Tiểu Thanh có chút áy náy mà nói.
- Ách…
Phó Thư Bảo lúc này mới bình tĩnh lại, nói:
- Ngươi trước hết vất thứ trên tay ngươi đi đã!
Tiểu Thanh nghe vậy vội vàng đem trái tim của Biến Hình Thú ném xuống đất.
- Bên ngoài thế nào rồi?
Phó Thư Bảo hỏi.
- Bên ngoài đang đánh nhau rất lộn xộn.
Tiểu Thanh trả lời:
- Lúc liên thể linh đang của ta vang lên, ta liền lập tức đến đây, thế
nhưng ta ở trên Hoàng Kim Thành lại không cách gì tìm được vị trí chính
xác của chủ nhân, cũng may là sau đó lại tiếp tục vang lên cho nên ta
mới xác định được vị trí của người, cuối cùng mới tìm được đến đây.
Ở trên mặt đất, cho dù có kiến trúc ngăn cản, nhưng liên thể linh đang
vẫn có thể truyền nhập thông tin lực lượng trong không khí, cho nên chỉ
cần trong phạm vi nhất định, Tiểu Thanh muốn tìm ra vị trí của hắn cũng
không khó, thế nhưng, cách mấy chục thước đất thì lại khác rồi.
Phó Thư Bảo cũng đã hiểu ra, lần đầu tiên hắn lay động liên thể linh đang
tại lương đình, sau đó cùng Độc Âm Nhi nhảy vào mộ thất, cho nên tín
hiệu liền biến mất.
Lần thứ hai là nhờ đả thông mật thất địa đạo cho nên Tiểu Thanh mới có thể tìm được đến đây.
Quả thật kỳ diệu, thiếu chút nữa dạo một vòng quanh quỷ môn quan rồi.
- Cứ mặc kệ những tên kia chém giết nhau chỉ vì một cái “ghế nát” đó, chúng ta rời khỏi đây thôi.
Phó Thư Bảo nhẹ nhàng thở ra một hơi, không thể ở đây, hắn phải đến một nơi mà các thế lực của Thái Bình Vương Tước, Thanh Dật Vương Tước, Quy Vân
Tông và Tử Đảo Mật Nhân Xã không thể chạm tới, như vậy mới có thể bảo
đảm an toàn.
Một người có thể đồng thời dựng lên nhiều địch nhân
cường đại như vậy mà vẫn còn có thể sống tốt, không thể không nói đây
chính là một kỳ tích.
- Cũng phải đem tên này xử lý thôi.
Độc Âm Nhi nhẹ nhàng liếm môi, lẩm bẩm:
- Linh Thú Lực Đan của Linh Thú cấp bậc Linh Vương, còn nữa, ta phát hiện da của Biến Hình Thú tuyệt đối là tài liệu tốt để chế tạo mặt nạ da,
sau khi xử lý, nhất định có thể đạt tới trình độ ngay cả người nằm bên
cạnh cũng không thể phát hiện ra.
Phó Thư Bảo: “….”
Người nằm bên cạnh cũng không phân biệt được, trong đầu tiểu ma nữ này rốt cục đang nghĩ cái gì?
Từ trên trời nhìn xuống, Hoàng Kim Thành chiếm cứ một phần năm kinh đô đã biến thành biển lửa.
Cung điện tường vàng lấp lánh bị lửa nuốt chửng liền sụp đổ, ngay cả những
trang trí văn vật giá trị liên thành cũng hóa thành tro bụi.
Tiếng hô giết từ trong biển lửa truyền đến, thê lương mà bi tráng.
- Mỗi người đều là quân cờ, ngay cả người đánh cờ cũng không ngoại lệ.
Phó Thư Bảo thu hồi ánh mắt, nói:
- Tiểu Thanh, đến sứ quán Thánh Đóa Lan Quốc, sau khi an bài xong chúng ta liền rời khỏi kinh đô.
Trong màn đêm bị ánh lửa chiếu rọi, Tiểu Thanh chấn động cánh lực lượng phía sau, bay vèo về phía sứ quán Thánh Đóa Lan Quốc.
Cả kinh đô thành đã loạn thành một đống lằng nhằng, dân chúng đua nhau bỏ
chạy, ít nhất một phần ba đã chạy ra khỏi thành, lại thêm viện binh từ
khắp nơi đổ về, một bên là ra khỏi thành, một bên là xông vào thành,
cảnh tượng thực sự loạn đến cực điểm.
Chỉ có điều, sứ quán của
Thánh Đóa Lan Quốc lại không hỗn loạn chút nào. Những tên thị vệ của sứ
quán Thánh Đóa Lan Quốc vẫn thong thả đứng canh cửa.
Phó Thư Bảo vừa đến, những thủ hạ dưới trướng hắn bắt đầu trở nên bận rộn hẳn.
Bốn nữ bộc bận bịu thu thập hành lý, ngay cả những thứ cần cho đi đường
cũng chất đầy một cái rương lớn, càng đừng nói là áo quần, chăn mền và
vài thứ lặt vặt khác.
Phó Thư Bảo vừa nhìn thoáng qua liền triệt để im lặng, một hồi lâu sau mới nói:
- Các ngươi làm gì vậy? Làm ơn đi, chúng ta đang chạy trốn, các ngươi
tưởng đang dùng xe ngựa dạo chơi chắc? Những thứ này, toàn bộ đều không
cần, bốn người các ngươi chỉ cần thu thập vừa đủ là được rồi.
Bốn nữ bộc xem như phí công, đổ mồ hôi thu thập một hồi còn chưa tính, mấu
chốt chính là bỏ sức mà lại bị chỉ trích, thử hỏi làm sao các nàng có
thể không thương tâm đây?
Phương Tín là người đầu tiên mà trước khi Phó Thư Bảo rời đi phải gặp.
- Thiếu gia, ngài thật sự muốn đến Vụ Tráo Chiểu Trạch – lãnh địa của Độc Lang tộc sao?
Trên mặt Phương Tín chợt lộ vẻ ưu phiền, nói:
- Nơi đó an toàn thì an toàn thật, chỉ có điều, theo ta biết, nơi đó khắp nơi đều là bẫy rập thiên nhiên, hơn nữa còn buồn chán vô vị, ta sợ
thiếu gia đến đó sẽ không quen.
Thiếu gia phải nên ở trong những
nơi xa hoa, phải nên ở trong những kỹ viện xuân điếm cực kỳ xa hoa, bên
cạnh đó còn nên ở trong những Đổ Phường lớn nhất. Đây chính là tị nạn lý tưởng mà Phương Tín sắp xếp cho Phó Thư Bảo.
- Bây giờ Tú Quốc
đã không còn là Tú Quốc trước kia nữa, thiếu gia của ngươi có quá nhiều
địch nhân, không thể không tránh đi, chỉ có điều, nếu như sư phụ của ta
lên làm hoàng đế Tú Quốc, ta sẽ trở về ngay lập tức, nếu như một trong
hai người Thái Bình Vương Tước và Thanh Dật Vương Tước trở thành hoàng
đế, lúc đó ta sẽ đem tất cả mọi người rời khỏi đây.
Hơi ngừng lại một chút, Phó Thư Bảo lại nói:
- Chỉ có diều, chúng ta cũng không phải là cá thịt mặc người ta chém
giết, trước khi chúng ta trở nên mạnh mẽ, bảo tồn thực lực là quan trọng nhất, cho nên, ta muốn ngươi tiếp tục ở lại kinh đô phát triển thế lực
của chúng ta, mặt khác, cũng có thể thay ta thu thập tình báo của kinh
đô.
Phương Tín lại nói:
- Ta đã sớm biết thiếu gia sẽ có
an bài như vậy, ngài yên tâm đi, Tố Nhân Phường của chúng ta đã ổn định
căn cơ tại kinh đô, lại có Đế Quốc Luyện Lực Sĩ Hội Sở, không có bao
nhiêu người dám động vào chúng ta đâu, mặt khác, cho dù là Thái Bình
Vương Tước và Thanh Dật Vương Tước muốn động vào Tố Nhân Phường của
chúng ta, ta vẫn tự tin có thể biến khó khăn thành cơ hội, để các cô
nương của chúng ta bắt đầu tiềm ẩn.
Phó Thư Bảo gật gật đầu nói:
- Rất tốt, bây giờ chúng ta hãy chế định ra một bộ phương thức liên lạc đi.
Lực lượng tu vi của Phương Tín cực kỳ kém cỏi, chỉ có điều, mỗi người đều
có một mặt tài năng. Mà sở dĩ Phó Thư Bảo sử dụng hắn, cũng chính là xem trọng tài năng ở phương diện này.
Nói chuyện bí mật cùng Phương
Tín mất thời gian khoảng chừng nửa đồng hồ cát thì Phó Thư Bảo mới để
Phương Tín rời đi, lúc này bốn nữ bộc cũng đã tinh giản chỗ hành lý và
quần áo đến mức sơ sài, dùng đôi mắt chờ mong đứng trước cửa đợi hắn.
Độc Âm Nhi cũng đã thu thập xong các thứ của nàng. Tiểu Thanh thì mang theo La Kiệt, Ngả Mễ Đại Na và tỷ muội Mười Bốn, Mười Bảy “thu thập” thỏa
đáng, ném vào trong một góc hẹp trong xe ngựa cỡ lớn. Tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ xuất phát nữa thôi.
Chỉ có điều, ngay lúc đám người Phó Thư Bảo đang hóa trang, chuẩn bị rời khỏi sứ quán Thánh Đóa
Lan Quốc thì Chi Ni Nhã đã đứng chắn trước mặt bọn họ.
Sau khi
trở lại sứ quán Thánh Đóa Lan Quốc, thực ra người Phó Thư Bảo gặp đầu
tiên chính là Chi Ni Nhã, cũng đã giải thích rõ ràng tính nghiêm trọng
của việc lần này, cùng ý muốn gấp rút rời đi, còn ước định sau này gặp
mặt.
Lúc ấy, Chi Ni Nhã sau khi thông tình đạt lý liền gật đầu
đồng ý, mặc dù vẻ mặt tràn đầy bi thương nhưng cuối cùng vẫn nhịn không
chảy nước mắt.
Cũng chính lúc ấy, trong lòng Phó Thư Bảo có chút
cảm giác không đành lòng. Hồng nhan tri kỷ hiểu lòng người như vậy, lại
quan tâm ôn nhu, còn gì để tiếc nuối chứ?
Nào ngờ, lúc hắn và Phương Tín đang nói chuyện bí mật thì Chi Ni Nhã đã hối hận.
- Ta muốn theo ngươi đến Vụ Tráo Chiểu Trạch.
Chi Ni Nhã đứng chắn đường xị mặt xuống, trong mắt ẩn hiện thủy quang nhàn
nhạt, dáng vẻ vạn phần ủy khuất, khiến người khác nhìn mà cảm thấy đau
thương.
Phó Thư Bảo đau đầu nói:
- Không phải ta đã nói rõ ràng với ngươi rồi ư? Tại sao ngươi lại…
- Ta mặc kệ, ta muốn theo ngươi đến Vụ Tráo Chiểu Trạch.
Chi Ni Nhã bây giờ đã sử dụng ra tuyệt chiêu của nữ hài tử.
Phó Thư Bảo: “….”
Hắn đã không còn lời để nói nữa rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...