Dưới giáo chủ Kim Sa Bái Thiên Giáo là tả hữu hộ pháp, dưới nữa là các
hội trưởng giáo hội, thống lĩnh giáo dân các nơi. Tại thời kỳ cường
thịnh, Kim Sa Bái Thiên Giáo có trên trăm hội trưởng, giáo dân dưới
trướng có hơn mười vạn. Chẳng qua bây giờ tình huống khẳng định không
phải như vậy nữa. Tổng đàn đã mang tới địa phương như Thanh Uyển Quốc,
thời khắc huy hoàng của Kim Sa Bái Thiên Giáo khẳng định không quay lại
nữa rồi.
Giáo dân bình thường thật ra cũng không đáng coi trọng.
Kim Sa Bái Thiên Giáo có một lực lượng vũ trang hộ giáo được gọi là
Thiên Phạt Giả. Mỗi một Thiên Phạt Giả đều là Lực Sĩ có thực lực mạnh
mẽ. Mỗi đời thống lĩnh Thiên Phạt Giả, tu vi đều là Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực.
Đó đều là tồn tại cấp bậc như Thanh Thủy Độc Vô Song.
Thật ra thì Thanh Thủy và Độc Vô Song đều có thần trí không được coi là
bình thường, dù tu vi lực lượng đạt tới cảnh giới cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực
nhưng thực lực khẳng định bị giảm xuống. Do đó thống lĩnh Thiên Phạt Giả hiện giờ tất nhiên sẽ lợi hại hơn Độc Vô Song và Thanh Thủy rồi!
Thật ra đây cũng chính là nguyên nhân Kim Sa Bái Thiên Giáo có suếu như vậy, chuyển tới địa phương man hoang để sống sốt qua ngày nhưng vẫn có thể
đứng ngang hàng với tam đại tông phái. Dựa vào đội Thiên Phạt Giả của
nó, dựa vào thống lĩnh Thiên Phạt Giả là Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực
của nó là được!
Muốn đi đến Thanh Uyển Quốc, tình huống rõ ràng phức tạp hơn hai địa phương trước kia.
- Trầm Thiết Sơn sao?
Nhớ lại một loạt sách vở từng đọc, Phó Thư Bảo thuận miệng nói:
- Nguyệt Thiền, lần này chúng ta sẽ đi lấy linh tài cực phẩm kim Nguyên Tố sao?
Hồ Nguyệt Thiền gật gật đầu:
- Lần này đúng là chúng ta đi lấy linh tài cực phẩm kim Nguyên Tố, Kim Ti Hồ Lô.
- Kim Ti Hồ Lô à?
Trong não hải của Phó Thư Bảo không khỏi hiện lên ấn tượng về một cái hồ lô.
Khó có thể tưởng tượng nổi, linh tài cực phẩm của kim Nguyên Tố có tính
công kích mạnh lại là một loại hồ lô.
- Tộc trưởng nói, Kim Ti Hồ Lô mọc trong Trầm Thiết Sơn, mỗi khối nham thạch đều có rễ của nó. Muốn thu cả rễ của nó là chuyện không có khả năng. Nhưng chúng ta muốn lấy
hồ lô thì được. Địa phương có nó phi thường hung hiểm có linh thú bảo
vệ. Cụ thể là linh thú nào thì không có ghi chép, cho nên mới đặc biệt
dặn chúng ta làm việc phải cẩn thận.
Trầm mặc nửa giờ, Phó Thư Bảo mới nói.
- Như vậy xem ra, dù chúng ta có mang theo Thanh Thủy, muốn lấy được Kim
Ti Hồ Lô kia cũng là chuyện nguy hiểm phi thường. Chưa nói tới linh thú
thủ hộ kia, chỉ Thiên Phạt Giả của Kim Sa Bái Thiên Giáo là chúng ta đã
khó ứng phó rồi. Nếu không chuẩn bị tỉ mỉ thì hiển nhiên không được. Lần này e rằng chúng ta phải đợi một thời gian nữa thôi.
- Đợi một thời gian sao? Ngươi muốn chờ ngươi xử lý xong chuyện ở Hậu Thổ Thành mới đi đến Thanh Uyển Quốc à?
Trên mặt Hồ Nguyệt Thiền hiện lên chút thất vọng.
Phó Thư Bảo gật gật đầu:
- Thời gian nửa tháng ta không nắm chắc có thể lấy được Kim Ti Hồ Lô. Nếu như còn tồn tại nguy cơ thất bại, chúng ta vẫn mạo hiểm đi vào thì
khẳng định sẽ đánh rắn động cỏ. Chẳng may bị Kim Sa Bái Thiên Giáo biết
có Kim Ti Hồ Lô tồn tại, bị bọn họ lấy được như vậy thì không xong rồi.
Cho nên lần này chúng ta phải chuẩn bị thật chu đáo. Mặt khác, thời gian này ta có thể giúp người luyện hóa Vô Căn Thủy Phách. Lúc đó tu vi lực
lượng của ngươi tiến một bước lớn nữa, chúng ta cũng nắm chắc hơn.
Hồ Nguyệt Thiền rốt cục gật đầu:
- Được rồi, cứ theo ý của ngươi đi. Chẳng qua ta cũng không đi đến Hắc
Thạch Thành bảo của ngươi đâu. Lúc ta tới đây có phát hiện một sơn động
thiên nhiên ở ngọn núi kia. Ta ở lại chỗ này, buổi tối mỗi ngày ngươi
tới tìm ta nhé, giúp tôi luyện hóa Vô Căn Thủy Phách.
Nàng giơ tay chỉ về phía một ngọn núi xa xa.
Phó Thư Bảo nhìn thoáng qua, thấy ngọn núi kia cách mỏ khoáng một đoạn,
trước mắt còn chưa mở rộng tới đó, cho nên là một nơi không có người đi
đến. Ở nơi đó trợ giúp Hồ Nguyệt Thiền luyện hóa Vô Căn Thủy Phách, đúng là một nơi tương đối an toàn.
Sau khi thống nhất, hai người liền chia tay. Hồ Nguyệt Thiền trực tiếp đi về phía ngọn núi kia. Phó Thư
Bảo lịa trở về Hạp Cốc Quan xử lý chuyện của mình.
Sau khi ăn
tối, Phó Thư Bảo mới mượn bóng đêm, tự mình đi đến ngọn núi Hồ Nguyệt
Thiền chỉ lúc ban ngày. Cả đường đi tất nhiên là chạy bộ tới, mượn cơ
hội rèn luyện thân pháp. Mặc dù chỉ dựa vào hai chân nhưng tốc độ của
hắn còn nhanh hơn khoái mã phi nước đại một chút. Tốc độ di chuyển của
Bào Khốc Thân Pháp biểu hiện rất ưu việt ở địa hình phức tạp. Điểm này
cũng vô cùng thích hợp ở vùng núi không đường lối. Cho nên từ Hạp Cốc
Quan đi ra, không tới một giờ là hắn đã đến được ngọn núi kia.
Đứng dưới chân núi, mượn ánh sáng của trăng sao, lờ mờ có thể thấy trên sườn núi có một sơn động. Cả ngọn núi trụi lủi, cho nên sơn động kia nhìn
cũng hơi bắt mắt.
Hai chân di động, Phó Thư Bảo liền chạy lên
sườn núi. Nắm giữ tác dụng trôi nổi của trường lực lượng, Bào Khốc Thân
Pháp của hắn lại càng như thuê hoa trên gấm, địa hình ngọn núi trước mặt đối với giống như đi trên đất bằng vậy.
Còn chưa tới cửa sơn
động, Hồ Nguyệt Thiền đã lộ ra từ trong đó. Trong ánh trăng mông lung,
thân ảnh xinh đẹp kia lại càng có vẻ đẹp mê người.
- Ban đêm người đi ra ngoài như vậy, hai người nữ nhân kia của ngươi không hỏi sao?
Hồ Nguyệt Thiền hỏi.
Phó Thư Bảo cười nói.
- Nam nhân làm việc, nữ nhân làm sao có thể hỏi nhiều. Nếu chuyện gì ra
ngoài cũng phải báo cáo, xem có đồng ý không thì còn gọi là nam nhân
sao?
Hồ Nguyệt Thiền cười cười:
- Quên đi. Ta cũng không muốn nghe ngươi nói chuyện này. Thời gian có hạn, chúng ta bắt đầu nhé.
Đi vào trong sơn động, Phó Thư Bảo phát hiện nơi này không ngờ đã được Hồ
Nguyệt Thiền bố trí như một ngôi nhà, không chỉ có tấm đá làm thành
giường mà còn có bàn ăn bằng đá, ghế ngồi. Trên giường còn có một tấm
thảm trắng tinh và chăn gối màu hồng nhạt. Đầu giường lại còn có một
bình hoa dại, hương thơm lan tỏa.
Bỏ giày ra, Hồ Nguyệt Thiền bò lên trên giường đá, cười khanh khách vẫy Phó Thư Bảo.
- Lên giường đi. Chỗ này rất hẹp, chỉ có làm trên giường thôi.
Mặc dù lên giường làm chuyện nghiêm túc nhưng từ miệng Hồ Nguyệt Thiền nói
ra lại có ý vị khác, không khỏi có vẻ dụ dỗ. Phó Thư Bảo gật đầu, cười
khổ một chút, cũng cởi giầy Lực Luyện Khí ra, nhảy lên giường.
Hai người khoanh chân ngồi đối diện, có thể thấy rõ ràng toàn bộ thân thể đối phương, nghe được tiếng hô hấp.
Hồ Nguyệt Thiền lấy nửa phần Vô Căn Thủy Phách ra khỏi cái túi của nàng.
Lập tức trong sơn động liền tràn ngập hàn khí mãnh liệt. Hàn khí kia
khiến nhiệt độ hạ nhanh xuống, thoáng cái đã từ trời mùa hè nóng bỏng
tiến vào trong trời đông giá rét, chênh lệch rất lớn, khiến người ta
không cách nào thích nghi được.
- Lạnh quá... Chúng ta bắt đầu nhanh nhé...
- Ôi, ta đã chuẩn bị tốt từ trước rồi.
Lúc này Hồ Nguyệt Thiền mới phát hiện, khi nàng nói, Phó Thư Bảo đã đặt tay lên phần bụng bóng loáng của nàng, hơn nữa vị trí cực kỳ thấp. Càng
đáng ghét hơn là tay hắn còn không yên lặng mà vận động, khiến người
nàng chỗ nào cũng như có sâu lông bò lên, ngứa ngáy khắp nơi.
- Ồi, ta cũng biết là thế mà...
Hồ Nguyệt Thiền lườm Phó Thư Bảo một cái đầy quyến rũ, cũng không bắt bẻ gì, bắt đầu luyện hóa Vô Căn Thủy Phách
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...