Thiên Tài Đọa Lạc

Chỉ vài bước chân, nhưng Phó Thư Bảo lại cố tình làm bước chân vang rất lớn, khiến Hồ Nguyệt Thiền
đang chuẩn bị nói tiếp lập tức ngừng lại, vội vàng nhắc nhở:

- Hoa Dung cô nương, hôm nào chúng ta nói tiếp, hắn về rồi.

Khóe miệng Phó Thư Bảo khẽ nhếch lên nụ cười khổ, dẫn Tiểu Thanh đi qua.

Tiếp sau đó, Phó Thư Bảo đem tình huống của Tiểu Thanh kể lại cho Tây
Hoa Dung. Ngoài ra, hắn còn vẽ ra một bức tranh sinh động trước mắt Tây
Hoa Dung, hắn nói hắn là công tử một thế gia ở Tú Quốc, đọc sách biết lễ nghĩa, bác học đa tài, còn Tiểu Thanh là thị vệ mà cha hắn mời, là một
Luyện Lực Sĩ cấp Vĩnh Hằng Lực, ngoại trừ mệnh lệnh của hắn, bất kỳ ai
cũng không nghe,…

Nghe kể lại một hồi, đôi mắt đẹp của Tây Hoa Dung nhấp nháy không ngừng, trong lòng cảm thấy mờ mịt, tại sao nghe không giống như những gì Hồ
Nguyệt Thiền tỷ tỷ kể vậy?

o0o

Buổi tối dài đằng đẳng đi qua, ánh mặt trời lại trở về đại địa.

Một mảnh kim sắc rực rỡ phủ lên hồ nước xuất hiện trong tầm mắt mọi
người. Gió sớm thổi qua, mặt hồ thoáng hiện từng gợn sóng màu vàng lăn
tăn, từng lớp từng lớp dạt về phía bờ, không hề ngừng nghỉ.

Vài con cò trắng bay là là trên mặt hồ, nhàn nhã mà thong dong. Bên ven
hồ, một dãy căn phòng đơn sơ dựng bên dưới trời xanh mây trắng, núi rừng xa xa một màu xanh mướt, những ngọn núi đứng sừng sững, giống như một
bức tranh nhân gian tiên cảnh.

Đây là hồ Tây Tử, một hồ nước tự nhiên bên cạnh Trầm Thiết Sơn. Diện
tích của nó cũng không lớn, chỉ chừng mấy trăm mẫu, nhưng phong cách lại vô cùng đẹp. Ngư sản của hồ Tây Tử cũng vô cùng phong phú, là nguồn
thức ăn chủ yếu của Bán Thú tộc. Dãy phòng ốc đơn sơ chính là nơi trú
ngụ của Bán Thú tộc. Hiện nay, nhân số của Bán Thú tộc rất thưa thớt,
chỉ chừng 3000 người, trong đó còn có không ít người già, phụ nữ và trẻ
em. Tình huống như vậy cũng có vài phần tương tự như Độc Lang tộc.

Những điều này đều là nghe được khi hàn huyên với Tây Hoa Dung ở trên
đường, lúc trước chẳng qua chỉ là ấn tượng mơ hồ, bây giờ tận mắt nhìn
thấy hồ Tây Tử, Phó Thư Bảo thoáng cái liền rõ ràng.

- Cẩn thận đi theo ta, đừng đi loạn, nơi này là lối đi vào duy nhất, cạm bẫy rất dày đặc, không cẩn thận sẽ rơi vào.

Tây Hoa Dung nghiêm mặt nói, chống quải trượng đi bên cạnh Phó Thư Bảo, từng bước chậm chạp đi vào trong Bán Thú tộc.

Dưới chân là một con đường đá màu xanh nhỏ, tuy nhiên những tảng đá này
không nối liền nhau, mà Đông một khối, Tây một khối, không có quy tắc.
Có một vài phiến đá cách nhau rất xa, phải nhảy mới có thể đến được, có
vài phiến đá lại cách nhau rất gần, không đến một xích, chỉ bước nhẹ là
được.

Phó Thư Bảo vẫn có thể từ trên những phiến đá này nhìn ra được chút mánh khóe, quả thực là có dấu vết cơ quan cạm bẫy. Nghĩ lại, Bán Thú tộc này nằm sát bên cạnh Trầm Thiết Sơn, chẳng khác gì nằm trong vòng vây của
rất nhiều Linh Thú cường hãn, bọn họ không có thành trì, không có quân
đội, nếu như không phí công phu ở phương diện này thì e rằng đã diệt
vong rồi.


Con đường lát đá này bố trí đầy rẫy cơ quan cạm bẫy, muốn đến được lãnh
địa của Bán Thú tộc, còn phải đi qua một khoảng đất trống mà ngay cả cây cỏ cũng không có. Đúng lúc này, từ trong bộ tộc truyền đến một tiếng
vang lớn, một đám người xuất hiện tại cửa vào bộ tộc từ xa, lập tức có
vài Linh Thú bay đến, trong nháy mắt đã đến trên đỉnh đầu bọn hắn.

Định nhãn nhìn lại, Phó Thư Bảo lập tức giật mình, chỉ thấy những chiến
sĩ bộ tộc trên đỉnh đầu mặc áo da thú, cưỡi Thải Vân Báo! Thải Vân Báo
vũ động hai cái cánh khổng lồ, ánh mắt to như chuông đồng hung hãn nhìn
chòng chọc những người ở bên dưới. Khí thế như vậy, tùy thời đều có thể
triển khai chém giết. Từ tràng cảnh này, những gì Tây Hoa Dung nói liền
được chứng thực, xem ra người của Bán Thú tộc vừa đến 20 tuổi sẽ ra
ngoài bắt một Linh Thú làm tọa kỵ cho mình, mà Thải Vân Báo trước mắt
hiển nhiên chính là do chiến sĩ của Bán Thú tộc bắt được.

Vốn Tây Hoa Dung cũng muốn bắt một con Thải Vân Báo, chẳng qua vận khí
nàng không tốt, không những không bắt được mà còn thiếu chút nữa bỏ mạng tại đó.

- Tây Thiết đại ca, là ta, đừng động thủ!

Tây Hoa Dung đứng phía trước, ngẩng đầu hô.

Một nam tử tuổi chừng 20 khống chế Thải Vân Báo dưới thân hạ xuống, cao giọng nói:

- Hoa Dung, chẳng lẽ ngươi không biết chỗ của chúng ta không thể để ngoại nhân tiến vào sao? Bọn họ là ai?

Tây Hoa Dung chỉ mặt từng người, nói:

- Vị này là Phó Thư Bảo công tử, vị này là Hồ Nguyệt Thiền tỷ tỷ, còn
đây là Tiểu Thanh, thị vệ của Phó công tử, bọn họ là ân nhân cứu mạng
của ta, bởi vì lạc đường đến đây, không có nơi nào để đi, cho nên ta mới dẫn bọn họ về đây ở một thời gian.

- Không được, mặc dù bọn họ có ân với ngươi, nhưng quy củ từ xưa đến nay không thể phá, bọn họ không thể vào.

Nam tử thanh niên gọi là Tây Thiết vẫn vẻ mặt lạnh băng như cũ, từ ánh
mắt lăng lệ của hắn mà xét, hắn dường như tràn đầy cảnh giác và địch ý
với ba người Phó Thư Bảo.

- Ngươi là cái gì chứ? Ngươi không cho tiến vào là không thể tiến vào
sao? Ngươi tránh ra cho ta, có chuyện gì, ta sẽ nói với tộc trưởng.

Tây Hoa Dung đã có chút nóng giận rồi.

Tây Thiết cười lạnh một tiếng, nói:

- Tộc trưởng đã đem ngươi gả cho thống lĩnh Thiên Phạt giả Á Đề Mạn của
Kim Sa Bái Thiên Giáo, cùng với ngươi còn có chín người, bây giờ Á Đề
Mạn thống lĩnh đang cùng tộc trưởng nói chuyện ở Từ Đường của Bán Thú
tộc, ngươi không bao lâu nữa ngay cả tộc nhân cũng không phải, ân nhân
cứu mạng ngươi lại càng không thể vào.

- Cái gì? Tộc trưởng sao có thể làm vậy?

Từ ngữ khí và thần sắc cả kinh của Tây Hoa Dung có thể thấy được, nàng tương đối biết rõ về Á Đề Mạn nào đó.


- Về phần tộc trưởng tại sao làm vậy, ngươi nên đi hỏi ông ấy đi.

Trong ngữ khí của Tây Thiết có chút mùi vị như đang đùa giỡn.

- Hừ! Hỏi thì hỏi!

Thiên Phạt giả của Kim Sa Bái Thiên Giáo là lực lượng hộ giáo rất cường
đại, mỗi vị thống lĩnh đều là Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực, thực
lực cao như trời. Trong Kim Sa Bái Thiên Giáo mặc dù có tả hữu hộ giáo,
nhưng địa vị và quyền lợi của mỗi một thống lĩnh đều chỉ thấp hơn giáo
chủ, tôn quý vô cùng.

Phó Thư Bảo cuối cùng cũng biết tên một thống lĩnh Thiên Phạt giả là Á
Đề Mạn, chẳng qua, đến một nơi cách tuyệt bên ngoài như Bán Thú tộc để
cưới thê thiếp, hơn nữa còn là một lần mười người, chuyện kỳ quái như
vậy khiến người khác nghĩ thế nào cũng không thông.

Vốn trong lòng cao hứng, muốn mượn tầng quan hệ của Tây Hoa Dung để thăm dò tình huống ở Trầm Thiết Sơn một phen. Lúc trước, Phó Thư Bảo còn cho rằng thiên tài tu luyện lực lượng như Tây Hoa Dung, địa vị tại Bán Thú
tộc hẳn phải rất cao, nhưng không ngờ rằng cuộc sống của nàng cũng chỉ
như một cái bàn trà, có rất nhiều bi kịch.

Thái độ của Tây Thiết trước mắt khiến người khác cảm thấy ghét, chẳng
qua Phó Thư Bảo cũng không tìm thấy lý do gì để phản bác, từ đầu đến
cuối, tên Tây Thiết này đều dùng một loại ánh mắt địch ý nhìn hắn, cũng
không biết có phải bị bệnh hay không, ngày xưa vô oán, gần đây cũng
không cừu, chưa gặp nhau bao giờ, tại sao lại có thái độ như vậy?

Chẳng qua, năng lực nhẫn nhịn của Phó Thư Bảo trước thái độ đáng ghét
tương đối tốt, đối với ánh mắt tràn đầy địch ý của Tây Thiết, hắn vẫn
luôn bảo trì nụ cười thản nhiên, có chút mùi vị cao thâm khó đoán. Thật
ra trong lòng hắn sớm đã đem già trẻ lớn bé trong nhà Tây Thiết hỏi thăm một lượt rồi.

- Ài, nếu đã như vậy, Hoa Dung cô nương à, chúng ta tách ra thôi.

Trong bầu không khí ngượng ngùng, Hồ Nguyệt Thiền thở dài một tiếng, phá vỡ bầu không khí khiến mọi người không thoải mái này.

Trong lòng Phó Thư Bảo cũng có suy nghĩ như vậy, không ngờ Hồ Nguyệt
Thiền đã nói trước rồi. Đến nơi này chẳng qua chỉ để dò xét tình huống
một chút, bây giờ tình huống như vậy, hiển nhiên là không ích gì rồi.

- Không, các ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, nếu như bây giờ tách ra,
lương tâm của ta cả đời sẽ không yên ổn, nếu như bọn hắn không xem ta là tộc nhân, ta cũng không lưu luyến gì nơi này nữa, Phó đại ca, nếu như
ngươi và Nguyệt Thiền tỷ tỷ không chê, hãy để ta theo, ta muốn cùng đi
với các ngươi, ta cũng không tin rằng một Luyện Lực Sĩ cấp Linh Lực như
ta ở thế giới bên ngoài lại không sống được!

Có thực lực, quả thật có thể cao giọng nói những lời như vậy, càng huống chi, thực lực của Tây Hoa Dung càng không bình thường, một thân thực
lực tương đối kinh khủng.

Với thân phận Luyện Lực Sĩ cấp Linh Lực của nàng, cho dù đến Tú Quốc,
muốn tòng quân thì triều đình chắc chắn cũng sẽ ban cho làm tướng quân.

Nếu nàng lập gia đình, chắc chắn sẽ có không biết bao nhiêu thanh niên
tài tuấn tranh giành, thậm chí một vài đại thế gia cũng sẽ động tâm, bởi vì bất luận là thế gia nào, nếu như có một Luyện Lực Sĩ cấp Linh Lực
gia nhập thì cũng sẽ khiến thực lực đề cao.

Nói những lời như vậy, xem ra Tây Hoa Dung cũng không phải là một người
cổ hủ chỉ biết vâng lệnh, mà là một người dám nói dám làm, có gan đấu
tranh. Tính cách như vậy, ở trên người một nam nhân thì rất bình thường, nhưng ở trên người nữ nhân thì lại có chút hiếm có. Phó Thư Bảo cũng
rất thích những người can đảm đấu tranh chế độ cũ này, trong lòng không
nhịn được có chút tán thưởng.

- Càn rỡ! Ngươi dám nói những lời đại nghịch bất đạo như vậy, tốt, tốt, tốt lắm! Ta sẽ thay tộc trưởng giáo huấn ngươi một phen!

Liên tiếp nói vài chữ “tốt”, nộ khí của Tây Thiết càng lúc càng mãnh
liệt, không có chút dấu hiệu xuất thủ nào, trong lúc đang nói, Thải Vân
Báo dưới người hắn đột nhiên gầm một tiếng, xông thẳng về phía Tây Hoa
Dung.

Tọa kỵ của Tây Thiết mặc dù chỉ là một Thải Vân Báo Chính Linh cấp,
nhưng lại có Linh Thú Lực Đan đặc tính mộc, là biểu tượng cho tốc độ của bản thân, hơn nữa móng vuốt sắc bén ẩn chứa kịch độc, cho nên mặc dù tu vi lực lượng của nó mặc dù thấp nhất trong hàng Chính Linh cấp, nhưng
cũng khiến người khác không dám khinh thường.

Chỉ trong thời gian một nhịp hô hấp, Thải Vân Báo đã xuất hiện trước
mặt, dưới tình huống bình thường, thân thể hoàn hảo, Tây Hoa Dung sẽ dựa vào thân pháp bén nhạy như chim yến của mình, dễ dàng tránh thoát,
nhưng trên đùi bị thương, đi đường còn phải chống quải trượng, làm sao
có thể tránh được.

Chẳng qua, nàng cũng không phải là loại người mặc cho người khác chém
giết, chỉ thấy hai tay nàng vung lên, Luyện Linh Lực nhất thời hình
thành một bức tường phòng ngự vô hình trước người. Lập tức, mặt đất dưới chân rung động, bỗng nhiên thò lên những cái gai nhọn vừa thô vừa sắc
bén đâm về phía bụng Thải Vân Báo.

Bức tường vô hình do Luyện Linh Lực tạo thành, thoạt nhìn không có gì
nguy hiểm, nhưng đụng vào thì cũng không đơn giản như đụng vào một bức
tường đất, mà lập tức sẽ rơi vào phản kích cường đại của Luyện Linh Lực.

Dưới đất còn có gai nhọn sắc bén, mặc dù không sắc bén như đao kiếm,
nhưng nếu bị đâm trúng thì cũng tuyệt đối không phải là chuyện dễ chịu
gì. Trong lúc nguy cơ, vẫn trầm tĩnh ứng phó, Tây Hoa Dung vừa ra tay
liền hiển lộ thực lực không tầm thường.

- Grào…

Vẻ mặt Tây Thiết biến đổi, kéo mạnh Thải Vân Báo lên, trở về không trung an toàn. Đồng thời, một quyền nện xuống, cách không xuất quyền. Hắn vừa xuất quyền thì không khí quanh người đột nhiên nóng lên, giống như
thiên địa đang bị thiêu đốt. Đột nhiên, tất cả nhiệt năng tập trung tại
quyền phải của hắn, “ầm” một tiếng, hư không rung động, một quyền bốc
lên hỏa diễm rực rỡ nện xuống như sao băng, đánh thẳng đến đỉnh đầu Tây
Hoa Dung.

Không phải là cừu nhân sinh tử, nhưng vừa xuất thủ, đối diện với tộc
nhân bị trọng thương trên đùi, không ngờ Tây Thiết vẫn hạ sát thủ. Cái
khác không nói, nhưng chỉ riêng về phần khí độ cũng có thể thấy hắn là
một người bụng dạ hẹp hòi, khiến người khác rất khinh thường.

Hỏa quyền còn chưa đến gần thì không khí xung quanh dường như đã bị đốt
khô, nhiệt độ cực cao cũng khiến làn da phát bỏng. Tây Hoa Dung không
dám xem thường, ném đi quai trượng trong tay, hai tay vung lên, “phành”
một tiếng trầm muộn, lực tràng lực lượng tập họp lại một chỗ, tạo thành
một tấm chắn, nghênh đón hỏa quyền đánh tới.

Ầm… rầm rầm…

Quyền và tấm chắn va chạm vào nhau, kình khí bắn ra tứ phía, tia lửa

cũng văng tung tóe. Phảng phất như châm ngòi một cái pháo sáng trong
không khí, ánh sáng rực rỡ chói mắt.

- Không ngờ rằng Tây Thiết này cũng lợi hại như vậy, từ một quyền hắn
vừa xuất mà xét, lực lượng thuộc tính của hắn là hỏa nguyên tố, chuyên
nhất mà tinh, nếu đổi lại là ta, nắm quyền vận dụng hỏa nguyên tố tuyệt
đối không thể có uy lực như hắn được.

Trong lòng Phó Thư Bảo không khỏi cảm thán.

Trên thế gian này, bất cứ thứ gì cũng chuyên nhất mà tinh (*). Bất luận
là học tri thức hay là học nghệ, thậm chí tu luyện lực lượng cũng vậy.
Đạo lý này thực ra rất đơn giản, cùng một tư chất, cùng một khoảng thời
gian, trong hai người, một người học năm môn một lúc, một người chỉ học
một môn, đến lúc khảo hạch, nếu như chỉ khảo hạch một môn thì người học
một môn dĩ nhiên sẽ sở trường hơn một chút.

(*) Chuyên tâm học một thứ cho đến khi tinh thông.

Tây Thiết và Tây Hoa Dung động thủ, Lực Sĩ nắm giữ một loại lực lượng
nguyên tố và Luyện Lực Sĩ nắm giữ năm loại lực lượng nguyên tố, nếu so
cường nhược, sở trường sở đoạn sẽ thể hiện ra ngay.

Tây Thiết hung hăng nói:

- Hừ! Ngươi còn dám hoàn thủ! Chẳng lẽ ngươi đã quên thân phận của ta rồi sao? Ta là đội trưởng Phi Thiên Kỵ!

- Thì làm sao? Chẳng lẽ ngươi muốn giết ta, ta phải duỗi cổ ra, chờ ngươi đến chém hay sao?

Tây Hoa Dung tức giận mắng, tuyệt đối không chịu thua.

- Đáng ghét! Cho dù là tộc trưởng cũng phải tôn kính ta ba phần, không ngờ ngươi…

Không nói tiếp, phía sau Tây Thiết đột nhiên bùng lên một mảnh hỏa diễm
rực rỡ, ngọn lửa giống như một đoàn quang quyển thánh khiết, đem thân
thể hắn bao trùm. Nhưng ai cũng biết, đó là biểu hiện của hỏa nguyên tố cường hãn đến cực điểm.

Trong lòng Phó Thư Bảo nhất thời giật mình, thầm nghĩ:

- Tây Thiết này không ngờ còn chưa dốc toàn lực, vẫn còn bảo lưu, từ hỏa diễm trên người tên này mà xét, xem ra tu vi lực lượng đã đạt đến cảnh
giới Vĩnh Hằng Lực rồi.

Khi tu luyện lực lượng một loại nguyên tố đến tận cùng, sẽ xuất hiện
quang quyển bao trùm thân thể, điều này cũng giống như Nguyên Tố Hỏa của Luyện Lực Sĩ. Lực Sĩ thì bất đồng, quang quyển bao trùm thân thể cũng
có chỗ bất đồng. Nắm giữ hỏa nguyên tố lực lượng là hỏa quang, nắm giữ
thủy nguyên tố lực lượng là thủy quang, nắm giữ mộc nguyên tố lực lượng
là biến hóa vô thường. Về phần kim nguyên tố và thổ nguyên tố lực lượng, phân biệt là quang tráo hai màu đen và nâu.

Lực Sĩ có quang tráo chẳng những có thể hình thành phòng ngự hộ tráo mà
còn có thể trong giây lát chuyển hóa quang quyển thành thủ đoạn công
kích. Ví dụ như Lực Sĩ nắm giữ mộc nguyên tố lực lượng có thể trong chớp mắt đem quang quyển biến hóa khôn lường chuyển hóa thành phong nhận
hoặc long quyển, tập kích địch nhân.

Cho nên, từ góc độ này mà xét, Luyện Lực Sĩ mặc dù có Nguyên Tố Hỏa, có
thể luyện chế khí vật, nhưng ở phương diện chiến đấu thì lại hơi thua
kém so với Lực Sĩ bình thường. Chẳng qua, bởi vì Luyện Lực Sĩ có thể
luyện chế Lực Luyện Khí phụ trợ, cho nên trong lý giải của thường nhân,
Luyện Lực Sĩ luôn mạnh hơn Lực Sĩ bình thường.

Quan niệm này cũng không phải là tuyệt đối, còn phải xét xem dưới hoàn
cảnh nào. Ví dụ như bây giờ, trên đùi Tây Hoa Dung bị trọng thương, hơn
nữa cũng không có Lực Luyện Khí phụ trợ, nàng đối diện với Tây Thiết thì tuyệt đối đứng ở thế bất lợi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui