Thiên Tài Đọa Lạc

Hồ Nguyệt Thiền từ túi nhỏ của nàng lấy ra một cây đuốc nhỏ rất tinh xảo, đưa cho Phó Thư Bảo:

- Đây là cây đuốc ta đặc chế, có thể thắp sáng một ngày một đêm, châm nó đi, chúng ta sẽ đi vào.

- Nàng muốn sử dụng cây đuốc này để dò xét xem ta có nắm giữ nguyên tố hỏa hay không, cẩn thận như vậy không phải có phần quá mức sao?

Trong lòng Phó Thư Bảo cười khổ, nhưng trên mặt không chút biểu hiện, sau khi cầm đuốc, tay trái Phó Thư Bảo nhanh chóng vỗ nhẹ lên đỉnh đuốc, dựa vào Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa châm được. Nhất thời, một đoàn hỏa diễm trên đỉnh cây đuốc phát sáng.

- Ồ, Nguyên Tố Hỏa của ngươi có chút kỳ quái.

Trong đôi mắt Hồ Nguyệt Thiền lóe lên thần quang kinh ngạc.

- Không có gì, nếu như thấy hiện tượng kỳ quái, nhất định là ngươi hoa mắt mà thôi.

Phó Thư Bảo nói, hắn lung lay cây đuốc một chút, còn nói thêm:

- Dẫn đường đi.

Hồ Nguyệt Thiền hất tấm ván gỗ trên cửa thông đạo, một cái động đen kịt nhất thời hiện ra. Nhìn thoáng qua một cái, Phó Thư Bảo lập tức nhíu mày:

- Động này không phải quá nhỏ sao? Ngươi thì có thể ung dung đi qua, nhưng hình thể của ta lại có chút khó khăn.

Nói trắng ra, kỳ thực đây cũng không phải là thông đạo gì cả, chẳng qua chỉ là một cái lỗ chó.


Hồ Nguyệt Thiền đã chui vào, thanh âm của nàng từ trong động truyền ra:

- Muốn đoạt được Viêm Hỏa Linh Tham thì hãy mau tiến nhập, bỏ lỡ thời gian trước hừng đông chúng ta sẽ không còn cơ hội đắc thủ.

Khóe miệng Phó Thư Bảo nhếch lên nụ cười khổ, để đoạt được Viêm Hỏa Linh Tham, chui vào lỗ chó hắn cũng làm. Ngay khi Hồ Nguyệt Thiền tiến nhập, hắn cũng nằm xuống, có chút khó khăn chui vào thông đạo lỗ chó.

Theo phương hướng thông đạo kiểu chuồng chó kéo dài xuống phía dưới, có thể nhận thấy đây chính là động đạo đi sâu vào lòng núi.

Theo kiểu dáng nằm phục xuống bò trong thông đạo, nếu như phía trước là thân nữ nhi Hồ Nguyệt Thiền dẫn đường, Phó Thư Bảo còn có thể thưởng thức cặp mông đẫy đà, nhưng bây giờ là thân hồ ly, hắn có thể thưởng thức chỉ là cái mông hồ ly lông xù. Điều này khiến hắn rất phiền muộn.

- Nguyệt Thiền cô nương, còn bao lâu mới đến ah?

- Sắp đến rồi, đừng sốt ruột.

Nói là sắp đến, nhưng phải bò gần một đồng hồ cát mới ra khỏi thông đạo lỗ chó nhỏ hẹp. Ngay khi ra khỏi thông đạo lỗ chó, Phó Thư Bảo liền bị cảnh tượng trước mắt hù dọa ngây người.

Vị trí hắn và Hồ Nguyệt Thiền đứng là đỉnh một vách núi sâu không thấy đáy, đỉnh đầu là một mảnh sườn núi không chỗ vịn, quái thạch lởm chởm, rất nhiều tẳng đá tùy thời có thể rơi xuống.

Phó Thư Bảo lấy một khối đá ném xuống vách núi, hồi lâu sau mới nghe được thanh âm tảng đá rơi xuống mặt đất vọng lên. Trong lòng hắn không khỏi kinh ngạc:

- Nguyệt Thiền cô nương, vách núi này sâu bao nhiêu?

Hồ Nguyệt Thiền nói:


- Khoảng chừng ba trăm thước, cuộn dây mây ta bảo ngươi làm vừa vặn đủ.

Sâu hơn ba trăm thước, độ cao như vậy, lại một mảnh đen kịt, cho dù Phó Thư Bảo cũng không có dũng khí nhảy xuống. Nếu như nhảy xuống, cũng chỉ có một kết quả duy nhất chính là thịt nát xương tan mà thôi.

Lấy ra cuộn dây mây, buộc một đầu vào một khối đá nhọn, Phó Thư Bảo lại nói:

- Được rồi, ưu tiên nữ nhân trước, ta mời Nguyệt Thiền cô nương đi trước.

Hồ Nguyệt Thiền cười vang nói:

- Ha ha... Ta không ngốc như vậy đâu, nếu như ta xuống trước, chẳng may ngươi một đao chém đứt dây, ta chẳng phải chết oan uổng sao? Ta dẫn ngươi tới Liệt Diễm Hỏa Sơn, dựa theo ước định của chúng ta, tiếp đến chính là chuyện của ngươi, cho nên ngươi hãy xuống trước.

Phó Thư Bảo lắc đầu:

- Ta xuống trước, chẳng may ngươi một đao chém đứt dây, ta chẳng phải cũng chết oan uổng sao?

- Thật là, ngươi là một đại nam nhân còn sợ một nữ tử hồ tộc sao? Lẽ nào chúng ta đứng ở chỗ này tranh luận ai xuống trước sao? Bỏ lỡ cơ hội đêm nay, chúng ta lại phải chờ rất lâu mới có thể tới nơi này.

- Vì sao vậy?

- Ngươi trước hết hãy xuống phía dưới, xuống dưới ta sẽ nói cho ngươi.


Hồ Nguyệt Thiền nói.

Phó Thư Bảo nhún nhún vai, cầm lấy dây thừng, không cam lòng từ từ trượt xuống phía dưới. Hắn kỳ thực không sợ Hồ Nguyệt Thiền chém đứt dây, bởi vì chưa đạt được Viêm Hỏa Linh Tham Hồ Nguyệt Thiền tuyệt tuyệt đối không động thủ. Làm như vậy, chỉ là muốn từ miệng nàng thu được chút tin tức về Liệt Diễm Hỏa Sơn mà thôi.

Rất nhanh trượt xuống đáy núi, không khí xung quanh một mảnh nóng rực, mặt đất cũng rất nóng. Lấy lại bình tĩnh, Phó Thư Bảo rất nhanh phát hiện, nguồn nhiệt đến từ phía tây, bất quá, cây đuốc trong tay hắn phát sáng có hạn, căn bản không nhìn rõ tình hình cụ thể.

Hồ Nguyệt Thiền cũng trượt xuống đáy.

Phó Thư Bảo nói:

- Bây giờ có thể nói cho ta biết, vì sao bỏ lỡ cơ hội đêm này chúng ta phải đợi thời gian dài mới có thể đến đây chứ?

Hồ Nguyệt Thiền nói:

- Mỗi đêm trăng tròn nhiệt độ dưới Liệt Diễm Hỏa Sơn mới giảm xuống, lúc đó chúng ta mới có thể miễn cưỡng đi qua sinh tử đạo, nếu như không phải đêm này, chúng ta căn bản không thể đi qua sinh tử đạo, người đi vào sẽ bị nướng thành than ngay.

- Sinh tử đạo? Là gì vậy?

- Nó chỉ là một cái tên riêng, là một thông đạo tiến nhập sâu vào Liệt Diễm Hỏa Sơn, nói vậy ngươi đã cảm giác được luồng sóng khí nóng rực rồi chứ, không khí xung quanh đây và trên mặt đất nóng bức như vậy, tất cả đều phát sinh từ đó, trên thực tế, vị trí bây giờ chúng ta đang đứng, chẳng quá độ nóng chỉ đạt một phần năm so với nơi đó mà thôi.

Độ nóng một phần năm đã làm người ta khó chịu, tiếp đến nhiệt độ tăng thêm năm lần, thực sự chính là liên quan tới sinh tử đạo!

- Đi theo ta, cầm chắc cây đuốc.

Hồ Nguyệt Thiền trực tiếp đi về phía tây.

Cái gọi là sinh tử đạo chẳng qua chỉ là khe nham thạch thiên nhiên. Độ cao vừa phải, ít nhất cao tới mười thước, nhưng độ rộng còn hẹp hơn so với thông đạo lỗ chó vừa nãy.


Đứng trên lổ hỗng sinh tử đạo, không khí phát ra càng thêm nóng rực, nhiệt độ mặt đất và nham thạch trước mặt rõ ràng cao hơn mấy lấn. Trên chân Phó Thư Bảo đi giày Lực Luyện Khí, bộ phận tương quan đều là kim loại trải qua luyện chế, tuy rằng đối với nhiệt độ cao cũng có năng lực phòng ngự nhất định, nhưng kim loại cũng là chất dẫn nhiệt, chỉ có thể phòng ngự hiệu quả trong thời gian ngắn, nhưng trong thời gian dài, nhiệt độ trên giày Lực Luyện Khí tập trung khiến hắn vô cùng khó chịu.

- Phần cuối sinh tử đảo là cái gì?

Chỉ trong khoảng thời gian nói một câu, toàn thân Phó Thư Bảo đã ướt đẫm mồ hôi. Tấm nhuyễn giáp da rắn trên thân hắn không có công năng thấm nước, mồ hôi không bị bài trừ, cũng khó có thể bốc lên, hơn 90% mồ hôi đều lan tràn trên thân thể hắn. Một phần lớp da trần trụi bộc lộ bên ngoài không có cách nào giữ hơi nước, thoáng chốc hơi nước bốc lên có thể thấy được rất rõ ràng.

- Phần cuối sinh tử đạo chính là dòng sông hỏa diễm, chúng ta cần tìm Viêm Hỏa Linh Tham trong dòng sông hỏa diễm.

Hồ Nguyệt Thiền nói:

- Ta chỉ liếc mắt nhìn qua, nhưng không thể nhúng tay vào.

- Nếu vậy, dẫn đường đi.

Phó Thư Bảo hít sâu một hơi, biết rõ hung hiểm vạn phần, nhưng đã đến tận đây ồi, không thể tay không mà về được.

- Không đơn giản như vậy, trong sinh tử đạo có khí độc, cần dùng nước tiểu thấm ướt khăn mặt bịt mũi mới có thể an toàn đi qua.

- Đó không phải độc khí lưu huỳnh và oxit cacbonic hay sao?

Trong lòng Phó Thư Bảo nhếch lên tia cười khinh thường, nhưng ngoài miệng lại cười nói:

- Hoàn cảnh nóng bức như vậy, ta không tiểu được, không biết Nguyệt Thiền cô nương có thể tiểu một chút hay không, sau đó cho ta mượn một chút?

- Hạ lưu... Ta sớm đã chuẩn bị, ngươi không tiểu được, vậy dính độc chết cũng mặc kệ ngươi.

Chỉ thấy Hồ Nguyệt Thiền từ bọc nhỏ trên vài nàng móc ra khăn mặt dùng da thú cuộn lại rất cẩn thận, sau đó nàng mở ra bịt lên mũi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui