Sững sờ nhìn quyền phải của chính mình, Phó Thư Bảo hồi lâu vẫn không hồi phục lại tinh thần. Chẳng qua, hắn đã nhận được đáp án. Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa biến trở nên mờ nhạt, cũng không phải yếu đi, mà càng mạnh hơn.
Vẻn vẹn chỉ luyện hóa một phần mười một tia nguyên tố hỏa tinh túy đã có uy lực như vậy, như vậy, sau khi luyện hóa hoàn toàn sáu tia nguyên tố hỏa tinh túy, sẽ uy lực tới mức nào?
Đây là chuyện khiến người ta tràn ngập mong chờ. Cùng lúc, Phó Thư Bảo bởi vậy liên tưởng đến rất nhiều chuyện.
- Như vậy xem ra, Luyện Thiên Quân Tà Nguyệt Minh Phong trước kia nghiên cứu Viêm Hỏa Linh Tham chỉ là một bộ phận trong đó, bởi vì nó liên quan tới việc biến Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa trở nên cường đại, mà bốn loại lực lượng nguyên tố khác cũng quan trọng ngang nhau, như vậy, Viêm Hỏa Linh Tham xem như nguyên tố hỏa, bốn loại linh tài nguyên tố cực đoan khác là cái gì?
Không cần bàn cãi, Luyện Thiên Thử từng nói qua, còn có bốn loại linh tài nguyên tố cực đoan sánh ngang với Viêm Hỏa Linh Tham, bất quá, nó cũng không biết bốn loại linh tài nguyên tố cực đoan kia là vật gì, mà nếu như thu được toàn bộ năm loại nguyên tố cực đoan liên quan, thậm chí có thể đột phá cảnh giới cao nhất hiện nay con người biết tới, cảnh giới Đại Vô Vũ Trụ Lực! Đây chính là điều Phó Thư Bảo nghĩ tới.
Chẳng qua, đạt được Viêm Hỏa Linh Tham cũng giống như giẫm phải phân chó, thuộc về vận khí, muốn thu thập được đầy đủ năm loại nguyên tố cực đoan há có thể dễ dàng vậy sao?
- Cần suy nghĩ kỹ hơn, trước hết ta cần phải hấp thu toàn bộ nguyên tố hỏa tinh túy bên trong Viêm Hỏa Linh Tham.
Khóe miệng nhếch lên một tia cười khổ, Phó Thư Bảo lắc đầu quét sạch tạp niệm trong lòng. Có vài thứ có thể ngộ không thể cầu, cần tùy thuộc vào duyên cơ.
Lại đánh ra vài quyền, sau đó Phó Thư Bảo lại khiến tảng băng trong hầm băng bị hòa tan khôi phục như cũ mới rời khỏi hầm băng.
Đi ngang qua lao tù ngầm, bốn tù nhân thân phận đặc thù lại chuyển ánh mắt tập trung trên người Phó Thư Bảo.
- Phó Thư Bảo, ngươi giam giữ ta lâu như vậy, lẽ nào cha ta không phái người tới tìm ta sao?
Hai tay La Kiệt cầm lấy lưới sắt, trong mắt tràn ngập hận ý hỏi thăm.
- Có a.
Phó Thư Bảo cười nói:
- Tú Quốc rộng lớn như vậy, cha ngươi muốn tìm ngươi, e rằng cần rất nhiều thời gian, mặt khác, La gia các ngươi bình thường làm không ít việc táng tận lương tâm, cừu nhân khắp thiên hạ, muốn tra xét được ta sợ rằng còn phải hao tổn rất nhiều thời gian.
La Kiệt cả giận nói:
- Ta không tin trong La gia ta không ai nghĩ tới việc này có liên quan đến Phó Thư Bảo ngươi!
Phó Thư Bảo vừa cười vừa nói:
- La gia các ngươi có không ít môn khách, trong đó cũng có rất nhiều người mưu trí cao thâm, bất quá Kiệt thiếu gia ngươi lẽ nào đã quên, ngày ngươi gặp chuyện không may, chính là ngày gã Suất Phu Tư Cơ La Tư Quốc tại Ôn Tuyền quán mở đại hội nội y, đối tượng cha ngươi hoài nghi lớn nhất chính là Suất Phu Tư Cơ kia, cho nên việc này không liên quan tới ta.
- Ngươi...
La Kiệt nhất thời chán nản đứng sửng sờ tại chỗ. Suất Phu Tư Cơ kia chính là người Phó Thư Bảo bịa đặt, La gia cho dù nắm giữ thực lực lớn cũng không thể tìm được người căn bản không tồn tại, hơn nữa trong ngày gặp chuyện không may, Tú Ngọc công chúa cũng ở đó, nàng bây giờ đã là Nữ Hoàng Đế của Tú Quốc, cho dù La gia lớn mật gấp vạn lần cũng không dám dò xét nàng?
- Kiệt thiếu gia, ta khuyên ngươi từ bỏ tâm tư mong đợi người nhà ngươi tới cứu thì hơn, nếu như ngươi biểu hiện tốt, ta nhất định sẽ giảm hình phạt đối với ngươi, sớm cho ngươi ra khỏi lao tù.
La Kiệt lại suy nghĩ, ngày hắn ra tù hơn phân nửa chính là ngày hắn quy tiên. Phó Thư Bảo là loại người gì, có thủ đoạn gì, hắn dùng ngón chân cũng có thể nghĩ được ra. Vừa nghĩ như vậy nhãn thần hắn nhất thời ảm đạm đi rất nhiều.
- Phó Thư Bảo ngươi nói thật chứ?
Thập Tứ hỏi.
- Ngươi nói chính là chuyện ta sẽ lệnh người giải trừ dược vật khống chế các ngươi, để các ngươi cầm vũ khí tới giết ta sao?
Phó Thư Bảo nói.
- Đương nhiên là việc này?
Phó Thư Bảo cười nói:
- Đương nhiên là thật, ngày mai tự nhiên có người mang các ngươi ra ngoài, cho các ngươi giải dược và vũ khí.
Nói xong, Phó Thư Bảo hiên ngang rời đi.
Khi cánh cửa lao tù ngầm vang lên tiếng đóng cửa, tất cả đều khôi phục trạng thái trầm tĩnh.
Qua hồi lâu Thập Tứ mới nói:
- Chính hắn tự tìm cái chết! Hai tỷ muội chúng ta liên thủ, cho dù Luyện Lực Sĩ cấp Vĩnh Hằng Lực cũng không thể sống, hắn chỉ là một Luyện Lực Sĩ cấp Nguyên Tố Lực, dựa vào cái gì mà dám làm như thế?
Thập Thất nói:
- Tỷ tỷ, mặc kệ lòng hắn nghĩ thế nào, hay có âm mưu gì, chúng ta chỉ quan tâm tới việc giết chết hắn, hoàn thành nhiệm vụ, cho dù ta chết không nuối tiếc.
Thập Tứ thở dài một hơi:
- Cũng chỉ có thể như vậy, chúng ta chậm trễ không hoàn thành nhiệm vụ trở về, dựa theo nguyên tắc chắc chắn đã có người mới chấp hành nhiệm vụ ám sát Phó Thư Bảo. Phó Thư Bảo dù sao cũng sẽ chết, nếu vậy, lòng ta cũng giải trừ không ít oán hận.
Hai tỷ muội vừa nói chuyện, Ngả Mễ Đại Na khẽ cười một tiếng:
- Ta nói với hai ngươi các ngươi biết, các ngươi nghĩ Phó Thư Bảo quá đơn giản có lẽ chính là nguyên nhân các ngươi bị hắn giam cầm tại đây? Hắn cho các ngươi thuốc giải và vũ khí để các ngươi tới giết hắn, vậy nhất định hắn có thủ đoạn đối phó với các ngươi, các ngươi cần thương lượng kỹ một chút, nghĩ ra kết hoạch giết người chu đáo chặt chẽ mới được.
Thập Tứ lạnh lùng nói:
- Chuyện của chúng ta không cần ngươi quan tâm, chúng ta dù chết trong tay Phó Thư Bảo cũng không có gì, nhưng thực ra ngươi không khác gì chó vẫy đuôi mừng chủ, nhìn vẻ mặt ngươi ta cảm thấy buồn nôn!
Ngả Mễ Đại Na cả giận:
- Hai kẻ ngu ngốc! Ta chỉ cố ý giả vờ, ta còn muốn giết hắn còn hơn hai người các ngươi! Thế nhưng, các ngươi ngẫm lại xem, ngay cả sư phụ ta cũng thua trong tay hắn, năng lực của hắn há có thể đơn giản như hai người các ngươi nghĩ?
Thập Tứ và Thập Thất quả nhiên không phản ứng đối với Ngả Mễ Đại Na. Tính cách quái gở và ngạo khí giết là giết, không phải Ngả Mễ Đại Na có thể lý giải và tưởng tượng.
La Kiệt lại không nhịn được mắng một câu:
- Ngả Mễ Đại Na, ta trước đây lầm tưởng nàng là một nữ trung hào kiệt, không ngờ nàng chỉ là chó vẫy đuôi mừng chủ, bây giờ không ngờ còn diệt uy phong La gia, nhụt khí trước tiểu tử Phó Thư Bảo!
- Ngươi cũng thật ngu ngốc, ở nơi này ngươi đâu còn là thiếu gia gì nữa? Chỉ là kẻ ngốc mà thôi, ta dám khẳng định, trong bốn người chúng ta, người chết đầu tiên chính là ngươi, chúng ta ở nơi này, ngươi dựa vào thế lực của cha ngươi cũng vô ích, bản cô nương cũng chẳng muốn nói với kẻ bất lực như ngươi, cút sang một bên đi.
Ngả Mễ Đại Na trở thành người bị cô lập, bản thân không tìm được nơi hả giận.
- Ngươi...
Ngay cả nữ nhân như Ngả Mễ Đại Na cũng khinh miệt La Kiệt như vậy, hắn đột nhiên giống như già thêm vài tuổi.
Phía sau cửa sắt lao tù ngầm, khóe miệng Phó Thư Bảo nhếch lên mỉm cười.
Hành động nghe trộm thực không có văn hóa, nhưng chính là cách thức tốt nhất nắm giữ nội tâm người khác, đặc biệt là địch nhân ngày đêm muốn mưu tính lấy mạng của hắn.
Độc Nhất Minh nhẹ giọng nói:
- Thiếu gia, Ngả Mễ Đại Na kia tuyệt đối là nữ nhân thâm độc như rắn rết, không bằng ta để các huynh đệ giáo huấn một chút?
Phó Thư Bảo lại lắc đầu:
- Để các nàng ngủ đi, các ngươi trông coi cẩn thận nơi này là được
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...