Mặt trời nhô lên phía chân trời, nắng sớm rực rỡ phổ chiếu khắp đại địa. Xung quanh Hậu Thổ Thành, nông trường một màu xanh, cảnh tượng quang vinh, quáng trường ở trong núi cũng chìm trong khung cảnh công nhân bận rộn. Một ngày mới lại bắt đầu.
Lâu đài Hắc Thạch Thành vẫn như ngày thường, người hầu đang quét dọn khắp nơi. Những chiến sĩ xuất hiện trên tường thành và Hạp Cốc Quan. Mặc dù bây giờ nạn trộm cướp đã bị tiêu trừ, nhưng trực gác phiên vẫn không bị từ bỏ. Chiến sĩ bưu hãn đứng trên tường thành khiến cho những thương nhân đến Hậu Thổ Thành buôn bán cảm thấy an toàn hơn rất nhiều.
- Thật kỳ quái, hôm nay Độc chủ mẫu và Chi Ni Nhã chủ mẫu có bộ dạng rất là lạ, không biết đã xảy ra chuyện gì, đúng rồi, ba người các ngươi có biết chuyện gì xảy ra không?
Một bên lau chùi cái bàn trước đại sảnh, Đông Mai lên tiếng hỏi ba người Hạ Trúc, Thu Cúc và Xuân Lan đang làm việc bên cạnh.
Ba người đồng loạt lắc đầu, trên trán đầy mồ hôi. Lúc trước, bốn người bọn họ cùng quét dọn căn phòng của Độc Âm Nhi, nhìn thấy Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã ngồi trên giường, cả buổi chiều vẫn không nói một câu, thần sắc vô cùng kỳ quái. Nhưng với thân phận nữ bộc của bốn người, ngoài ra Độc Âm Nhi bình thường cũng xây dựng uy vọng rất lớn, cho nên không ai dám hỏi, chỉ có thể thầm suy đoán trong lòng.
- Ta lại có cách nhìn riêng.
Đông Mai cho đến bây giờ vẫn luôn tự cho rằng mình là thông minh nhất, nói:
- Các ngươi có phát hiện không, lúc chúng ta quét dọn căn phòng của Độc chủ mẫu, trên giường vô cùng lộn xộn, còn có một vài vết tích không rõ ràng lắm, ta nghĩ, nhất định đã phát sinh chuyện gì đó không bình thường, mà chuyện tình không bình thường, khẳng định là do bàn tay của thiếu gia gây nên.
Lời này vừa nói ra, phảng phất như châm đèn trong đêm tối, ngay lập tức, ánh mắt của ba người Xuân Lan, Hạ Trúc, Thu Cúc liền tập trung lên người Đông Mai.
- Các ngươi thử nghĩ xem, lúc ấy, mặc dù Độc chủ mẫu và Chi Ni Nhã chủ mẫu đều không lên tiếng, nhưng giữa hai hàng lông mày lại xuất hiện xuân quang phóng đãng, đó là ánh mắt khi một thiếu nữ biến thành nữ nhân, là dư vị, là hồi tưởng, là triển vọng…. Cho nên, hai vị chủ mẫu đã hạnh phúc mà ngẩn người! Ta phỏng đoán, thiếu gia của chúng ta đã có thể làm “chuyện đó” rồi!
Nữ thần phá án, quả nhiên không tầm thường.
Xuân Lan, Hạ Trúc và Thu Cúc đều há hốc miệng, không khép lại được.
Ai nói nữ tử ngực lớn là ngốc nghếch? Đông Mai nữ thần phá án chính là một ví dụ ngược điển hình.
Chẳng qua, mặc dù là phỏng đoán thiếu chứng cứ, nhưng trong thời gian nửa chén trà ngắn ngủi, chuyện này đã lan truyền khắp Hắc Thạch Thành và Hạp Cốc Quan. Lại thêm thời gian một chén trà nữa, đường lớn ngõ hẻm trong Hậu Thổ Thành bắt đầu lưu truyền các loại phiên bản. Bá Vương ngạnh thượng cung, nước chảy thành sông, còn có chó cùng dứt dậu,…
Bất kể là phiên bản gì, tất cả đều không phải là chuyện xấu, đối với nhân dân Hậu Thổ Thành, đây là chuyện tốt.
Là nhân vật lãnh tụ đứng phía sau thao túng cả Hậu Thổ Thành, mặc dù Phó Thư Bảo không có khí chất lãnh tụ, nhưng những chỗ tốt mà mọi người nhận được đều là sự thực. Dân chúng nhận ân huệ, còn được an cư lạc nghiệp, chỉ cần ngươi đưa cho bọn họ những thứ đó, bọn họ sẽ một lòng theo ngươi, ủng hộ ngươi, nếu ngược lại thì sẽ phản kháng ngươi.
Nếu vậy, Phó Thư Bảo đương nhiên trở thành lãnh tụ khảng khái nhân từ trong suy nghĩ của bọn họ, lãnh tụ từ một đại nam hài biến thành nam nhân, chuyện tốt như vậy tự nhiên càng phải đàm luận truyền tai nhau.
Cho nên, mặc dù Phó Thư Bảo còn chưa tổ chức đại hôn với Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã, nhưng đêm tân hôn đã thực hiện trước rồi, cả thành trì không có giăng đèn kết hoa, nhưng không khí vui mừng lại rất nồng nhiệt, so với con gái trong nhà gả đi còn vui mừng, náo nhiệt hơn.
Trong Hậu Thổ Thành, một vài thương gia khách điếm thậm chí còn khuyến mãi, chỉ cần nói một tiếng Độc chủ mẫu và Chi Ni Nhã chủ mẫu sớm sinh quý tử là có thể nhận được một ly rượu ngon và một phần thức ăn miễn phí.
Những chuyện hoang đường diễn ra tại Hậu Thổ Thành rất nhanh bị tâm phúc của Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã nghe thấy, sau đó truyền đến tai hai người, cứ như vậy, hai người liền xấu hổ muốn chết, hận không thể tìm một khe nứt mà chui vào.
Bất cứ đàm luận gì cũng không ảnh hưởng đến tâm tình Phó Thư Bảo, hiện trong lòng hắn đang rất vui vẻ.
Trên một mảnh đất cát bằng phẳng, Ngũ Nguyệt Hoa quân đoàn đang tiến hành diễn luyện chiến đấu. Nhiệt độ trong sa mạc không khiến bọn họ lùi bước, ngược lại sĩ khí càng nâng cao, huấn luyện lại càng sinh động. Dưới sự dẫn dắt của 5 vị Thiên võ tướng, 5000 chiến sĩ bắt đầu diễn luyện hình thức chiến đấu phòng thủ và tiến công, trên đỉnh đầu bọn họ đã sớm phủ đầy một tầng cát bụi dày.
Năm vị Thiên võ tướng, phân biệt là Y Tạp Nhân, Hầu Tái Gia, Lan Ba Tạp, Mục Hãn Mặc Đức, Mã Cáp Mộc, tất cả đều là Lực Sĩ cấp Nguyên Tố Lực. Càng trùng hợp hơn là 5000 chiến sĩ đều có đặc tính bất đồng, cho nên, cũng nhận phong cách chiến đấu và phòng thủ bất đồng. Năm ngàn người cứ như vậy hình thành một đội hình quân đoàn, phòng thủ kiên cố, có thể nói là tấn công và phòng thủ đều rất viên mãn.
Nhìn quân đội của mình đang diễn luyện, trong lòng Phó Thư Bảo đột nhiên cảm thán, lúc trước, hắn vẫn là một tên hoàn khố đệ tử ở Hổ Thành, bị đám người Điền Đan khi dễ, nhưng bây giờ, hắn đã trở thành đại nhân vật tọa trấn một phương, dám cùng khiêu chiến với những cường địch như Quy Vân Tông, Thanh Uyển Quốc.
Trước khác nay khác, chân lý của lời này thể hiện trên người hắn hết sức xuất sắc.
Băng….
Cơ quan vừa động, dây cung nỏ búng ra, một mũi tên luyện chế bằng kim loại bắn ra. Trên quỹ tích bay của nó, theo thứ tự bố trí mười tấm bia ngắm làm bằng da trâu. Mục tiêu thứ nhất cách vị trí bắn chừng 100 bước, sau đó, cứ cách mỗi mũi tên là dời xa 50 bước. Mũi tên cuối cùng phải bắn trúng mục tiêu cách vị trí bắn chừng 600 bước.
600 bước, không dùng Lực Luyện Khí, cho dù là Lực Sĩ cấp Tinh Thần Lực kéo cung bắn cũng khó có thể đạt tới tầm bắn như vậy, càng đừng nói là mười mục tiêu có da trâu ngăn cản.
Phụt…
Mũi tên luyện chế từ kim loại hóa thành một đạo lưu quang, trong nháy mắt liền bắn trúng mục tiêu thứ nhất. Ngay lập tức, tiếng “phụt, phụt, phụt, phụt,…” không ngừng vang lên. Cuối cùng, mặc dù mũi tên cuối không xuyên thủng mục tiêu bọc da trâu, nhưng cũng không bị rơi xuống, vẫn bắn trúng vị trí hồng tâm.
Bắn thử hoàn tất, lúc này Lưu Chuẩn mới đưa nỏ Lực Luyện Khí trong tay cho Phó Thư Bảo, nói:
- Thiếu gia, dạng phẩm như thế này, trước mắt chúng ta đã hoàn thành 30 cái, nỏ này rất mạnh, cho dù mặc áo giáp do cương thiết chế tạo, nếu cự ly thích hợp thì vẫn có thể xuyên thủng.
- Nếu bỏ đi tác dụng ngăn đỡ của mục tiêu, tầm bắn của nỏ Lực Luyện Khí này e rằng phải đạt đến 1500 bước.
Trong lòng Phó Thư Bảo đã sớm có tính toán sơ bộ. Tầm bắn như vậy, mặc dù kém gấp đôi Thiên Trúc Cung của hắn, nhưng cũng đã vô cùng cường hãn rồi.
Từ góc độ số lượng mà xét, Lực Luyện Khí Thiên Trúc Cung của hắn trên thế gian chỉ có một cái, nhưng Lực Luyện Khí nỏ lại có thể chế tạo số lượng lớn, nếu để hắn cầm một cái Thiên Trúc Cung đi tác chiến với 100 Lực Luyện Khí nỏ, vậy thì hắn ngay cả một chút phần thắng cũng không có. Chuyện này tuyệt đối không kỳ quái, Lực Luyện Khí nỏ có thể dễ dàng bắn thủng áo giáp chế tạo bằng tinh cương, tầm bắn 1500 bước, một lần bắn ra 100 mũi tên, lực uy hiếp như vậy, cho dù là bất kỳ kẻ nào cũng không dám khinh thường.
- Rất may là có bản vẽ Lực Luyện Khí nỏ này của thiếu gia, bằng không thì chúng ta cũng không luyện chế ra được.
Lưu Chuẩn nói lời từ tận đáy lòng. Hắn vô cùng bội phục Phó Thư Bảo.
- Tăng tiến độ hoàn thành số lượng còn lại, hoàn thành giao dịch với Ba Mễ Na vương phi. Mặc dù bây giờ chúng ta đã có Ngũ Nguyệt Hoa quân đoàn, nhưng số lượng chiến sĩ và trang bị đều không đủ, nếu gặp phải cường địch tấn công thì hỏng bét.
Phó Thư Bảo rất có ý thức với những ẩn hoạn như vậy.
Lưu Chuẩn gật đầu nói:
- Ta sẽ làm theo những gì thiếu gia căn dặn, ta trở về luyện chế Lực Luyện Khí nỏ đây.
Đưa mắt nhìn Lưu Chuẩn rời khỏi, Phó Thư Bảo mới ngẩng đầu, nhìn lên trời, cười nói:
- Bây giờ người đã đi rồi, ngươi có thể xuống.
Hồ Nguyệt Thiền chân đạp Hoan Nhạc Vân từ trên trời hạ xuống, đáp xuống bên cạnh Phó Thư Bảo. Tốc độ Hoan Nhạc Vân của nàng mặc dù kém hơn cánh lực lượng của Lực Sĩ, nhưng tại phương diện lơ lửng thì vẫn ưu tú hơn, nàng thậm chí có thể dùng Hoan Nhạc Vân đứng giữa hư không cả buổi, cũng không di chuyển chút nào, còn nếu như Lực Sĩ dựa vào cánh lực lượng để phi hành, cả buổi không vũ động cánh lực lượng thì không biết đã rơi xuống từ lúc nào.
- Lén lén lút lút trốn trong tầng mây, ngươi muốn làm gì đây?
Phó Thư Bảo tức giận mắng.
Hồ Nguyệt Thiền cười nói:
- Lúc trước ta đến Hậu Thổ Thành đã nghe được rất nhiều tin tốt, chúc mừng ngươi a, Phó đại ca, cuối cùng tối qua ngươi cũng được như ý nguyện.
Da mặt của Phó Thư Bảo so với tường thành còn dày hơn, nhưng đột nhiên nghe thấy lời này vẫn có chút mất tự nhiên, nói tránh đi:
- Ta mời ngươi đến Hắc Thạch Thành, ngươi vẫn luôn không đến, bây giờ chạy đến đây làm gì?
- Đương nhiên là vì mục tiêu tiếp theo của chúng ta, bao giờ chúng ta lên đường đây?
Năm loại cực phẩm linh tài nguyên tố, bây giờ Phó Thư Bảo đã luyện hóa ba loại trong đó, chỉ còn lại cực phẩm linh tài mộc nguyên tố và thổ nguyên tố. Tộc trưởng Hồ tộc đã phá giải thần bí quyển trục mà Luyện Thiên Quân Tà Nguyệt Minh Phong lưu lại, nắm được tư liệu về năm loại cực phẩm tài liệu nguyên tố đó, tất nhiên là có thể tùy thời triển khai hành động.
- Có thể cho ta biết, lần này lấy cực phẩm linh tài gì không?
Phó Thư Bảo nhàn nhạt hỏi.
- Mộc nguyên tố Ác Độc Chi Hoa, vị trí là…
Hồ Nguyệt Thiền muốn nói lại thôi.
Phó Thư Bảo cười nói:
- Trải qua những chuyện vừa rồi, chẳng lẽ ngươi còn không tin tưởng ta sao?
- Không phải, chẳng qua nơi này ngươi tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi, nó ở trong Vương thành Tú Quốc các ngươi, trong Hoàng Kim Thành.
Hồ Nguyệt Thiền liền nói ra vị trí của Ác Độc Chi Hoa.
- Cái gì?
Phó Thư Bảo không thể tin được, hỏi:
- Trong Hoàng Kim Cung?
Hồ Nguyệt Thiền gật đầu nói:
- Đúng vậy, cho nên chuyện lần này rất phiền toái, có thể thành công hay không phải dựa vào vận khí, so với ba lần trước, lần này khó khăn hơn nhiều.
- Khó hơn cũng phải đi, ngoài ra, có lẽ cũng không khó như trong tưởng tượng của ngươi đâu, ta bây giờ có thể tùy tiện tiến vào Hoàng Kim Thành, chẳng qua, nơi đó là phạm vi thế lực của Quy Vân Tông, bọn họ là cừu nhân cũ của ta, lần này phải đề phòng một chút.
Hơi ngừng lại một chút, Phó Thư Bảo lại nói tiếp:
- Ta trở về sắp xếp một chút, ngày mai chúng ta sẽ lên đường, vẫn hội hợp ở đây.
Lặng yên không một tiếng động, sau khi Phó Thư Bảo nói xong lời này, Hồ Nguyệt Thiền chỉ gật đầu một cái, Hoan Nhạc Vân dưới chân khẽ động, cả người nàng nhẹ nhàng bay lên, ngay lập tức rời đi xa, cảnh tượng như thần nữ phi thiên vậy.
- Nam nhân cả đời, có hai lão bà làm sao có thể gọi là nam nhân thành công được, phải có ba lão bà thì nam nhân mới gọi là thành công, Hồ Nguyệt Thiền…. Ngươi chắc chắn là người tiểu tam (*) rồi.
(*) vợ lẻ
Phó Thư Bảo cười ha hả, lúc này mới xoay người rời đi.
Đến Hoàng Kim Thành, không phải chuyện đơn giản, phải có kế hoạch.
o0o
- Bảo ca, ngươi mới trở về, tại sao lại muốn đi rồi?
Chi Ni Nhã u oán nhìn Phó Thư Bảo. Nằm bên cạnh nàng, Độc Âm Nhi cũng bất mãn nhìn Phó Thư Bảo.
Vốn, nếu như tu vi lực lượng của Phó Thư Bảo chưa đạt đến cảnh giới Luyện Vĩnh Hằng Lực, hai bà vợ cả Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã cũng không lo lắng Phó Thư Bảo sẽ chạy loạn đi đâu, nhưng bây giờ, độc tố thần bí trên người hắn đã bị giải trừ, có thể phóng túng làm chuyện đó, hai bà vợ cả tuyệt đối không yên tâm. Mặt khác, sau khi trải qua sự kiện Bá Vương ngạnh thượng cung “đêm tân hôn”, hai người đều nếm tư vị mật ngọt của tình yêu, hiển nhiên muốn ôm ấp nha nhiều hơn, không ngờ Phó Thư Bảo vừa trở về lại muốn đi, điều này làm sao có thể khiến người khác cam lòng đây?
- Lần này ta đi lấy Ác Độc Chi Hoa là cực phẩm linh tài mộc nguyên tố, ở ngay tại Hoàng Kim Thành Tú Quốc, lần này không thể không đi, ta dự đoán lần này đi cũng không mất bao nhiêu thời gian, rất nhanh sẽ trở về, dù sao thì sư phụ của ta cũng là ca ca nữ hoàng Tú Quốc, có tầng quan hệ này, ta muốn tiến vào Hoàng Kim Thành làm việc vẫn rất thuận lợi, mặt khác, ta đoán rằng, sau khi trở về, các ngươi cũng đem Kim Ti Hồ Lô của ta luyện hóa xong, sau đó vừa vặn luyện hóa Độc Ác Chi Hoa.
Nhìn hai oán phụ ngồi trên giường, trong lòng Phó Thư Bảo có chút không đành, cho nên hắn đi đến, ngồi giữa hai người, đem cả cả hai ôm vào lòng.
- Ta biết ngươi có chuyện phải làm, chẳng qua, ngươi phải bảo trọng, không nên sính cường.
Độc Âm Nhi dịu dàng nói. Sau đó, nàng bày ra gương mặt ôn nhu rất hiếm thấy.
- Chúng ta có cực phẩm linh tài hay không cũng không trọng yếu, cái chúng ta muốn chính là ngươi, hiểu chưa?
Chi Ni Nhã cũng dịu dàng nói.
- Chúng ta đối đầu với thế lực cường đại hơn, không đề thăng thực lực của chính mình nhất định là tử lộ, ta đã nhớ lời của các ngươi rồi, mọi thứ đều phải cẩn thận, tuyệt đối không sính cường.
Phó Thư Bảo một bên nói, một bên vuốt ve bờ eo của hai lão bà.
- Đáng ghét, chuyện tối hôm qua còn chưa tính số với ngươi, ngươi lại đến rồi.
Độc Âm Nhi trợn mắt nhìn Phó Thư Bảo.
- Đúng vậy, chúng ta còn chưa tính sổ với ngươi, ngươi làm vậy thật quá đáng.
Chi Ni Nhã cũng trợn mắt nhìn Phó Thư Bảo. Sau khi trải qua loại chuyện này, nàng liền triệt để đứng cùng chiến tuyến với Độc Âm Nhi.
Phó Thư Bảo cũng không quản nhiều như vậy, hắn biết rõ, lúc nữ nhân nói không muốn, thực ra là rất muốn, hơn nữa còn là có bao nhiêu thì muốn bấy nhiêu. Lúc này, nói những chuyện phong hoa tuyết nguyệt vớ vẩn là dư thừa, hai tay hắn một trên một dưới, rất thoái mái đặt lên cặp mông của đại lão bà, vừa sờ vào liền cảm thấy hai cặp mông co giãn bất đồng, cảm giác bất đồng hết sức tuyệt vời.
- Thật là…
- Bỏ cái tay ra…
Phó Thư Bảo không chỉ không dịch chuyển đôi tặc thủ làm chuyện xấu ra, ngược lại thuận thế kéo một cái, đồng thời kéo tuột dây lưng của hai người xuống. Hai bờ mông tuyết trắng liền rơi vào tầm lắm, hắn có thể trực tiếp chạm vào hai bờ mông tuyết trắng mà không có vải vóc che đậy.
Độc Âm Nhi tương đối dẻo dai, tràn đầy lực lượng. Còn Chi Ni Nhã thì tương đối đầy đặn thon thả, thuần túy là sự đầy đặn nhục cảm, sau khi vuốt ve thì đầu ngón tay còn lưu lại hương thơm, diệu không thể tả xiết.
Lúc này, Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã không thể làm gì hơn là liếc nhìn nhau một cái, các nàng đều biết rõ chuyện sắp xảy ra. Chẳng qua, mặc dù bên ngoài biểu hiện sự e thẹn, nhưng trong lòng lại vô cùng hạnh phúc vui vẻ, kết quả là, vừa muốn nghênh đón nhưng vẫn cự tuyệt.
Rất nhanh, dưới hai bàn tay của Phó Thư Bảo thi triển, hai lão bà liền biến thành hai con dê con trắng, đợi người khác đến làm thịt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...