một bên vừa hưởng thụ thân thể tuyệt vời của Độc Âm Nhi, Phó Thư Bảo một bên từ trong Luyện Chi Trữ Vật Giới phóng xuất ra một vài thứ lấy được từ trong khố phòng linh tài, cũng không chỉ có đá vụn cùng với Linh sương của Linh Chi Vẫn Thạch, còn có một vài thứ linh tài trân quý mà ở bên ngoài cũng khó có thể nhìn thấy.
Mấy thứ này vừa xuất hiện trước mặt Độc Âm Nhi, nhất thời giống như là một nàng nữ nhân tham tài đột nhiên nhìn thấy kim cương sáng lấp lánh vậy, nàng ta lập tức liền giãy thoát khỏi sự ôm ấp của Phó Thư Bảo, chộp lấy đám bảo vật trước mặt mình mà cẩn thận kiểm tra.
- Cho nên, chúng ta vẫn là có cơ hội lật ngược tình thế a!
Phó Thư Bảo nói, ánh mắt nhìn xuống phần mông tuyết trắng lộ ra bộ dáng lung linh dưới ánh sáng ngọn đèn. Hắn lại nở nụ cười mê đắm, nói:
- Ta đi ra một chuyến cũng không dễ dàng lắm, thời gian có hạn, có câu nói, một khắc giá trị ngàn vàng a! Không bằng chúng ta… hắc hắc…
- Hắc hắc cái đầu ngươi a! Hiện tại ngươi không phải là thân thể thật sự, chỉ là một cái phân thân lực lượng mà thôi, ta không thèm cùng với ngươi làm cái loại sự tình này a! Nếu như muốn làm, chờ đến khi chân thân của ngươi trở về rồi mới tính sau!
Trong lòng Độc Âm Nhi lúc này cũng chỉ còn có bảo vật mà thôi, thậm chí ngay cả liếc mắt nhìn hắn cũng không thèm nữa.
- Được rồi! Ta sẽ đem một vài thứ này nọ đưa cho Hồ Nguyệt Thiền, sau đó liền phản hồi trở về lãnh địa dưới lòng đất của Mặc Lan Lý Sự!
Phó Thư Bảo thất vọng nhún nhún vai mấy cái, mang theo Luyện Chi Trữ Vật Giới rời khỏi lều lớn của Độc Âm Nhi.
o0o
Bên trong lều lớn của Hồ Nguyệt Thiền, ánh sáng vẫn chưa tắt. Thời điểm khi phân thân lực lượng của Phó Thư Bảo lẻn vào, còn chưa kịp làm ra hành động gì, một đôi mỹ mục của Hồ Nguyệt Thiền liền chuyển sang bên đó, tập trung ngay tại phương hướng của phân thân lực lượng.
Tuy rằng không thể nhìn thấy, cũng không có cách nào cảm giác được sự tồn tại của phân thân lực lượng Phó Thư Bảo, nhưng thân là đại sư phụ trợ chiến đấu, lại đồng dạng có được bổn sự ngưng luyện ra huyễn hồ phân thân, Hồ Nguyệt Thiền đối với cái loại tồn tại kỳ lạ như phân thân lực lượng cũng có được năng lực cảm ứng không thể nào tưởng tượng được. Cho nên, ngay tại thời điểm khi phân thân lực lượng tiến vào trong lều, trong lòng nàng đột nhiên có được sự cảnh giác, liền nhìn về phía hướng đó.
- Quả nhiên là hồ ly tinh! Ta còn chưa có hiện thân, nàng liền cảm giác được sự tồn tại của ta rồi!
Phó Thư Bảo cười khẽ một tiếng, chậm rãi đi qua.
Hồ Nguyệt Thiền cũng không có giống như Độc Âm Nhi vậy, vội vội vàng vàng hoàn thành Luyện Lực Khí của mình, mà là đang nằm nghiêng trên tấm chăn nệm của mình, mài giũa ngón tay. Trên thân thể của nàng vẻn vẹn chỉ có một tầng quần áo lụa mỏng che lấp thân thể, không biết đây có phải là trong lòng nàng có dự cảm rằng Phó Thư Bảo sẽ tới, cho nên mới cố ý mặc vào hay không. Tóm lại, dưới sự chiếu rọi của ánh đèn trong lều, cái tầng lụa mỏng kia giống như là không hề có chút tác dụng nào vậy, không cần phải cố gắng quá sức liền có thể nhìn thấy được hết thảy những thứ muốn nhìn thấy.
Trình độ mông lung thông thấu tràn ngập mỹ cảm mê người, đây chính là tác phong bình thường của hồ ly tinh, xem ra còn cường đại mê người hơn so với Độc Âm Nhi nhiều lắm.
- Ngày hôm nay tâm thần của ta có chút không yên, đoán rằng tên gia hỏa xấu xa nhà ngươi sắp sửa trở về.
Thản nhiên nở nụ cười quyến rũ, Hồ Nguyệt Thiền hướng về phía phân thân lực lượng của Phó Thư Bảo ngoắc ngoắc tay mấy cái. Cái nhìn đối với phân thân lực lượng, thì tư tưởng của nàng cùng với Độc Âm Nhi cũng không giống nhau lắm. Nàng ta vẫn luôn một phen cho rằng phân thân lực lượng của Phó Thư Bảo cũng là một bộ phận của bản thân hắn, liền giống như là đám huyễn hồ phân thân của nàng vậy.
- Ta có vài chuyện tình muốn nói cho nàng biết, còn có rất nhiều những bảo vật muốn tặng cho nàng nữa! Sau đó, thời gian còn lại… ha ha… ngươi hiểu mà!
Phó Thư Bảo phiêu nhiên bay thẳng lại.
Hồ Nguyệt Thiền nhẹ nhàng phun ra một ngụm khí:
- Chỉ biết ngươi không có ý tưởng gì tốt cả mà! Bằng không, ta cũng đã không mặc như vậy rồi!
Vẫn là hồ ly tinh am hiểu ý người khác nhất a! Cả đời có một nữ nhân như vậy làm bạn, còn có cái gì phải tiếc nuối nữa chứ?
Một bên hưởng thụ thân thể mềm mại của hồ ly tinh, một bên vừa kể lại các sự tình trong thời gian qua, cuối cùng hồ ly tinh vừa thở gấp hổn hển vừa nhìn thấy Phó Thư Bảo đem đám bụi đá, Linh sương cùng với một ít linh tài trân quý từ trong Luyện Chi Trữ Vật Giới lấy ra. Những cái bảo vật này khiến cho hai mắt hồ ly tinh tỏa sáng, vui mừng gần chết, những thủ đoạn lấy lòng tự nhiên cũng là dùng ra đủ cả mười phần!
- Con mẹ nó! Không cần lãng phí thời gian nữa, trời sắp sáng rồi… một phen dang chân ra đi…
- Đã biết ngươi gấp gáp như vậy mà! Nể tình ngươi đem nhiều thứ bảo vật như vậy cấp cho ta, ta dang ra là được…
Một cặp đùi đẹp giống như một đôi bạch ngọc chậm rãi mở ra, thời điểm chỗ thần bí bên dưới vừa mới lộ ra, ngay khi Phó Thư Bảo muốn đi vào trong mật động tìm tòi bí mật, một cái thanh âm quen thuộc đột nhiên từ bên ngoài lều lớn truyền vào.
- Hồ Nguyệt Thiền, lão công của ta còn ở bên trong hay không?
Đây là tình huống gì? Hai người ở trên giường nhất thời giống như bị sét đánh, sững sờ ngay tại đương trường.
- Khụ khụ… đã đi rồi!
- Ta không tin! Ta muốn vào xem!
- Lúc này không tiện a!
- Có cái gì mà không tiện? Trừ phi các ngươi có những hoạt động gì không thể gặp người a!
Cái này, lại là tình huống gì đây?
Phó Thư Bảo thở dài một tiếng, phốc một tiếng bỏ chạy mấy, so với mèo gặp nước sôi còn phóng nhanh hơn rất nhiều…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...