Hồ Nguyệt Thiền sâu kín nói:
- Phó đại ca, nói thật ngươi
chính là nam tử nhân loại đầu tiên ta tiếp xúc. Không có kinh nghiệm
tiếp xúc với nhân loại. Nhiều người trên thế gian này có thành kiến với
nữ tử Hồ Tộc chúng ta. Ta cứ đi theo ngươi tới Hắc Thạch Thành bảo thế
này thì nữ nhân trong lòng của ngươi sẽ coi ta thành người thế nào chứ?
Thủ hạ cạnh ngươi sẽ nhìn ta thế nào?
Phó Thư Bảo cười nói.
- Ta còn tưởng rằng có nguyên nhân quan trọng gì nên ngươi mới không đi đến Hắc Thạch Thành bảo, hóa ra là cái nguyên nhân chó má như vậy.
Người khác nhìn ngươi thế nào quan trọng lắm sao? Quan trọng là tự tại,
thoải mái, cần gì phải quản nhiều thứ thế?
Hồ Nguyệt Thiền than thở một hơi, cười khổ nói:
- Ta hiểu đạo lý của ngươi, nhưng tự tại phải được thành lập trên thực
lực. Ta hiện giờ còn chưa có thực lực như vậy, chờ sau này có thực lực
rồi hãy nói nhé.
Ngừng lại một chút, nàng lại nói:
- Chờ ngươi xử lý xong Vu Chương và Mã Hoành, luyện hóa thủy tinh túy
không kém rồi, đến lúc đó ngươi lại tới tìm ta. Sau đó chúng ta tới tìm
các loại linh tài cực phẩm khác nhé.
- Tốt rồi. Ngươi đã
quyết định như vậy thì ta cũng không níu kéo nữa. Chờ ta xử lý xong
chuyện trước mắt này sẽ lại tới Hoàng thành dưới đất để tìm ngươi.
Vung roi một cái, Phó Thư Bảo một mình một ngựa tự mình đi đến cửa khẩu.
Hồ Nguyệt Thiền thấy Phó Thư Bảo biến mất trong tầm mắt, lúc này mới trốn vào núi hoang, hoàn toàn biến mất.
Phó Thư Bảo không hiểu khúc mắc trong lòng Hồ Nguyệt Thiền, bởi bản
thân hắn là người thoải mái, không bị những quy định thế tục hạn định.
Nhưng những thứ này đúng là tồn tại thật. Nữ tử Hồ Tộc trong mắt người
trên đời có hình tượng thâm căn cố đế, đó là loại người yêu mị, chuyên
môn quyến rũ nam nhân. Phụ nữ trong thế tục trước mặt một nữ tử Hồ Tộc
có hai loại tâm trạng, một là hâm mộ ghen hét vẻ xinh đẹp và vóc người
cực kỳ hoàn mỹ của nữ tử Hồ Tộc, hai là căm hận thủ đoạn quyến rũ nam
nhân của bọn họ, tràn đầy địch ý. Mà tâm trạng của nam nhân cũng tương
đối phức tạp, vừa tham lam nuốt nước bọt đối với vẻ xinh đẹp của nữ tử
Hồ Tộc, vừa tràn đầy cảnh giác và ý muốn đùa bỡn, không chịu nỗ lực thật sự. Sự thực là một số quý tộc và nhà giàu đều tìm mọi cách có được nữ
tử Hồ Tộc, nhưng sau khi có được thì đều chỉ biết coi bọn họ thành nô lệ để chơi đùa, chán lại đổi người khác, khiến nữ tử Hồ Tộc không có kết
cục tốt.
Có những tấm gương như vậy, Hồ Nguyệt Thiền không
muốn tới Hậu Thổ Thành là chuyện rất bình thường. Trừ Phó Thư Bảo ra,
nàng vẫn đầy cảnh giác và phòng bị những người khác. Chuyện này cũng là
một hành vi tự vệ mà thôi. Đúng như nàng nói, đợi tới khi thực lực nàng
đạt tới cảnh giới nào đó, nàng mới có thể không e dè mà thản nhiên đối
mặt với tất cả.
- Cái gì? Tên Tú Thủy lại dám có gan mang quân tới đánh ta sao? Tên khốn!
Trong đại sảnh nghị sự của Hậu Thổ Thành, nghe Phó Thư Bảo nói, Tú Lý tức giận không thể ức chế, đập bàn đứng dậy.
Trong đại sảnh, kể cả đoàn trưởng Đại Loan Lệ của Mật Nguyệt Đạo Tặc
Đoàn mới được chiêu mộ, tổng cộng có bảy đội trưởng tại nơi này, còn cả
Luyện Thiên Thử, Cơ Uy Liêm và Thanh Thủy. Đây đã xem như là một hội
nghị trung tâm của Hắc Thạch Thành bảo. Chẳng qua Thanh Thủy chỉ là bù
nhìn. Nàng chỉ quan tâm tới an toàn của Phó Thư Bảo, còn lại, nếu không
có Phó Thư Bảo ra lệnh, cho dù quân đội Lạc Chấn Thiên có giết sạch
người Hậu Thổ Thành thì nàng cũng chẳng động đậy.
- Vương
tước đại nhân, người cũng đừng kích động. Chuyện này cũng rõ ràng rồi.
Đồ Thổ đã bị chúng ta giết, Tú Thủy hắn cũng biết chúng ta không phải là đèn cạn dầu rồi, muốn thừa dịp chúng ta chưa mọc đủ lông đủ cánh, tiêu
diệt chúng ta.
Quân sư tuy ít tuổi nhưng kiến thức còn độc
hơn một số người lớn. Tư thái thần định khí nhàn kia đã có một điểm khí
độ của quân sư chỉ huy thiên quân vạn mã.
- Ta có thể không
tức giận không? Lãnh địa bị hắn chiếm bộ phận giàu có nhất, lão tử thật
vất vả mới an thân được ở một chỗ đến chim không thèm đẻ trứng này, vậy
mà hắn còn không thèm bỏ qua cho lão tử!
Càng tức giận, Tú Lý càng xòe quạt xương ra, quạt phành phạch theo thói quen nhưng bị Phó Thư Bảo ngăn lại.
- Sư phụ... Ngươi không thể mở cây quạt kia ra. Chờ chúng ta thương lượng xong thì chúng ta hãy quạt sau nhé.
Phó Thư Bảo nói.
Trên quạt xương của Tú Lý có mỹ nữ xuân cung, mở ra trước mặt mấy mỹ nữ thế này sẽ khiến người ta chán ghét.
Tú Lý mấp máy môi, đang muốn phản biện gì đó nhưng thấy đôi mắt đẹp của Đại Loan Lệ đang trừng mắt nhìn mình, lập tức thu quạt xương lại, ho
khan hai tiếng:
- Ha ha, ta kích động quá, kích động quá
rồi... Như thế thì chúng ta bàn bạc chuyện chính đi, cần phải đối phó
thế nào đây? Hai ngàn năm trăm tinh binh kia, lại cả Vu Chương và Mã
Hoành đều đã đạt Lực Sĩ cấp Vĩnh Hằng Lực, thế đến rất hung hãn đó.
- Bảo ca, làm sao bây giờ?
Độc Âm Nhi nói:
- Lấy thực lực của cửa khẩu bây giờ, đánh một trận tất nhiên không phải không có khả năng nhưng giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm. Bây giờ
cửa khẩu chẳng qua mới có hơn bảy trăm người, không chịu nổi tổn thất.
Mà một khi chúng ta mất đi thực lực khống chế Hậu Thổ Thành thì sợ rằng
đám đạo tặc này sẽ trở về chiếm lại ngay.
- Uyển Nhi, ngươi là quân sư của ta, tình huống như vậy, ngươi có sách lược gì không?
Phó Thư Bảo đưa ánh mắt mọi người tới trên người cô nàng Uyển Nhi này.
- Hiền đồ đệ, chuyện quan trọng liên quan tới sinh tử thế này, ngươi sáo lại...
Tú Lý vừa ngồi xuống đã lại không yên. Đây là chuyện lớn lại giao cho
một cô nàng mười tuổi, nàng có thể có sách lược gì hay chứ?
- Hừ!
Chu Uyển Nhi trực tiếp lườm Tú Lý một cái, thè lưỡi, lúc này mới chững chạc nói:
- Rất đơn giản, Lạc Chấn Thiên phải hai nghìn năm tra tinh tinh đi
nhưng không phải tiến tới đồng loạt mà từng nhóm hóa trang thành đoàn
đạo tặc tới đây. Vì sao hắn lại phải làm như vậy? Không phải là vì không dám làm trắng trợn, trong lòng có điều e dè lớn sao? nếu bọn chúng đã
hẹn tám ngày sau tập trung tạp sườn núi Tây Tử thì chúng ta chỉ cần phân tích tuyến đường phụ cận vùng này một lần, tìm ra tuyến đường hành quân của bọn chúng, phục kích từng nhóm một. Chờ tám ngày sau bọn chúng tới
tập hợp thì binh mã đã không còn nữa, còn đánh chúng ta thế nào được?
Mọi người trợn mắt há mồm nhìn lại.
Nếu có sách lược tốt nhất thì rõ ràng chính là cách của cô nàng Chu Uyển Nhi mới mười tuổi này đưa ra rồi.
- Còn nữa. Phía chúng ta lại chẳng phải e dè gì, trước tiên có thể tạo
chút phong ba do thổ phỉ tại Hậu Thổ Thành, kéo đội ngũ ra ngoài diệt
phỉ. Giết xong hai mươi nhóm "đạo tặc cường đạo" của Anh Thạch Thành,
chúng ta còn có thể báo công với triều đình nữa.
Nói xong, Chu Uyển Nhi lại khinh thường nhìn Tú Lý, lè lưỡi, khôi phục dáng vẻ của một cô nàng, vô cùng xinh xắn đáng yêu.
Tú Lý tỏ vẻ hoàn toàn không thấy, thản nhiên đối mặt.
- Ha ha...
Phó Thư Bảo cười to.
- Ta đã nói rồi mà. Ánh mắt của ta luôn rất chuẩn, mời Uyển Nhi làm
quân sư. Theo ta thấy nàng chính là quân sư tốt nhất trong Tú Quốc.
Quyết định như vậy nhé. Trước tiên chúng ta phân tích địa hình quanh
sườn núi Tây Tử, sau đó kéo đội ngũ ra ngoài, tiêu diệt bọn chúng! Mặt
khác, bất cứ kẻ nào cũng không được tiết lộ nửa điểm tin tức ra ngoài,
kể cả là đối với thành vệ quân Trác Hòa của Hậu Thổ Thành
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...