Ngày thứ hai sau khi bắt cóc La Kiệt, dưới sự dẫn dắt của Tú Lý, Phó Thư Bảo cải trang thành Thần y dẫn theo đồ đệ của hắn là Độc Âm Nhi đi đến
thông đạo duy nhất để tiến vào hoàng kim thành: Nhật Xuất Môn.
Cánh cửa lớn màu vàng nguy nga lộng lẫy bị ánh sáng mặt trời chiếu rọi
nên càng trở nên lấp lánh, hai bên lầu tháp và thông đạo trên cửa thành
là các thị vệ mặc giáp đứng dầy đặc, trường thương như rừng, sát khí
đằng đằng.
Nhảy xuống xe ngựa, Tú Lý lấy thẻ bài thông hành
đeo bên hông, chẳng mấy chốc, một thái giám bên trong Hoàng Kim Thành
dẫn một đám người ra nghênh đón, rồi dẫn Tú Lý, Phó Thư Bảo và Độc Âm
Nhi vào trong Hoàng Kim Thành.
Đi về phía trước, cứ cách 3
bước là một trạm gác, cách 5 bước lại một đồn canh. Nhìn ra phía xa, chỗ nào cũng có thể nhìn thấy thị vệ trong Hoàng Kim Thành vũ trang đầy
mình, mặt lạnh như tiền, hơn nữa từ lực tràng lực lượng phát ra trên
người họ có thể thấy, người yếu nhất trong số họ cũng phải là một Lực Sĩ cấp Nguyên Tố Lực.
Bao nhiêu thị vệ Lực Sĩ như vậy cùng bảo
vệ một tòa thành, lực tràng lực lượng trên người họ đan vào nhau như một tấm lưới, e rằng chỉ cần một con chuột từ dưới cống trốn vào Hoàng Kim
Thành thì cũng khó trốn khỏi vận mệnh bị tra ra và bị một thương đâm
chết.
Thế nhưng, những Lực Sĩ đứng ở ngoài sáng này không
phải là người mạnh nhất, ở nhiều nơi, Phó Thư Bảo cảm thấy rõ ràng còn
có lực tràng lực lượng mạnh hơn, chẳng thua kém gì Tông Chủ Quy Vân Tông - Mạc Khinh Vân! Vậy cũng có nghĩa là, trong tòa Hoàng Kim Thành này,
ít nhất cũng có vài Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực như Mạc Khinh Vân trấn
trủ, bảo vệ, không chừng còn có Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực ẩn
mình trong đó, thêm vào các thị vệ Lực Sĩ đếm không xuể kia nữa thì cả
tòa Hoàng Kim Thành này giống hệt như một tòa thành cực kì kiên cố vậy!
Quả thực, một nơi nắm giữ tất cả tài nguyên của Tú Quốc, bao gồm hầu
hết tài nguyên Lực Sĩ trong Tú Quốc, là trung tâm quyền lực tối cao của
một nước, nếu không có những biện pháp bảo vệ nghiêm ngặt khiến cho
những cường giả trong thiên hạ phải sợ thì há chẳng phải những kẻ có mưu đồ bất chính sẽ tùy tiện vào được trong thành mà thích sát đương kim
hoàng thượng hay sao?
Đương kim hoàng đế Tú Lực nắm mọi quyền lực trong lòng bàn tay, ngay cả ba con trai của ông ta là Thái Bình
Vương Tước, Thanh Dật Vương Tước và Định Thiên Vương Tước cũng chỉ cho
một phong hiệu mà chẳng có chút thực quyền nào.
Thái Bình
Vương Tước và Thanh Dật Vương Tước còn đỡ, khổ tâm kinh daonh ngần ấy
năm, một kẻ thì cắm rễ trong hệ thống các quan văn, kéo bè kết đảng tạo
vây tạo cánh, hình thành mối quan hệ đôi bên cùng có lợi. Kẻ còn lại
cũng tận tâm hoạt động bao nhiêu năm, cắm rễ trong quân giới, cũng hình
thành mối quan hệ đôi bên cùng có lợi.
Kém cỏi nhất phải kể
tới Tú Lý, lăn lộn ngần ấy năm, ngoài chuyện giỏi phất quạt đùa bỡn,
chơi gái thành thần ra thì chẳng còn được cái gì khác, tuy được sự ủng
hộ của Đế Quốc Luyện Lực Sĩ Hội Sở, nhưng cũng chẳng khá lên được, ở vào vị thế yếu kém nhất.
Thực ra, đi vào Hoàng Kim Thành cảnh
giới nghiêm ngặt này, tức cảnh sinh tình, Phó Thư Bảo bỗng nghĩ tới một
vấn đề, đường đường là hoàng đế Tú Quốc, nắm giữ mọi tài nguyên của Tú
Quốc, muốn ai chết thì chỉ cần một câu nói là xong, ông ta cần gì phải
đối xử cay nghiệt như thế với ba người con của mình?
Biết rõ
một khi tin ông ta bị bệnh nặng truyền ra ngoài, ba người con của ông ta sẽ vì ngai vàng mà tàn sát lẫn nhau, tranh giành đến ngươi sống ta chết mà lại chẳng thèm ra mặt ngăn cản như vậy?
Thực ra, Tú Lực
hoàng đế muốn ngăn chặn cuộc tàn sát lẫn nhau giữa các vương tử thì quả
là chuyện rất đơn giản, chỉ cần lập ra một Vương trữ, làm yên lòng hai
người còn lại, chỉ cần vậy mà thôi. Nếu có ai to gan dám kéo bè kết cánh âm mưu tạo phản, vậy thì càng đơn giản hơn, khởi động binh lực quốc
gia, muốn tiêu diệt ai, không phải chỉ cần một câu nói của ông ta là
xong sao?
Hoàng Kim Thành chia ra làm Nội thành và Ngoại
thành, dưới sự dẫn dắt của tên thái giám đó, Tú Lý, Phó Thư Bảo và Độc
Âm Nhi đi đến dưới cửa thành Nội thành.
- Định Thiên Vương
Tước điện hạ, xin dừng bước chờ đợi, lão nô vào trong truyền báo, sau
khi được cho phép thì các ngài có thể vào trong.
Tên tổng quản thái giám đó vừa nói xong tiền tiến thẳng vào trong Nội thành.
Nhìn qua cửa thành vừa mở, có thể nhìn thấy rõ ràng tòa đại điện màu
vàng hùng vĩ trải rộng, khí thế bất phàm, kiến trúc xung quanh cũng cực
kỳ hoa lệ, tường xanh ngói lưu li, cảnh sắc thật diễm lệ.
- Sư phụ, cha ngài sống ở trong tòa đại điện màu vàng đó sao?
Phó Thư Bảo lên tiếng hỏi.
Tú Lý ra chiều suy nghĩ rồi nói:
- Có lẽ là thỉnh thoảng, ta cũng không biết rõ, nhưng, tòa đại điện màu vàng đó là Hoàng Kim Điện, là nơi hoàng đế các triều đại của Tú Lý xử
lý chính vụ và quân vụ, ở đó, lúc nào cũng có hai Luyện Lực Sĩ cấp Đại
Vô Vũ Trụ Lực trông chừng bảo vệ, các Lực Sĩ thị vệ của cả tòa Hoàng Kim Thành này đều là Hoàng Kim Vệ, hai Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực
đó chính là Tả Hữu Hoàng Kim Vệ tổng quản, nhưng chưa một ai từng nhìn
thấy khuôn mặt thật của họ, bọn họ chỉ nhận mệnh lệnh của hoàng đế các
triều của Tú Quốc mà thôi.
Trong lòng Phó Thư Bảo đã cảm thấy mình đang gặp phải tình cảnh khó khăn, hai Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ
Trụ Lực, há chẳng phải tương đương với bà mẹ tiện nghi Độc Vô Song của
hắn và Thanh Thủy đang cùng bảo vệ một nơi hay sao? Thế thì, trong thiên hạ này còn có ai dám phá vỡ sự phòng ngự của toà Hoàng Kim Điện này,
đụng vào một sợi tóc trên đầu của Tú Lực nữa đây?
Lúc này Tú Lý cười nhẹ rồi nói:
- Ha ha, nếu ta ngồi lên vị trí Hoàng đế Tú Quốc, quân mã thiên hạ do
ta quản lý, tất cả Hoàng Kim Vệ các cấp cũng nằm trong tay ta, đến lúc
đó, tiểu tử ngươi sẽ là công thần của ta, ta sẽ chọn mấy cô nương cho
ngươi, tùy ngươi thích làm gì thì làm.
- E hèm!
Độc Âm Nhi đứng bên cạnh bất mãn ho khan một tiếng.
Tú Lý thấy hơi ngại ngùng, cười nói:
- Xem như ta nhiều chuyện.
- Sư phụ, chuyện này chờ ngài sống được tới ngày đó hẵng hay.
Nhìn Hoàng Kim Thành được canh phòng nghiêm ngặt như vậy, Phó Thư Bảo
luôn có cảm giác có gì đó không ổn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không
biết không ổn ở chỗ nào, tóm lại, thứ áp lực mà hắn cảm nhận được khiến
hắn có cảm giác như sắp có nguy hiểm vậy.
- Tiểu tử ngươi nói vậy là có ý gì?
- Sư phụ, ngài nói thật cho ta biết, đã bao lâu rồi ngài chưa gặp hoàng đế cha ngài?
Tú Lý suy nghĩ một lát rồi đáp:
- Đại khái… cũng năm năm rồi.
- Năm năm? Thế Thái Bình Vương Tước và Thanh Dật Vương Tước thì sao?
- Bọn họ cũng như vậy, tuy họ giỏi lăn lộn hơn ta, nhưng trong mắt của
phụ hoàng, ba người bọn ta thật ra đều như nhau, cha ta không thiên vị
ai, cũng chẳng ghẻ lạnh ai, trong bất kì việc gì cũng đều xem bọn ta như nhau.
Năm năm, làm gì có người cha nào năm năm liền không gặp con mình chứ?
Tú Lực hoàng đế rốt cuộc đang nghĩ gì đây?
Khi Phó Thư Bảo đang thắc mắc thì tên thái giám tổng quản lúc trước đã quay trở lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...