Ngày thứ mười sáu, người Cự Tượng Thương Xã của Tư Ba Quốc và Lạp Mỗ Đức đã áp giải nô lệ đến Hậu Thổ Thành. Trước khi áp giải là một vạn sáu
trăm người, nửa tháng sau áp giải đến Hậu Thổ Thành vẫn là một vạn sáu
trăm người. Uy tín của Cự Tượng Thương Xã không phải giả, thực lực cũng
rất rõ ràng. Nhưng về khoản thu phí thì bọn họ cũng đứng đầu. Một vạn
sáu trăm nô lệ, tiền thuê năm vạn ngân tệ, chia đều ra thì mỗi nô lệ
tương ứng với năm ngân tệ. Khó trách mặc dù vương phi Ba Mễ Na đã đến
tình trạng sơn cùng thuỷ tận rồi nhưng cũng không nghĩ đến việc bán nô
lệ đến Hậu Thổ Thành để lấy tiền lời. Bởi vì mua bán như thế đúng là lỗ
vốn. Nếu không phải Phó Thư Bảo tự nguyện bỏ tiền ra thì nàng tuyệt đối
sẽ không làm vậy.
Thật ra đừng nói là năm vạn ngân tệ, cho dù là
năm mươi vạn ngân tệ, đối với Phó Thư Bảo hiện tại mà nói thì đây cũng
chỉ là một con số nhỏ mà thôi. Những thứ khác không tính, chỉ cần bán
một viên Linh Vẫn Thạch Hạch mà hắn đang cầm trong tay ra thôi thì tuyệt đối có thể bán với giá trên trời chứ đừng nói gì tới một xấp dày linh
tài và các loại bí kíp khác.
Có một số người sợ người khác biết
mình có tiền, không dám mặc đẹp, không dám ăn ngon, có tiền cũng không
thoải mái, giả vờ nghèo đến lúc chui vào trong quan tài. Nhưng Phó Thư
Bảo lại hoàn toàn ngược lại, hắn chỉ sợ người khác biết hắn không có
tiền.
Về điểm này, vừa tới Hậu Thổ Thành, bọn nô lệ đã cảm nhận thấy vô cùng sâu sắc.
- Nghe nói chủ nhân mới của chúng ta là một người rất hào phóng. Lần này, Cự Tượng Thương Xã áp giải chúng ta đến đây cũng là do chủ nhân mới bỏ
tiền.
Trong đội ngũ nô lệ mênh mông cuồn cuộn đang đi về phía
trước, hai tên nô lệ cấp Lực Sĩ đi tuốt đằng trước đang trò chuyện nhỏ
với nhau. Tên của hắn là Y Tạp Nhân, mới hai mươi tuổi, là Lực Sĩ cấp
Nguyên Tố. Nam tử thanh niên bên cạnh hắn cũng có tuổi tác xấp xỉ hắn,
tên là Hầu Tái Gia, cũng là một Lực Sĩ cấp Nguyên Tố. Hai người đều tuổi trẻ tài cao nhưng vận khí không tốt, đã bị bắt trên chiến trường, qua
nhiều lần chuyển giao, cuối cùng rơi vào trong tay vương phi Ba Mễ Na.
Lần áp giải nô lệ này, Cự Tượng Thương Xã và Lạp Mỗ Đức đều có ý muốn
đặt những nô lệ có giá trị nhất lên đằng trước. Một là cho đẹp mắt, vả
lại cũng muốn cho Phó Thư Bảo xem qua giá trị của những tên nô lệ này.
- Đúng vậy đó, ta cũng nghe thấy đám người Cự Tượng Thương Xã nói chuyện
với nhau. Chủ nhân mới của chúng ta không chỉ là một phú giáp một phương mà còn là một người vô cùng biết hưởng thụ cuộc sống. Như mấy thương
nhân Tư Ba Quốc đến buôn bán ở Hậu Thổ Thành nói đấy, chủ nhân mới của
chúng ta không chỉ có hai bà xã như thiên tiên mà còn có bốn nữ bộc cũng như tiên thiên nữa. Còn nữa, hắn ra tay vô cùng hào phóng. Nghe những
người làm việc cho hắn nói, chỉ cần hắn cao hứng thì tuỳ tiện cũng
thưởng cho ngươi vài khối kim tệ, ngân tệ và những thứ khác...
Trong mắt Hầu Tái Gia lộ ra vẻ nóng bỏng, cứ như là hắn đã chiếm được phần thưởng này vậy.
- Bản thân ta không lạ gì ban thưởng đó. Thứ ta muốn có được chính là
thân phận tự do. Đối với chúng ta, chuyện đó không nghi ngờ gì chính là
một cuộc đời mới.
Y Tạp Nhân nói.
Hầu Tái Gia gật đầu:
- Ở Bạch Tượng Thành, chủ nhân mới đã nói chỉ cần chúng ta tới Hậu Thổ
Thành thì hắn sẽ cho chúng ta thân phận tự do. Không biết hắn có thực
hiện không?
- Chuyện đặc xá cho hơn một vạn nô lệ chỉ trong một
lần này, cho dù là Quốc Vương thì cũng sẽ do dự liên tục. Chúng ta không nên ôm quá nhiều mộng tưởng với những lời hắn nói.
Y Tạp Nhân thở dài một hơi.
Có đôi khi ôm hi vọng càng lớn thì thất vọng cũng càng lớn, Hầu Tái Gia
rất hiểu đạo lý này. Làm nô lệ mấy năm, hắn đã lạnh nhạt với sự đời ấm
lạnh. Vẻ cao hứng vừa rồi liền biến mất, thay vào đó là ngưng trọng.
Thật ra Hầu Tái Gia cũng giống Y Tạp Nhân, cũng đều có ý nghĩ như đa số mọi
người. Cũng phải thôi, tiêu nhiều tiền như vậy, vận chuyển nhiều như vậy để mua nô lệ tới Hậu Thổ Thành, chỉ sợ bất kỳ chủ nô nào cũng nghĩ muốn lợi dụng nhóm nô lệ này để thu được tiền lời trở về gấp mấy lần tiền đã bỏ ra chứ làm gì có chuyện không phân biệt được tốt xấu mà đặc xá cho
tất cả nô lệ chứ?
Vào thành không thấy có người đứng thành hàng
nghênh đón, thậm chí quân đội tiếp nhận cũng không thấy xuất hiện, mọi
người trong Hậu Thổ Thành đang làm gì thì vẫn làm cái đó, cảm giác như
hơn một vạn nô lệ này không tồn tại vậy. Nhưng khiến người ta ấn tượng
sâu sắc nhất chính là đường phố của Hậu Thổ Thành được quét dọn rất sạch sẽ. Những người đi trên đường đều quần áo ngăn nắp sạch sẽ, tinh thần
vui vẻ. Điểm này cũng không giống với những nơi khác.
Đi tới
quảng trường của Hậu Thổ Thành, tình huống liền thay đổi. Chỉ thấy trên
mảnh đất trống rộng rãi đang bày đầy bàn. Trên mặt bàn bày biện đủ loại
thức an, rau quả và các loại thịt, còn có rượu. Trong một góc của quảng
trường, hơn một trăm đầu bếp đang bận rộn nấu nướng. Khói bếp thức ăn
bốc lên cuồn cuộn mang theo đủ các loại mùi thơm. Mùi thơm như vậy bay
vào lỗ mũi đám nô lệ, nhất thời dẫn đến âm thanh nuốt nước miếng ừng ực.
Những năm tháng trước đây đều là thức ăn mốc meo kém chất lượng, hơn nữa còn
không thể ăn no, làm gì được ăn một bữa tiệc lớn có rượu có thịt như vậy chứ? Lần này áp giải từ Bạch Tượng Thành đến Hậu Thổ Thành, mặc dù trên đường có Cự Tượng Thương Xã cung cấp lương thực nhưng cũng chỉ có thể
đảm bảo cho người ta không bị đói bụng hay chết khát thôi. Giờ lại có
nhiều thức ăn ngon bày ra trước mặt như thế, sao những nô lệ này không
động tâm cho được?
Lúc đám nô lệ đang điên cuồng nuốt nước miếng thì đột nhiên có người hô lên:
- Mau nhìn lên bầu trời đi!
Trong tình huống được vạn chúng chú ý, phải dùng phương thức xuất hiện gì thì mới đủ khí phái đây? Có người chọn cách dùng thảm lót đường rồi có một
đám binh sĩ uy vũ đứng hai bên. Có người chọn cưỡi ngựa, có người chọn
ngồi kiệu. Nhưng những thứ này đều không phải là lựa chọn của Phó Thư
Bảo. Lựa chọn của hắn là cưỡi một mỹ nữ bay từ trên trời xuống.
- Hắn... người đó không phải chủ nhân mới của chúng ta, Phó Thư Bảo sao?
- Trời ạ, hắn lại cưỡi một Lực Sĩ có Lực Lượng Chi Dực!
- Không phải chứ? Hắn đang ngồi trên mông nữ Lực Sĩ đó!
- Ông trời của ta ơi, xem ra những tin đồn kia đều là thật rồi!
- ...
Tiểu Thanh mặc chiếc váy dài màu trắng từ từ hạ xuống, vạt áo tung bay, có
cảm giác nàng chính là một nữ thần giáng xuống trần gian. Đương nhiên là ngoại trừ tên nam nhân mới mười tám tuổi đang ngồi trên mông nữ thần
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...