Hương huyễn hồ, Hình Thái Huyễn Hồ, cộng thêm bản thể hấp dẫn cực mạnh,
Phó Thư Bảo đột nhiên bị lửa bốc lên ngập trời. Hô hấp của hắn không
giống như của nhân loại nữa mà ồ ồ như trâu, mỗi tiếng đều nặng nề và
dồn dập. Tay của hắn cũng bắt đầu run rẩy. Lập tức run rẩy lan ra toàn
thân.
- Mẹ kiếp. Lão tử mặc kệ thôi. Thiếu đức thì thiếu đức, làm thì làm thôi! Dù sao thì sớm muộn lão tử cũng xơi nàng, lúc bất tỉnh
say mê lại vừa đỡ bị phiền toái vì phản kháng!
Trong lòng quyết
định, Phó Thư Bảo đột nhiên đặt cơ thể Hồ Nguyệt Thiền lên trên cồn cát, vẫn giữ tư thế nằm sấp, cặp mông chổng lên trời.
Kéo khố xuống hai ba lượt, Phó Thư Bảo liền tiến vào trạng thái chiến đấu.
Đỡ lấy vị trí cặp mông kia, vương tử củ cải mang đầy lửa giận ngập trời
không thể chờ đợi hơn được nữa, lập tức đâm vào vùng đất ấm áp kia...
Nhẹ nhàng xâm nhập, cảm giác ấm áp như ngâm trong suối nước nóng bao phủ
khiến Phó Thư Bảo thoải mái rên rỉ một tiếng. Trải qua trăm cay ngàn
đắng, giờ khắc này rốt cục đã được như nguyện, ăn một bữa tiệc lớn rồi.
Bịch! Ngay vào lúc đang say mê thì một luồng lực lượng rất lớn đột nhiên
truyền tới. Phó Thư Bảo còn chưa kịp mở đôi mắt đang say mê mà nhắm lại
của hắn thì cả người hắn liền bị đánh bay, rời mặt đất vài thước, bay ra ngoài như đạn pháo.
- Bách Biến Phân Thân... Tiến công!
Một giọng nói đầy tức tối vang lên trên cồn cát.
Trong chớp mắt, một luồng năng lượng lực lượng quỷ dị tràn ra, một thành hai, hai thành bốn, trong nháy mắt đã biến thành cả trăm Hồ Nguyệt Thiền.
Bịch! Cơ thể Phó Thư Bảo rốt cục bay ra ngoài mười thước rồi rơi xuống mặt
đất. Trước khi rơi xuống mặt đất đã hoàn thành hết mấy việc. Đầu tiên là mặc lại khố, sau đó là thắt lại thắt lưng, cuối cùng an toàn rơi xuống
mặt đất. lúc này, một trăm Bách Biến Phân Thân đằng đằng sát khí đã ập
tới như thủy triều rồi.
- Đánh hắn cho ta!
Trốn ở một góc
Phó Thư Bảo một cách nào tìm thấy, trong nháy mắt Hồ Nguyệt Thiền đã
hoàn thành một vài chuyện. Đầu tiên là mặc lại khố, sau đó là thắt thắt
lưng, cuối cùng mới là chỉ huy Bách Biến Phân Thân bao vây trừng phạt
tên bại hoại.
Vèo! Vài đôi phấn quyền đánh tới, còn chưa tới gần
thân thể, lực đạo rất mạnh đã có thể khiến người ta cảm nhân được. Huyễn Hồ thân của Hồ Nguyệt Thiền đã mạnh mẽ hẳn lên rồi!
Nhẹ nhàng
gạt đôi phấn quyền ra, Phó Thư Bảo liền tung một quyền lên trên ngực của một phân thân. Nắm tay hắn lại bị nảy ngược trở lại, có cảm giác hơi tê tê. Mà phân thân kia lại không bị đánh tan như lúc trước!
- Ồ!
Nguyệt Thiền cô nương, chẳng lẽ tu vi lực lượng của ngươi đã tiến vào
cảnh giới Linh Vương rồi sao? Bách Biến Phân Thân của ngươi trở nên lợi
hại như thế rồi!
Lui lại vài bước, Phó Thư Bảo thoát khỏi sự bao
vây của đám Hồ Nguyệt Thiền nhưng những biến thân này cũng không bỏ qua
cho hắn chút nào, lại dũng mãnh ập tới. Tốc độ của bọn họ nhanh như gió, rất rõ ràng là bọn họ dùng hành động chân thật lần này để trả lời câu
hỏi của hắn!
- Ngươi biết là tốt rồi. Chịu trách nhiệm cho hành vi lưu manh của ngươi đi. Tiếp nhận sự trừng phạt của ta!
Giọng nói của Hồ Nguyệt Thiền truyền ra bên trong huyễn cảnh mờ mịt. Không
chỉ Bách Biến Phân Thân, nàng còn dùng năng lượng lực lượng độc nhất của mình tạo thành một không gian ảo giác rất rộng nữa.
Trời đất
không còn là cồn cát trong đêm tối nữa mà là một chiến trường đầy cây cỏ hoang! Ngay cả gió thổi cũng mang theo một tia sát khí!
Thật ra
Hồ Nguyệt Thiền cũng chưa đạt tới cảnh giới Linh Vương chính thức mà chỉ là rất gần thôi. Lời nói của nàng có tác dụng hù dọa đối phương. Tiến
vào cảnh giới Linh Vương đâu có dễ như vậy.
Chẳng qua tâm tư của
nàng vẫn bị Phó Thư Bảo liếc mắt một cái là nhìn thấu. Đối kháng với một đám Bách Biến Phân Thân một hồi, Phó Thư Bảo đột nhiên cười nói:
- Ngươi còn chưa đạt cảnh giới Linh Vương. Từ phản ứng của phân thân của
ngươi có thể thấy được. Lực lượng của bọn họ dù mạnh hơn, cũng không dễ
bị đánh tan nhưng độ linh hoạt lại vẫn chưa được đề cao. Xem ra ngươi
còn cần ta trợ giúp, luyện hóa thêm vài lần nữa hà. Đúng rồi, giờ đã
muộn rồi, chúng ta nên nghỉ ngơi sớm, sáng mai lên được sớm thôi.
Thế này... Là kiểu nói chuyện gì thế?
Vừa rồi hắn làm chuyện như vậy, mặc dù còn chưa hoàn thành nhưng cũng có gì khác đâu? Đáng hận chính là hắn chẳng có một tia áy náy hay ý xin lỗi,
vẫn lộ vẻ chẳng cần quan tâm thế!
- Ngươi... Nằm mơ đi! Hôm nay ngươi không nói rõ cho ta thì ta sẽ đánh tiếp!
Hồ ly tinh tương lai rít gào, lập tức tuyên chiến.
Phó Thư Bảo:
-...
Bên ngoài trăm thước.
- Hoa Dung tỷ, Phó công tử sao lại đánh với Nguyệt Thiền cô nương thế?
Bắc Băng Hà hoang mang hỏi.
- Hả?
Tây Hoa Dung hơi ngẩn ra:
- Có thể... Là đang luận bàn đó.
- Không giống đâu...
- Thế thì ta cũng không rõ. Tóm lại là Nguyệt Thiền cô nương và Phó công
tử có quan hệ phi thường đặc thù. Phó công tử này cực kỳ lợi hại đó. Thị vệ Thanh Thủy không hành động, chúng ta quản tới chuyện đó làm gì? Cứ
lưu ý kẻ địch ở bốn xung quanh thì hơn.
- Đúng, đúng, chuyện như thế không phải nằm trong chức trách của chúng ta. Chúng ta cứ nhắm một mắt, mở một mắt là được.
-...
Trên bầu trời, lơ lửng trên cồn cát hồi lâu, Thanh Thủy rốt cục không nhịn được mà cất tiếng nói:
- Thiệt là, còn chưa xong à. Ta ở trên trời, gió lớn lắm...
Một gã nam nhân, nếu như luôn biểu hiện háo sắc trước mặt một nữ nhân,
chẳng sớm thì muộn, nữ nhân đó chắc chắn sẽ tập mãi thành thói quen, sẽ
cảm thấy nếu hắn mà không háo sắc, chắc chắn là bất bình thường. Cũng
tương tự, một tên nam nhân suốt ngày toàn chiếm tiện nghi của người
khác, sờ nắn một chút, bóp một chút, vồ lấy rồi chút, dần dà nữ nhân đó
cũng sẽ quen với việc đó. Nếu hắn không muốn chiếm tiện nghi nữa, đó mới là chuyện bất thường.
Cái loại thói quen này dần dần tới một trình độ nào đó, dù cho có gặp chuyện gì thì cũng sẽ không có phản ứng mạnh như trước.
Quan hệ nam nữ phức tạp như thế đã thể hiện trong chuyện của Phó Thư Bảo với Hồ Nguyệt Thiền. Hắn chính là cái gã nam nhân đó, còn nàng chính là nữ
nhân kia.
Trước kia nếu mà Phó Thư Bảo sờ mó một chút, thì Hồ Nguyệt Thiền cũng chỉ mắng hai câu là
xong, nếu mà bị Phó Thư Bảo sờ ngực, cũng chỉ trách hắn hai câu rồi
thôi. Bây giờ đã bị Phó Thư Bảo thừa dịp mà “tiến vào” chỗ đó rồi, xem
như tiện nghi lớn nhất cũng bị chiếm rồi. Nàng cũng chỉ dùng Bách Biến
Phân Thân dạy dỗ hắn một chút mà thôi chứ không quyết liệt, cũng không
trở mặt thành thù.
Đó chính là tác dụng của thói quen, cũng là tác dụng của quán tính nữa.
Thực ra cũng không phải là nhờ tác dụng của thói quen hay là quán tính gì
đó, bởi có hai nguyên nhân quan trọng hơn nữa. Một trong đó chính là hồ
ly tinh này thích tên Phó Thư Bảo. Hắn ta đủ cường đại, cũng đủ khôi
hài. Khi ở cùng một chỗ với hắn luôn có những chuyện vui vẻ xảy ra. Ở
cạnh hắn còn có cảm giác an toàn thư giãn. Còn lý do thứ hai chính là vì nàng còn cần sự trợ giúp của Phó Thư Bảo để tìm nốt hai linh tài cực
phẩm kia, hoàn thành việc tu luyện của nàng để có thể chấn hưng Hồ Tộc.
Sứ mạng của Hồ Nguyệt Thiền là chấn hưng Hồ Tộc, mà điều này cần có sự
giúp đỡ của Phó Thư Bảo. Tóm lại đứng ở góc độ của nàng thì nàng và Phó
Thư Bảo đã biến thành châu chấu bị buộc trên cùng một đây rồi, không thể tách rời được.
Nếu như không thể tách nhau ra, thì chỗ đó có bị hắn “cho vào”, ngực có bị hắn sờ một chút thì có làm sao đâu?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...