Thiên Tài Đọa Lạc

Lúc này tám vũ nương cũng ngừng lắc, xếp hàng chữ nhất, đứng
trước mặt Phó Thư Bảo. Kỹ thuật nhảy vừa rồi khiến toàn thân bọn họ đều
là mồ hôi hột, khăn lụa mỏng áp sát vào thân thể như tuyết của bọn họ,
lộ ra một mảnh xuân quang mê người. Có thể thấy rõ hình dáng núi ngọc,
cũng thấy rõ hai điểm nổi lên kia. Còn ở giữa đùi lại là một vùng mông
lung, có những vệt màu vàng, có chỗ lờ mờ màu đen, còn có chỗ lờ mờ màu
hồng nhạt. Liếc mắt một cái đã là đã bị hãm vào trong bẫy phấn, không bị mê chết thì cũng bị mê mất một tầng da.

- Phó công tử, thế nào đây?

Ba Mễ Na cười tủm tìm nhìn Phó Thư Bảo. Từ vẻ mỉm cười của nàng thì rõ là nàng đã tính trước rồi.

Tám vũ nương lúc này cũng không khỏi hơi hồi hộp, mọi người đều đứng
nhìn chằm chằm vào Phó Thư Bảo. Bởi vì chỉ cần nam nhân trước mặt này
gật đầu, bọn họ sẽ phải hiến dâng thứ quý giá nhất trong đời nữ nhân.
Không có chút cảm giác mà phải hiến dâng, đối với nữ nhân mà nói, cho dù mục đích gì đi nữa đều khó có thể tiếp nhận. Dù đối phương có là một
vương tử cũng vậy.

Chẳng qua đi theo Ba Mễ Na, chịu qua huấn
luyện về phương diện này, chuyện trước mắt sớm muộn cũng phải xảy ra.
Chỉ cần Ba Mễ Na nói một câu thì dù đối phương là một tên ăn mày, một
ông lão hay một tên lưu manh toàn thân đầy mùi rượu, bọn họ vẫn không
chút do dự mà dâng hiến. Cho nên hiến dâng lần đầu tiên cho một thiếu
niên mi thanh mục tú thì cũng coi là may mắn rồi. Trong lòng bọn họ còn
có một tia vui mừng như tơ.

Trong nhất thời, tất cả nữ nhân đều đang chờ đáp án của Phó Thư Bảo.

Trong đại sảnh sơ sài, không khí vô cùng trầm tĩnh, có hơi hồi hộp, cũng có chút ái muội.


- Ha ha ha...

Phó Thư Bảo cười to.

- Phó công tử, ngươi đồng ý rồi sao?

Ba Mễ Na lo lắng nói. Nam nhân này cười to thành tiếng, ý tứ thế nào cũng rõ ràng rồi.

- Không phải.

Phó Thư Bảo cười nói.

- Hai mươi vạn ngân tệ không phải là số nhỏ. Vương phi các hạ, chẳng lẽ ngươi không biết là ta mua bán quá lỗ vốn sao?

- Cái gì? Ngươi còn bị lỗ vốn sao?

Ba Mễ Na suýt nữa nhảy dựng từ ghế dậy.

- Ngươi có biết hay không? Tám vũ nương này đều là nhân vật tuyệt đỉnh
của Tú Quốc chúng ta, cũng là thị vệ của ta, có tu vi lực lượng không
tầm thường. Nếu là lúc bình thường, ngươi có cho ta trăm vạn ngân tệ ta
cũng không thèm vì chút tiền đó mà để bọn họ đi hầu hạ một nam nhân.

Trên người tám vũ nương này đều có tu vi lực lượng không tầm thường.
Chuyện này ngay khi bọn họ vừa tiến vào Phó Thư Bảo đã dò xét ra rồi. Sự thật là hắn cũng đã rất kinh ngạc. Tám vũ nương này tuổi mới chừng hai
mươi nhưng từ trường lực lượng mà xem xét thì tám người đều là Lực Sĩ
cấp Nguyên Tố cả, còn mạnh hơn Chi Ni Nhã một chút. Càng khó có được là
trong tám vũ nương này còn có đủ cả năm loại lực lượng, toàn diện phi
thường. Nếu như huấn luyện cho bọn họ chiến thuật hợp kích thì uy lực sẽ càng kinh khủng.

- Nhưng bây giờ không phải là lúc bình thường, có phải không?

Khuôn mặt Phó Thư Bảo hiện lên nụ cười nhàn nhạt, dáng vẻ đã tính
trước, khiến cho người ta không cách nào suy đoán được là trong lòng hắn đang nghĩ gì.

- Như vậy rốt cục Phó công tử muốn thế nào mới đồng ý bán lương thực cho chúng ta?

Tính toán trong lòng thất bại, sắc mặt Ba Mễ Na đã hơi khó coi rồi.

Ánh mắt Phó Thư Bảo rơi xuống người Ba Mễ Na, chỉ mỉm cười không nói,
dáng vẻ cao thâm khó đoán, khiến cho người ta không thể nào suy tính
nổi.

Trái tim Ba Mễ Na đập thịch một cái. Trong thần sắc tủm
tỉm cười và ánh mắt chằm chằm của Phó Thư Bảo, trong lòng nàng thầm hô
lên kinh ngạc, đột nhiên nói:

- Chẳng lẽ... Cái tên này lại
coi trọng ta sao? Đáng giận! Nếu như làm thế mà có thể đổi lương thực
cứu mạng, bổn vương phi cũng đồng ý!

- Phó công tử, ngươi cứ nói điều kiện đi, cho dù điều kiện gì thì chỉ cần ta làm được, ta nhất định sẽ thỏa mãn ngươi.


vừa nói, Ba Mễ Na vừa hơi mở đôi chân dài ra, bộc lộ cảnh tượng trong chiếc váy dài một cách rất khéo léo.

Từ góc độ của Phó Thư Bảo, ánh mắt của hắn lướt nhẹ qua bắp đùi trắng
như tuyết kia, còn cả chiếc khố màu lam bên trên. Chiếc khố rất tinh xảo kia bao phủ một địa phương quan trọng, chín mọng, tỏa ra khí tức mê
người.

Liếc qua một cái nhưng Phó Thư Bảo có công lực thâm
hậu trong lĩnh vực nhìn trộm, dù chỉ liếc mắt rất nhanh nhưng đã thấy
được hết tất cả, không bỏ sót chút nào. Nhưng sau một cái liếc mắt, hắn
lại nhanh chóng chuyển ánh mắt đi, cười nhàn nhạt nói:

- Vương phi các hạ, theo ngươi thấy thì Phó Thư Bảo ta nhất định là một kẻ phi thường háo sắc phải không?

Ba Mễ Na nhất thời sững sờ tại chỗ, trong lòng thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ... Hắn không coi trọng ta sao? Đáng giận. Tên này rốt cục là cần điều kiện gì mới gật đầu đây? Cho tới bây giờ ta chưa từng gặp nhân vật nào khó dây như hắn!

- Nói thật, tám vũ nương của ngươi
ta cũng coi trọng nhưng ta không muốn bọn họ lên giường với ta mà muốn
Biến Hình Thú huần phục.

Lúc này Phó Thư Bảo mới nói lời thật lòng ra.

- Cái gì? Ngươi muốn bọn họ thuần phục ngươi sao? Hai mươi vạn ngân tệ, không ngờ ngươi lại muốn mua tám vũ nương của ta!

Kích động không thể nào ức chế được, lại có ba phần tức giận, Ba Mễ Na
luôn ôn văn nho nhã cũng không nhịn được nữa, đứng bật dậy khỏi ghế.

- Ha ha, ta không chỉ muốn tám người bọn họ mà còn muốn cả đám cung nữ
của ngươi. Vừa rồi ta đã thấy, bọn họ không phải là cung nữ bình thường
mà đều là Lực Sĩ, tu vi lực lượng dù không lợi hại bằng tám vũ nương
nhưng cũng đã được rèn luyện một phen, có thể sử dụng.

Ba Mễ Na tức quá hóa cười:

- Ngươi đang nói đùa phải không? Nếu nói thật như vậy thì Phó công tử,
chuyện đùa của ngươi thật sự không buồn cười chút nào!


Phó Thư Bảo tuyệt đối không tỏ vẻ đồng ý chút nào:

- Nếu ta đã dám nói những lời này thì hiển nhiên có chỗ nắm chắc để cho vương phi các hạ gật đầu đồng ý. Hai mươi vạn ngân tệ tất nhiên không
nhiều, nhưng nếu ta dùng năm mươi vạn cân gạo đổi lấy tám vũ nương thị
vệ cộng với chín mươi hai cung nữ có tu vi lực lượng thì sao? Không biết vương phi người có đồng ý không?

- Năm mươi vạn cân gạo.

Một chữ này vừa lọt vào tai, tức giận trong lòng Ba Mễ Na đột nhiên bay biến không còn.

Tư Ba Quốc lâm vào nội chiến, dân chúng trôi dạt khắp nơi, ruộng đồng
không có người trồng trọt, kể cả dân chúng cũng không có lương thực. Mặc dù nàng được bình dân ủng hộ rất nhiều nhưng dân chúng không có lương
an, làm sao nàng có thể thu lương thực được chứ? Không có lương thực,
quân đội sớm muộn cũng bại trận. Dù có nhiều thị vệ hơn nữa, có nhiều
quân đội hơn cũng chẳng làm được gì. Chuyện này chính là nguyên nhân
khiến Ba Mễ Na không thể nào băn khoăn được.

- Vương phi các
hạ. Nói thật nhé. Thủ hạ của ta có hai tỷ muội sát thủ. Ta đã sớm có ý
định muốn bọn họ dẫn đầu một đội ngũ sát thủ, làm một số việc mà ta
không tiện ra mặt. Đây là một cơ hội, bỏ qua sẽ không còn nữa. Ngươi
không thể mua ở đâu được năm mươi vạn cân gạo đâu.

- Ta nghĩ một chút...

Trầm mặc một lúc, Ba Mễ Na đột nhiên nói.

- Để bọn họ theo ngươi thì được, nhưng ngươi phải tăng thêm mười vạn cân gạo nữa!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui