Thiên Tài Đọa Lạc

Đoản kiếm trong tay Hồ Nguyệt Thiền không phải lấy ra để gọt hoa quả, nàng chính là muốn cắt sợi dây buộc trên vách đá.

Đột nhiên lấy ra đoản kiếm, động tác của Hồ Nguyệt Thiền vô cùng nhanh nhẹn, ngồi xổm xuống đặt đoản kiếm lên trên sợi dây tơ, khẽ nói:

- Ngươi giao Viêm Hỏa Linh Tham cho ta hay không?

Nàng lại không biết, bởi vì chính mình ngồi xổm, xuân quang dưới lớp khăn mặt lộ ra ngoài lại càng rõ hơn, quả nhiên cánh cửa môn hộ mở rộng miệng trai ngậm chặt, bởi vì nơi này bị nhổ sạch lông trở thành một mảnh sáng bóng, có vẻ càng thêm mềm mại và đáng yêu. Bất quá, cho dù biết, nàng cũng không thể làm gì hơn, để đạt được Viêm Hỏa Linh Tham nàng nguyện ý trả giá nhiều hơn nữa!

Dưới tiếng quát lớn của thiếu nữ hồ tộc, Phó Thư Bảo không chút sợ hãi, ngược lại còn ngẩng cao đầu, tỉ mỉ thưởng thức xuân quang dưới lớp khăn mặt kia, vừa ung dung bò lên phía trên, vừa chậm rãi nói:

- Nguyệt Thiền cô nương, chúng ta đã ước định, chẳng phải ngươi muốn cành và lá của Viêm Hỏa Linh Tham sao? Còn gốc rễ Viêm Hỏa Linh Tham thuộc về ta.

- Hừ! Ta đã thay đổi chủ ý, trong lần hợp tác này, ngươi căn bản chỉ bỏ ra chút công sức, còn ta thì hi sinh thật lớn!

- Hừ! Không phải chỉ nhổ chút lông thôi sao? Nếu như ngươi nghĩ rằng không công bằng, ta sẽ để ngươi nhổ sạch của ta, thế nào? Công bằng chưa?

- Ngươi... Ta phi!

Thẹn quá hóa giận, trên mặt Hồ Nguyệt Thiền ngoại trừ một mảnh hồng sắc, còn có vẻ tái đi bởi phẫn nộ tới cực điểm, tay nắm đoản kiếm đột nhiên chém xuống dây tằm.

- Khoan đã!

Phó Thư Bảo đột nhiên kêu lên.

- Biết sợ rồi sao, muốn bảo toàn mạng nhỏ hãy giao Viêm Hỏa Linh Tham cho ta, mau!


Hồ Nguyệt Thiền sốt ruột nói.

Phó Thư Bảo cười nói:

- Ngươi xem lại chính mình đi, ta gọi ngươi dừng lại không phải sợ ngươi chém đứt sợi tơ của ta, mà muốn hỏi ngươi một câu cuối cùng, ngươi thực sự muốn làm như vậy sao?

- Đương nhiên muốn, nhiều lời vô ích! Ngươi có giao hay không?

- Vậy ngươi chém đi, ta ngược lại cũng không muốn sống...

- Ngươi... Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!

Hồ Nguyệt Thiền đột nhiên cầm đoản đao trong tay chém xuống sợi dây tơ. Kỳ thực, lúc này nàng cũng không thực sự muốn chặt đứt sợi dây tơ, lực đạo trên tay rất có chừng mừng, mục đích chỉ để hù dọa Phó Thư Bảo mà thôi. Nhưng lần này chém xuống, sợi dây rung động vang lên một tiếng, thanh đoản kiếm trên tay nàng rõ ràng bắn ra.

- Ha ha, hồ nữ hồ tộc các ngươi sở hữu âm ti cực âm, ngay cả Viêm Hỏa Linh Tham cũng không thể thiêu đốt, sợi dây tơ của ta cũng là một bảo vật, ngoại trừ Xà Nha kiếm của ta mới có thể chém đứt, thanh đoản kiếm trong tay ngươi không thể nào chém đứt được đâu.

Tay chân cùng lúc sử dụng tốc độ của Phó Thư Bảo đột nhiên nhanh hơn. Xuân quang dưới lớp khăn mặt tuy mê người, nhưng lúc này Hồ Nguyệt Thiền không cần chém dây tơ, mà trực tiếp phá hủy khối đá thắt sợi dây, thực sự là phiền toái cực lớn.

Quả nhiên, Hồ Nguyệt Thiền thấy đoản kiếm vô dụng, nàng liền nhìn khối nham thạch bên cạnh. Bất quá, ngay khi nàng chuẩn bị oanh kích khối nham thạch, phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân nhè nhẹ, Phó Thư Bảo đã từ vách núi bắt đầu vọt lên.

- Ài...

Phó Thư Bảo lắc đầu than thở:

- Ta nghĩ ngươi là người đáng tin, không ngờ hồ tộc các ngời tham lam như vậy, ngươi vốn có thể nhận được cành và lá Viêm Hỏa Linh Tham, bây giờ ngươi còn muốn gì?

Hồ Nguyệt xoay người, biểu tình trên mặt đột nhiên biến đổi, vừa kích động vừa tức giận lại không cam lòng đảo mắt nhìn qua, chỉ thấy Phó Thư Bảo thực sự nhếch lên vẻ tươi cười nhàn nhạt, giang rộng đôi bàn tay, nàng cười khanh khách nói:

- Phó công tử, vừa rồi ta chỉ đùa với ngươi một chút mà thôi, ngươi đừng tin là thật nha.

Phó Thư Bảo cười khà khà:

- Ta biết ngươi nói giỡn với ta, con người của ta cái gì cũng không thích, chỉ thích nói giỡn, đặc biệt là loại chuyện ngươi vừa nói với ta.

Hồ Nguyệt Thiền vốn không ngờ Phó Thư Bảo sẽ nói tốt như vậy, nàng khẽ sửng sốt:

- Ngươi không giận ta sao?

- Bất quá, ngươi sẽ không tưởng thật chứ?

Phó Thư Bảo lại cười ha hả.

- Ngươi... Hóa ra ngươi đang nói dối!


Hồ Nguyệt Thiền cuối cùng cũng hiểu.

- Nguyệt Thiền cô nương, người bội ước trước chính là ngươi, vậy đừng trách ta, được rồi, xin cáo biệt từ đây, khi nào rãnh rỗi tới Hạp Cốc Quan ở Hậu Thổ Thành làm khách a.

Mang theo Viêm Hỏa Linh Tham, Phó Thư Bảo nói đi là đi. Cảm giác ung dung giống như lão bà mua cá ngoài ngoài chợ mang về nhà.

- Còn muốn chạy? Ngươi đừng mơ!

Hồ Nguyệt Thiền lập tức khẽ động, đột nhiên chắn trước người Phó Thư Bảo. Khi đến nơi, bàn tay phải trắng như tuyết mạnh mẽ đánh về phía ngực Phó Thư Bảo.

Nhìn bàn tay phải trắng như tuyết không có lực đạo đánh tới với tốc độ cực nhanh, lúc này mang theo tiếng gió thổi đủ nói rõ tất cả.

Lẽ nào nàng sử dụng nắm quyền không có lực đạo để đạt được mục đích sao? Phó Thư Bảo khẽ chau mày, dùng tay nhẹ nhàng ngăn cản. Nhưng lúc này bàn tay của Hồ Nguyệt Thiền chợt dừng lại, mạnh mẽ triển khai, cùng lúc đó một đạo thanh âm giòn tan từ trong miệng nàng tràn ra.

- Huyễn do tâm sinh, mê loạn chi kích!

Rầm! Một đạo lực tràng kỳ dị trong nháy mắt xuất hiện, nhất thời vây khốn Phó Thư Bảo bên trong!

Trong lòng Phó Thư Bảo cả kinh, Hồ Nguyệt Thiền biết rõ dựa vào lực lượng công kích của mình thì không thể đạt được mục đích, lúc này nàng mới sử dụng mê loạn chi kích chân chính công kích!

Cái gì là mê loạn chi kích?

Đây chính là chuyện Phó Thư Bảo muốn biết nhất, trong một mảnh kinh dị, tầm mắt hắn đột nhiên trở nên không rõ ràng, nhiệt độ nóng rực quanh thân tiêu thất, cảm giác vô cùng mát mẻ, dòng nham thạch chậm rãi chảy dưới vách núi đã biến mất, trở thành dòng sông trong suốt thấy rõ đáy, sơn thể trên đỉnh đầu cũng biến mất trở thành một mảnh bầu trời xanh lam...

- Hì hì...

- Khanh khách...

- …


Một chuỗi thanh âm trong trẻo dễ nghe đột nhiên truyền đến, theo tiếng cười nhìn lại, chỉ thấy một thiếu nữ đạp trên bãi cỏ tươi tốt tiến về phía hắn. Trên khuôn mặt giảo hoạt của thiếu nữ này từng điểm từng điểm đều có thể nói là hoàn mỹ, lại có tư thái uyển chuyển quyến rũ. Từng điểm từng điểm da thịt trên thân thể thiếu nữ được lụa mỏng quấn quanh, xuân quang mông lung, xuân quang mơ hồ, xuân quang như sóng triều cuốn theo tất cả mà đến. Liếc mắt nhìn thấy, Phó Thư Bảo nhất thời “sừng sững”, miệng lưỡi khô khốc, khí huyết cuồn cuộn.

- Ca ca, ngươi mặc nhiều y phục như vậy làm gì? Để muội muội cởi giúp ngươi...

Ngay khi thiếu nữ yếu đuối kia dứt lời, trong nháy mắt nàng vốn đang cách xa một khoảng đột nhiên xuất hiện trước mắt, đưa tay về phía Phó Thư Bảo.

- Tốt, cởi xong ca ca sẽ ngủ với ngươi.

Phó Thư Bảo vừa cười vừa nói, lại đột nhiên đưa tay nắm lấy tay thiếu nữ kia, đầu vai chấn động mạnh.

“Rầm” một tiếng, tất cả ảo giác đột nhiên tiêu thất.

Bàn tay Phó Thư Bảo nắm lấy là bàn tay thật, nhưng bàn tay của thiếu nữ huyễn ảo uyển chuyển xinh đẹp kia chính là bàn tay của Hồ Nguyệt Thiền.

- Ngươi... Làm sao có thể?

Hồ Nguyệt Thiền nhất thời biến sắc.

- Mị thuật của ngươi mê hoặc Viêm Hỏa Linh Tham thì còn được, nhưng muốn mê hoặc ca ca ta, còn cần nỗ lực hơn a.

Phó Thư Bảo cười nói, buông lỏng tay Hồ Nguyệt Thiền, nhưng lập tức rút ra một thanh Xà Nha kiếm.

Hồ Nguyệt Thiền mạnh mẽ lui về phía sau hai bước:

- Ngươi... Muốn giết ta?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui