Thiên Tài Đọa Lạc

Vừa thấy Phó Thư Bảo đưa lệnh bài ra, Cổ Nguyệt lại quỳ xuống:

- Lâu chủ Nguyệt Lâu tham kiến chủ nhân!

- Lại đứng lên đi...

Phó Thư Bảo cười khổ, thu lệnh bài trở về.

- Nào, thời gian ta dừng lại ở đây chỉ có đêm nay, sáng mai sẽ rời khỏi Anh Thạch Thành.

Cổ Nguyệt lúc này mới đứng lên, nghiêm mặt nói.

- Ngày hôm nay, cô nương của chúng ta đã lấy được một tin tình báo vô cùng quan trọng từ một người lo quân nhu trong quân đoàn Hổ Uy, đang chuẩn bị đưa tin khẩn cấp cho Phương tổng quản. Không ngờ chủ nhân lại tự mình tới Anh Thạch Thành. Cũng tốt, bây giờ ta đưa cho chủ nhân.

Ngừng lại một chút, nàng lại từ từ nói:

- Tình huống là như thế này. Vị khách kia là khách quen của chúng ta. Chúng ta dù mở thanh quán ở chỗ này nhưng các cô nương đều có thủ đoạn thu hút nam nhân, tại thời khắc quan trọng cũng có thể hiến dâng cơ thể mình... Cô nương thân mật với vị quan quân nhu kia báo cáo rằng hôm nay quân đoàn Hổ Uy có hoạt động lớn, thu mua quần áo, trang bị của đạo tặc khắp nơi, số lượng khổng lồ. Mặt khác Giáp Tự Quân của quân đoàn Hổ Uy đã điều ra hai ngàn tinh binh. Năm trăm Mã Đao Vệ trong Hổ Uy Bảo cũng có hành động tương tự.

- Điều động quân đội là chuyện bình thường. Nhưng nếu đi mua bán quần áo và trang bị của đạo tặc thì là điều bất thường rồi. Chuyện này rõ là muốn che dấu thân phận quân nhân chính quy, đánh một đối thủ không thể đánh. Biết bọn họ muốn đánh ai không?

Phó Thư Bảo nghĩ ngợi nói.

Cổ Nguyệt lắc lắc đầu:


- Thân phận vị quan quân nhu kia dù không tầm thường nhưng cũng không có quyền hạn được biết những thông tin bí mật trung tâm. Ta đang chuẩn bị điều tra xâm nhập từ manh mối này, sau đó trình lên tin tình báo đầy đủ.

Phó Thư Bảo cười nói:

- Điều tra tiếp, ngươi sẽ có một kết quả, đó là nơi bọn họ muốn đánh chính là Hậu Thổ Thành chúng ta.

- Cái gì?

Cổ Nguyệt nhất thời sửng sốt tại chỗ. Thời gian gấp gáp, nàng còn chưa có cách nào kết luận được nhưng Phó Thư Bảo lại đã đoán ra. Tấn công Hậu Thổ Thành, vậy không phải là tấn công đại bản doanh của chủ nhân sao?

- Cổ Nguyệt, ngươi lập tức đưa tin tình báo này tới tay Định Thiên Vương Tước tại Hậu Thổ Thành, để hắn chuẩn bị chiến tranh.

- Nô tì đi ngay.

Chuyện quá khẩn cấp, thần sắc Cổ Nguyệt vô cùng ngưng trọng, cũng không có gan chậm trễ nửa phần.

- Mặt khác, đưa ta một phần bản đồ tỉ mỉ của Tây Bá Lợi Tư Sơn. Còn nữa, có những nơi nào có người hoạt động cũng ghi lại tỉ mỉ cho ta.

Phó Thư Bảo ra lệnh tiếp.

- Vâng thưa chủ nhân. Sau khi ta cho người đưa tin xong sẽ lập tức nói chuyện tỉ mỉ với chủ nhân.


Cổ Nguyệt lui xuống như bay. Chuyện có nặng có nhẹ. Đưa tin tình báo cho Hậu Thổ Thành chuẩn bị chiến tranh tất nhiên là quan trọng hơn.

Sau khi Cổ Nguyệt rời đi, sắc mặt Hồ Nguyệt Thiền lộ vẻ lo lắng nói:

- Nếu như vậy, hay là kế hoạch của chúng ta lui lại sau đi. Chờ ngươi vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt đã, có được không?

- Cửa ải khó khăn sao? Ha ha!

Phó Thư Bảo cười lạnh:

- Năm trăm tinh nhuệ Mã Đao Vệ, cộng thêm hai ngàn tinh nhuệ của Giáp Tự Quân. Một đội ngũ như vậy, bất cứ kẻ nào cũng không dám thử nhưng muốn đối phó với Hậu Thổ Thành chúng ta thì vẫn còn kém một chút. Đây cũng chẳng phải cửa ải khó khăn gì. Ta muốn khiến bọn chúng có đi mà không có về!

- Đây còn chưa phải cửa ải khó khăn sao?

Miệng Hồ Nguyệt Thiền mở lớn, có vẻ không thể tin nổi.

Hồ Nguyệt Thiền chỉ biết trong tay Phó Thư Bảo có mấy đội ngũ trăm người nhưng nàng không biết việc Phó Thư Bảo đã chi ra bao nhiêu tiền cho những nhân vật này. Hiển nhiên nàng lo lắng cũng là chuyện rất bình thường.

- Mặt khác, cho đại quân hành động, muốn che dấu thân phận thì cách duy nhất là phải chia nhỏ đội ngũ, từng nhóm tụ tập ở Hậu Thổ Thành. Ta phỏng chừng bọn chúng cũng phải mất thời gian ba mươi ngày. Chúng ta có nhiều thời gian chuẩn bị như vậy, cũng đủ để hoàn thành kế hoạch của chúng ta.


Phó Thư Bảo nói.

Hồ Nguyệt Thiền gật gật đầu:

- Tốt rồi. Vậy thì chúng ta lấy Vô Căn Thủy Phách rồi lại trở về ngay.

Nói mấy câu, Cổ Nguyệt đã trở lại, lần này không về tay không. Nàng cầm một tấm bản đồ màu vàng trong tay, còn có cả một quyển sách mỏng.

- Chủ nhân, trên tấm địa đồ và cuốn Tây Bá Lợi Tư du ký của mạo hiểm giả này có ghi chép về một số địa hình đặc thù và cư dân bản xứ.

- Tốt lắm. Như vậy thì không phiền ngươi nữa, chúng ta cầm mấy thứ này là đi thôi.

Phó Thư Bảo nói.

- Chủ nhân không thể dừng lại lâu một chút sao? Ngươi có thể qua đêm ở nơi này.

Nói tới đây, thần sắc Cổ Nguyệt trở nên hơi kỳ quái:

- Phương tổng quản đã dặn, chủ nhân rất thích một số thứ. Các cô nương của chúng ta cũng đã học tập được một chút, chuẩn bị có một ngày được hầu hạ chủ nhân. Vừa rồi ta đã bảo các cô nương chuẩn bị tốt rồi, đang chờ đang hầu hạ chủ nhân đó.

Những thứ các cô nương này học tập cũng không có gì khác hơn là mấy món nhỏ nến, bikini, đồng phục, váy thỏ trước kia ở Tố Nhân Phường. Việc này vốn là ý tưởng của Phó Thư Bảo cho Tố Nhân Phường ở thế giới này, mỗi phân điếm đều có chuẩn bị.

- Chuyện này...

Phó Thư Bảo rất khó có thể quyết định được.


- Hừ! Ta mặc dù không biết nội dung gồm những gì nhưng đoán chắc là mấy món hạ lưu. Ngươi muốn hưởng thụ thì chờ chúng ta xong việc rồi hãy tới. Bây giờ đi theo ta đi.

Không cho phép nam nhân kia do dự, Hồ Nguyệt Thiền đột nhiên kéo tay hắn, đi nhanh ra cửa.

Ngơ ngác nhìn chủ nhân bị kéo đi, Cổ Nguyệt nửa giờ sau mới bình tĩnh trở lại, lẩm bẩm:

- Nữ tử dung mạo và vóc người tầm thường như vậy, sợ rằng có quan hệ bất chánh gì với chủ nhân chăng? Chủ nhân khẳng định là một người thích người có tài năng, khinh người chỉ có mỗi dung mạo, là người thuộc phái thực dụng. Nữ tử này khẳng định có thủ đoạn kinh người không thể nói... Đoán không ra... Đoán không ra mà...

Nếu Hồ Nguyệt Thiền lấy diện mạo vốn có của mình đi gặp người khác thì Cổ Nguyệt nhất định có cảm thụ bất đồng ngay. Mà nếu dùng hình thái huyễn hồ đi gặp người thì chỉ sợ kể cả người đã chịu huấn luyện như nàng cũng không tránh khỏi vận mệnh bị mê hoặc. Đây chính là nơi mà nàng không tài nào đoán nổi.

Ra khỏi nguyệt lâu, Phó Thư Bảo và Hồ Nguyệt Thiền đi thẳng về lữ quán, đọc Tây Bá Lợi Tư du ký và tấm địa đồ xong liền xác định tuyến đường đi. Sau đó hai người liền chia ra tu luyện, mãi tới đêm khuya mới đi ngủ.

Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, Phó Thư Bảo và Hồ Nguyệt Thiền đã rời khỏi lữ quán, đi về phía cửa khẩu. Nộp thuế tại cửa khẩu xong, tướng sĩ gác cửa khẩu của quân đoàn Hổ Uy cũng không hỏi han nhiều, mở cửa cho phép đi qua.

Quay đầu nhìn lại Anh Thạch Quan nguy nga, Phó Thư Bảo nói:

- Dựa theo bản đồ thì hai mươi dặm phía trước có Tháp Tu Sa Trấn. Chúng ta có thể thuê một chiếc xe trượt tuyết hay thứ gì đó trong trấn để đi đường.

- Tất nhiên là phải thuê xe rồi. Chúng ta đi đến Tháp Tu Sa Trấn đi.

Hồ Nguyệt Thiền đáp.

Khí hậu Anh Thạch Thành không nóng không lạnh nhưng tới Tháp Tu Sa Trấn thì khí hậu đã biến đổi, bởi độ cao lớn nên giá lạnh hơn nhiều. Nơi này băng tuyết bốn mùa không tan, nổi tiếng là thánh địa bị đóng băng. Nghĩ lại thì Vô Căn Thủy Phách kia là một loại linh tài thủy Nguyên Tố cực đoan, cũng chỉ có những nơi khí hậu bốn mùa giá lạnh thế này mới sản sinh ra nổi.

Cười nói suốt đường đi, hai người cũng không buồn chán. Đều là người có tu vi lực lượng, đi mấy chục dặm đường núi cũng chẳng đáng kể gì. Đi nhanh một đường, cuối cùng bọn họ cũng tới Tháp Tu Sa Trấn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui