Phó Thư Bảo lẩm bẩm:
- Đúng vậy, ngươi có chút vấn đề.
Hồ Nguyệt Thiền hơi biến sắc, ngạc nhiên nói:
- Thế nào, Phó đại ca biết ta có vấn đề gì sao? Ta cũng còn đang có cảm giác mơ hồ đây.
- Ngươi không phát hiện ra sao? Mimi của ngươi lớn hơn bình thường một phần ba. Thật lớn... Đây là bộ ngực lớn nhất mà ta đã từng thấy. Khó kiếm hơn là nó còn vểnh cao như vậy...
Nơi Phó Thư Bảo đang nhìn chăm chú chính là ngực của người ta.
- Phì! Ta đang nói là... Tu vi lực lượng của ta!
Mặt Hồ Nguyệt Thiền liền hồng rực một mảng, thở phì một tiếng.
Phó Thư Bảo như không nghe thấy nàng, bàn tay đặt trên bụng nàng đột nhiên chầm chậm sờ soạng, trái xoa một chút, phải xoa một chút. Sau đó hắn độn nhiên giơ tay lên, không nặng không nhẹ mà đặt lên một trái đào của Hồ Nguyệt Thiền.
Thân thể Hồ Nguyệt Thiền nhất thời cứng đờ ra. Trong nháy mắt nọ, một cảm giác như điện giật lan tỏa khắp toàn thân, không thể nói rõ. Ngứa không ngứa, tê cũng chẳng phải tê. Tóm lại là cảm giác rất phức tạp. Cảm giác kỳ quái lại biến hóa, giống như một con sâu lông chậm rãi bò qua từng tấc cơ thể nàng, lăn lộn, bò lên da, làm nàng khó có thể chịu nổi. Mà càng đáng giận là bàn tay của Phó Thư Bảo rõ ràng đang sờ ở bên trên mà cái chỗ xấu hổ giữa hai đùi nàng lại phản ứng mạnh nhất, cảm thấy trống rỗng, muốn được lấp đầy.
- Phó đại ca, ngươi làm gì đó?
- Vuốt ve ngươi.
Người này nói lời thành thật quá.
- Nếu ngươi làm như vậy nữa, ta... Sẽ tức giận đấy! Ngươi còn không ngừng tay. Cuối cùng ngươi muốn gì đây?
Nàng tức giận mắng nhưng bàn tay heo kia cũng không ngừng lại, chớp mắt đã chạm tới hạt anh đào trên ngực nàng. Hắn vê một cái, khiến toàn thân nàng mềm nhũn ra, giống như một đống bùn không xương vậy.
- Ta muốn... Xử ngươi!
Tay kia của Phó Thư Bảo đột nhiên duỗi tới giữa hai đùi của Hồ Nguyệt Thiền. Tốc độ hắn cực nhanh, lại biến hóa ba lần, một là ngón trỏ vươn ra, hai là ngón giữa vươn ra, nhưng tựa hồ còn ngại thiếu, cho nên sau này dứt khoát vươn cả năm ngón tay tới, thẳng đến vị trí yếu hại.
Lần này Hồ Nguyệt Thiền cuối cùng cũng phòng ngự kịp. Ngay lúc chỗ yếu hại sắp bị xâm nhập, nàng đã vươn tay ra che lại. Lúc này nàng mới phát hiện ánh mắt Phó Thư Bảo hơi mờ đục ngơ ngẩn, hô hấp nặng nề dồn dập. Ánh mắt trước kia trong trẻo như vậy, giờ đã có vẻ hưng phấn và tham lam như một con dã thú. Nếu như hình dung Phó Thư Bảo là một con trâu đực thì đây tuyệt đối là một con trâu đực đang nóng lòng giao phối rồi.
Phát hiện này đột nhiên khiến Hồ Nguyệt Thiền nghĩ tới điều gì đó, quay đầu lại mới thấy cái đuôi hồ ly màu vàng phía sau mông mình, trong lòng lập tức hiểu cả.
- Hóa ra hắn bị hình thái huyền hồ của ta khống thần, thế nên mới mất tự chủ như vậy. Xem ra ... Tu vi lực lượng của ta chẳng những đã tăng lên mà còn tăng lên trên diện rộng rồi! Từ chuyện này mà thấy, dù là một nửa Bách Thú Đan, ta mới dùng một phần ba thì tu vi lực lượng của ta đã gần với cấp Thánh Linh rồi!
Tu vi lực lượng tăng lên trên diện rộng tất nhiên là chuyện tốt. Nhưng đáng tiếc chính là bởi nguyên nhân này, nàng lại bị người khác chiếm lợi rồi.
Lui người tránh ra, đuôi hồ ly màu vàng biến mất khỏi mông. Nó vốn là năng lượng lực lượng tộc nhất của hồ tộc biến thành, không phải vật thật, muốn thu thì chỉ cần nghĩ một cái là xong. Thu đuôi, trường lực lượng kỳ dị quanh người biến mất. Một trận gió mát thổi qua, tất cả đã bình tĩnh lại.
Gió mát thổi lên mặt, trái tim chợt thấy mát mẻ, Phó Thư Bảo đột nhiên tỉnh táo lại.
- Phó đại ca, ngươi không sao chứ?
Hồ Nguyệt Thiền thấy đôi mắt Phó Thư Bảo đã khôi phục thần quang lợi hại ngày xưa, nhất thời buông được tảng đá trong lòng xuống.
- Vừa rồi...
Phó Thư Bảo đột nhiên hồi tưởng lại chuyện vừa phát sinh, trong lòng lại không cảm thấy ngượng ngùng và hổ thẹn chút nào.
- Vừa rồi ngươi...
Muốn giải thích chuyện như vậy, Hồ Nguyệt Thiền cũng không nói ra được, rất là ngượng ngập.
- Kỳ quá. Vừa rồi phát sinh chuyện gì nhỉ, ta... Sao lại chẳng nhớ gì ết. Khẳng định là bảo hộ ngươi tích tụ năng lượng dược lực của Bách Thú Đan, hao phí quá độ nên nhất thời mệt mỏi mà mê man rồi.
Phó Thư Bảo cười nói.
- Chuyện này đúng như thế đấy...
Trong lòng Hồ Nguyệt Thiền sáng như tuyết.
Giờ phút này Phó Thư Bảo vẫn thầm kinh hãi. Nhưng hắn suy nghĩ cẩn thận một chút, thầm nghĩ:
- Khẳng định là tu vi lực lượng của Nguyệt Thiền tăng lên rồi. Sở dĩ phát sinh chuyện ngượng ngùng kia chính là bởi ta tích tụ năng lượng dược lực cho nàng, không chút phòng bị, thế nên trong quá trình nàng dùng hình thái huyền hồ mới ảnh hưởng tới ta. Mặt khác là do ta tiếp xúc da thịt với nàng, tạo thành dòng năng lượng tuần hoàn. Đây cũng là nguyên nhân rất quan trọng.
Hiểu rõ nguyên nhân rồi, trong lòng hắn cũng âm thầm cảm thán.
- Hình thái huyền hồ của Hồ Tộc quả nhiên lợi hại. nếu để Nguyệt Thiền đi dụ dỗ ai đó, như vậy không phải vẫy tay là xong à? Hiện tại đã kinh khủng như thế, sau này tu vi lực lượng của nàng tăng lên nữa, thế không phải càng lợi hại sao?
- Phó đại ca, hôm nay ta không thể nào hấp thu Bách Thú Đan nữa rồi. Tiếp theo chúng ta nên làm sao?
Hồ Nguyệt Thiền cắt đứt tâm tư của Phó Thư Bảo.
- Thi thể Tú Chi và Kim Hoa Vệ đã được chúng ta xử lý rồi, sẽ không ai phát hiện được dấu vết nữa. Chúng ta vẫn giả trang thành phu phụ thôn dã như trước, đi vào Anh Thạch Thành, sau đó mới qua Anh Thạch Quan, trực tiếp tới Tây Bá Lợi Tư Sơn, lấy Vô Căn Thủy Phách.
Đây là kế hoạch đã nghĩ từ trước. Chuyện Bách Thú Đan đối với Phó Thư Bảo chỉ là khúc nhạc đệm thôi.
Xuống khỏi đỉnh núi vô danh, dắt theo chiến mã ra khỏi rừng, hai người cưỡi một ngựa phóng đi, tiến thẳng tới Anh Thạch Thành.
- Phó đại ca, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề...
- Lại có vấn đề gì thế?
Ngựa lao như bay. Cả lúc không đáng lao đi thì nó vẫn lao như bay.
- Dùng một phần ba của nửa viên Bách Thú Đan, ta, của ta...
- Cái gì của ngươi hả?
- Ngực của ta có thật sự to lên một phần ba không?
Đây là một chuyện Hồ Nguyệt Thiền mất hồi lâu, không nhịn được mà phải hỏi.
- Hô! Hạ lưu!
Phó Thư Bảo nói rất chính nghĩa:
- Sau này đừng hỏi ta những vấn đề hạ lưu như vậy nữa.
-......
- Chẳng qua ngươi có thể trực tiếp cởi ra cho ta xem. Xem một lần, không cần hơn là ta có thể phán đoán chính xác nó đã lớn lên bao nhiêu.
-......
o0o
Tây Bá Lợi Tư Sơn Mạch chặn tại cổ họng của Anh Thạch Thành, là vị trí tất yếu về quân sự và thương nghiệp. Anh Thạch Thành dài mười dặm, rộng sáu dặm, tường thành nguy nga, liếc mắt một cái mà không thấy cuối.
Anh Thạch Thành có hai cửa thành, đi từ vào Tây Bá Lợi Tư Sơn mạch vào bằng Tú Môn, từ Anh Thạch Thành đi tới Đại Tú Cảnh Nội bằng Thái Bình Môn. Hai cửa thành đều có trọng binh canh gác. Trọng trấn biên cảnh, quân đội không đóng ngoài thành. Trong thành có doanh đại chuyên môn. Cái gọi là cửa khẩu Anh Thạch, thật ra là hai đường, một đường là từ Tú Quốc đi tới La Tư Quốc, một đường là tiến vào Đại Tú Cảnh Nội. Không có gì khác, mỗi một cửa khẩu kia đều có thành vệ quân gác.
Vị trí địa lý của Anh Thạch Thành đặc thù, có một ít người La Tư Quốc định cư trong đó, mang tới Nguyên Tố văn hóa bất đồng. Cho nên trong Anh Thạch Thành, vừa có kiến trúc mái vòm của La Tư Quốc, cũng có nhà ngói tinh xảo của Tú Quốc. Các kiến trúc hỗn hợp một chỗ, tạo thành một bức họa mê người
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...