Cửa động hình tròn này cũng không phải là lỗ chó hay cái động gì, mà là một thông đạo.
Phía đầu bên kia cùa thông đạo là một không gian bí mật.
Không gian bí mật rất hẹp, vị trí trung tâm có một cái ghế bang kim loại. ít nhất là có một trăm sợi dây nối lên các chỗ trên cái ghế. xung quanh còn một đổng đồ điện không rõ công năng.
Đây không phải ghế điện, mà là máy cải tạo thân thể.
Bất luận người có mạnh đến mức nào cũng không tránh được già yếu, vận mệnh cuối cùng là chết đi. nhưng nếu như có thê cải tạo. vậy chăng phải có thê đem thọ mệnh tăng lên đến 200 năm, 300 năm, thậm chí càng nhiều hơn sao. Mà quan trọng nhất là có thể có được năng lực vượt quá tưởng tượng. Đây chính là ước nguyện ban đầu khi Phó Đại Bảo nghiên cứu máy cải tạo thân thê.
Ngoại trừ khoa học kỹ thuật phức tạp ra, còn phải có hiểu biết cực sâu đổi với thân thể con người thì mói nghiên cứu ra máy cải tạo thân thể biến thái này, cái máy này trong mắt người thường, thậm chí là nhà khoa học đinh cao nhất cũng là chuyện không tướng, nhưng đối với Phó Đại Bảo thiên tài trong thiên tài chuyên về bàng môn tà đạo thì lại quen thuộc như nước chảy thành sông, không gì là không thể.
Bây giờ... đã đến thòi khắc mấu chốt rồi.
Họp áp. điện lưu khỏi động, âm nhạc quen thuộc từ bên trong máy cải tạo thân thể truyền ra, là bài “hai con bướm” của Bàng Long.
Hít sâu một ngụm khí, Phó Đại Bảo ngồi xuống máy cải tạo thân thể, nhắm mắt lại.
Bốp bốp bốp bốp...
Một chuỗi tiếng nồ vang lên, tia điện như rắn quấn quanh người Phó Đại Bảo. hắn cắn chặt răng chịu đựng thống khổ do dòng điện mang lại.
Lúc này một giọng nữ yểu điệu của hệ thống tự động phát ra:- Năng lượng thay đổi hoàn tất. chương trình cải tạo bắt đầu khởi động, bắt đầu đếm ngược, mười, chín. tám. bảy....
- Đến đây. ta đã chuẩn bị xong, sau hôm nay. ta sẽ có được năng lực siêu phàm, thọ mệnh biến thái, siêu nhân không còn là tồn tại trong hư cấu nữa, ta sẽ trở thành siêu nhân chân chính! Ha ha ha...
-... Ba, hai, một. khởi động!
Ẩm! Đột nhiên một tiếng nổ kịch liệt vang lên, một đạo bạch quang chói mắt đột nhiên lóe lên trong mật thất, ngay sau đó tiếng nô tung vang lên không ngừng, tia lừa bắn ra bốn phía, khói đen dày đặc cuồn cuộn. Bên ngoài thông đạo hình tròn đổng thời gặp nạn, mõ của hòa thượng, kính phong thủy của đạo sĩ và những trang phục của các chức nghiệp trong nháy mắt đểu bị sóng khí nổ tung nghiền nát vụn.
Sau khi tất cả trờ lại bình lặng, thân ảnh Phó Đại Bảo đã không còn trong mật thất, nhưng máy cải tạo thân thê còn phúc tạp hơn vệ tinh gián điệp đã bị hủy. dưới chân của nó chi còn lại đôi dép nhựa của Phó Đại Bảo.
Là kỳ tích, âm nhạc vẫn không dừng lại, vẫn còn ca xướng:- Thân ái, ngươi từ từ bay. cẩn thận phía trước có gai hoa hồng...
Đáng tiếc là, cho dù đây là bài nhạc mà Phó Đại Bảo thích nhất, nhưng hắn đã không thể nào nghe thấy được nữa. phía trước hắn cũng không phải là gai hoa hồng, mà là vực sâu hắc ám vô tận...
0O0
Nhân sinh giống như mờ mắt và nhắm mắt. nếu như lần cuối cùng ngươi nhắm mắt mà vẫn có thể mờ mắt. vậy tuvệt đối không phái là thượng thiên chiếu cố, mà là thượng thiên đang đùa bỡn ngươi.
Hắc ám thối lui. ý thức thức tinh, Phó Đại Bảo theo bản năng tinh lại.- A? Thiếu gia, ngài thế nào rồi, người đâu. nhanh đến đây!
Phó Đại Bảo xoay người mờ bừng mắt.
Nơi này không phải là gian mật thất quen thuộc của hắn, mà là một gian phòng tràn đầy vẻ cô xưa. lúc này hắn đang ngồi trên một cái ghế thái sư. toàn thân nan rẩy. Một thiếu nữ mi thanh mục tú đang dùng ánh mắt kinh dị nhìn hắn, đôi tay nàng đè chặt lên vai hắn, phòng ngừa hắn loạn động.
Tiếng bước chán truyền đến. lại có ba thiếu nữ tiến vào.
Lúc này Phó Đại Bảo không nan rẩy nữa, ngơ ngẩn nhìn bốn thiếu nữ thanh xuân như hoa như ngọc trước mặt. Bên ngoài biểu hiện bình tĩnh, nhưng trong lòng lại dậy sóng, hắn nhớ rõ mình tiến vào trong mật thất đê cải tạo thân thê. lúc chỉ còn cách thành công một bước nhò, nhưng bời vì thân thể không chịu nổi gánh nặng do máy cải tạo truyền năng lượng vào, kết cục... bạo thể mà vong!
Bất thình lình, một đoạn ký ức ngắn ngủi không tự chủ mà chảy vào trong đầu hắn, nhưng đoạn ký ức này không phải của hắn, mà là của người khác. Ký ức này có chút mơ hồ, nhưng cũng tương đối rõ ràng, sắp xếp một chút. Phó Đại Bảo đột nhiên hiểu ra mọi chuyện.
- Thì ra là máy cải tạo thân thể đã mở ra thông đạo thời không, ta đã đến một thế giới dị thòi không, cãn cứ theo định luật siêu lục hút của thòi không, linh hôn của ta bất diệt, chuyên đến trên người một người khác, căn cứ theo định lý linh hồn thể mạnh cắn nuốt linh hồn thể yếu, một khi nhập vào thân sẽ lập tức tiêu diệt linh hôn của chú nhân thán xác này. nói cách khác, hắn đã không còn tồn tại nữa....
Thật trùng họp, nhưng là trùng hợp biến thái.
Chủ nhân lúc trước của thân thể này cũng họ Phó. trong tên cũng có một chữ Bảo. nhưng không phải là Đại Bảo, mà là Thư Bảo.
Cái tên nàỵ không khỏi khiến hắn đột nhiên nghĩ đến một nhãn hiệu đồ dùng dành cho nữ nhân rất nổi tiếng...
Linh hồn Phó Thư Bảo đã mất trẻ hơn hắn sáu tuổi, vừa đúng 16 tuổi, là đứa con duy nhất của Phó Đa Tiền ở Hố thành thuộc Tú quốc của dị thế giới. Phó Đa Tiền dù không phái là người giàu nhất Hô thành, nhưng tuyệt đổi là một trong số đó. sinh ý trài rộng khắp Tú quốc, thậm chí là các nước lân cận. bản thân hắn quanh năm bôn ba bên ngoài, tự nhiên không đê tâm đến việc quản giáo con trai, cho nên con trai Phó Thư Bảo của hắn mới trở thành một tên hoàn khố đệ từ tiêu chuẩn, ăn choi trác táng, chuyên ức nam hiếp nữ. việc tốt tuyệt đối không làm. nhưng chi cân là việc xấu thì bất luận thế nào hắn cũng không bỏ qua. Quanh năm túng dục tại Hoa Lâm tửu trì, lại ít rèn luyện, thân thể Phó Thư Bảo gần như bị phế hoàn toàn, văn không thành võ chẳng xong, đúng là một người tay trói gà không chặt.
Thiên tài thành phế vật, Phó Đại Bảo thực sự không có cách nào tiếp nhận sự thật này.
- Khó mà tin được, nhưng mà... ta lại không thể không chấp nhận thân phận này, con mẹ nó. lão già Đa Tiễn cha hắn tên gì không đặt. lại trùng họp đặt một cái tên như vậy? Còn may trên thế giới này không có nhãn hiệu đồ dùng phụ nữ đó, bang không lão tử đã đâm đẩu vào tường tự sát rồi...- Đã đến đây rồi. có một số chuyện không thể chọn lụa. giống như trẻ sơ sinh, sinh ra không thể lựa chọn giới tính, trong dị thế giới này. Phó Đại Bảo cũng không cách nào từ bò cái tên mà cha đặt cho hắn, càng huống chi là cái tên này đã theo thán xác này 16 năm, cho nên. mặc dù trong lòng cực kỳ không tình nguyện, nhưng hắn vẫn chấp nhận, Đại Bảo bây giờ đă thành quá khứ, hắn đă có thân phận mới. chính là Thư Bảo đại thiếu gia trẻ tuôi nhiều tiền.
Ngay lúc Phó Thư Bảo đang sửng sốt, bốn thiếu nữ đã vây quanh hắn, mặc dù lặng yên không nói, nhung thân tinh đêu lộ vẻ đặc biệt khán trương.
Từ trong ký ức của Phó Thư Bảo. Phó Thư Bảo biết bốn thiếu nữnày chính là nữ bộc mà hắn mua được, phân biệt gọi là Xuân Lan, Hạ Trúc, Thu Cúc và Đông Mai.
- Các ngươi muốn làm gì?
Nhất thời mặc dù không thể tiếp nhận sự thực truớc mắt. nhưng Phó Thư Bảo lại không thể không ứng phó một chút đối với bốn thanh xuân nữ bộc trước mắt.
- Thiếu gia, ngài... Không sao chứ?
Xuân Lan bóp hai vai cùa Phó Thư Bảo sợ hãi nói.- Đúng a, thiếu gia ngài vừa rồi dọa chết chúng ta rồi.
Hạ Trúc bồ sung một câu, Thu Cúc và Đòng Mai cũng thẩn sắc ưu sầu, khẩn trương nhin Phó Thư Bảo.- Làm ơn đi... van cầu các ngươi ra ngoài đi mà...
Đẩu Phó Thư Bảo vẫn còn đau, hắn cẩn một chút an tĩnh để ngẫm lại chuyện vừa phát sinh.
Bôn thanh xuân nữ bộc đột nhiên phịch một tiêng quy xuông trước mặt Phó Thư Bảo, đồng thanh nói:- Thiếu gia. chúng ta sai rồi. ngài hãy trách phạt chúng ta đi.
Tiếp đó, bốn thanh xuân nữ bộc đồng thời nhổm mông lên, còn đầu thì gục sát đất.
Phó Thư Bảo sợ hãi nhảy dựng lên, nói:- Các ngươi làm gì thế? Tại sao lại nẳm rạp trên đất?- - Chúng ta làm sai, thiếu gia sẽ dùng phương thức đánh đòn để trừng phạt chúng ta a, vừa rồi chúng ta đã làm sai, thiếu gia tự nhiên phải trừng phạt chúng ta rồi...- Thu Cúc đáng thương nói. vừa nói, nàng vừa đưa cái mông đẹp đầy đặn màu mỡ cùa minh lên cao. bộ dạng giống như muốn chủ nhân trừng phạt nàng đầu tiên.
- Con mẹ nó. bồi dưỡng thành cái gì thế này? Tên thiếu gia phế vật này cũng biết cách chơi quá...
Trong lòng Phó Thư Bảo tràn đầy mơ hồ, ánh mắt cũng không tự chủ được rơi lên mông của bốn thanh xuân thiếu nữ. không phái nghi ngờ, đây là bốn cái mông rất có sức hút.
- Thiếu gia, chúng ta...Đợi thật lâu mà vẫn không thấy bàn tay nào vỗ xuống, Thu Cúc hơi ngẩng đẩu lên.
- Được rồi, lẩn này coi như bò qua, các ngươi ra ngoài đi, nếu không ra ngoài ta sẽ trừng phạt các ngươi thật đấy.- Phó Thư Bảo cuối cùng cũng khắc chế được kích động muốn dùng bàn tay đánh xuống bốn cái mông có sức hút này, nhưng muốn thì muốn, kích động thì kích động, mới đến đây. trước hết vẫn nên tìm hiêu tình huống rõ ràng đã.
- Vậy chúng ta chờ ỡ bên ngoài, thiếu gia nếu có gì phán phó chi cần rung chuông mộtcái.
Đòng Mai dẫn đẩu, bốn thanh xuân thiếu nữ khom người, khiêm nhường ôn thuận thối lui ra khỏi cửa.
Nhìn cái chuông vàng tinh xảo treo ớ bên eo, Phó Thư Bảo đột nhiên sinh ra một loại cảm giác muốn cẩm lấy kiểm chứng...
Nhân sinh bắt đẩu từ đây.
Thế nhưng, cũng không cẩn phải bắt đẩu như thế a?
Cảm thụ hoàn toàn bất đồng với Phó Thư Bảo. bốn thanh xuân nữ bộc vẫn quy quy củ củ quy gối trên đệm vải ỡ cửa phòngbên ngoài, ngay cả thớ mạnh cũng không dám.
Xuân Lan, Hạ Trúc. Thu Cúc và Đông Mai đểu tuổi chừng 16, là tuổi vừa vặn thành thục, dung mạo cũng là mỹ nữ tuyệt sắc ngàn dặm chọn một.
Dung mạo Xuãn Lan thanh thuần, gương mặt tinh xảo như vẽ, có khí chất như không cốc u lan. Tính cách của nàng là thẹn thùng nhất, cực kỳ thẹn thùng.
Dung mạo của Hạ Trúc thì ngọt ngào; tư thái đẩy đặn thon thả, nóng bóng nhất, nhất là bộ ngực vô cùng nguy nga, tựa như chi cần chạy nhảy nhẹ một chút là chúng sẽ từ trong cô áo xông ra ngoài. Tinh cách của nàng là hoạt bát nhất, đáng yêu vô cùng.
Dung mạo của Thu Cúc cũng không tẩm thường, gương mặt tròn như trứng, mắt phượng như vẽ. bên trong có một loại ôn nhu lưu chuyên của nữ nhi. hơn nữa, dáng người có lồi có lõm. đứng ớ đâu cũng đêu thu hút ánh mắt người khác. Tính cách của nàng ôn thuận khiêm nhường, giống như một ly thanh trà thom ngát, uống như thế nào cũng đểu cảm thấy thư thái.
Đông Mai là có gương mặt trái dưa rất thanh tú. bờ môi mềm mại. dáng người tương đổi gây yếu, nhưng bời vì vẻ gây yếu đó kết hợp với gương mặt trái dưa thanh tú của nàng, nàng tự nhiên có một loại vẻ đẹp nhu nhược như Lâm Đại Ngọc . khiến người khác thương xót. nhân vật trong Hông Lâu Mộng.
Biểu hiện của bốn thanh xuân nữ bộc không giống mỹ mạo và tính cách của mình, nhưng chúng nữ lại có chung một loại quan điểm vô cùng rỗ ràng, đó chính là chúng nữ đểu bị tên Phó Thư Bào tiền nhiệm thuần hóa thành nữ bộc. Thật sự mà nói. Phó Thư Bảo bây giờ tuyệt đối không biết, đừng nói là hắn dùng tay vỗ lên cái mông đẹp của bốn thanh xuân nữ bộc đó, hay ăn đậu hũ,... thậm chí hắn có muốn nghiên thành đậu tương cũng được, bất luận là nữ bộc nào. chi cần hắn hạ lệnh một tiếng, cho dù bắt chúng nữ trần truồng chạy trên đường cũng không thành vấn để.
Cùng lúc Phó Thư Bảo ỡ trong phòng đốc hết ruột gan hồi tường lại vấn để đó, trong lòng bốn nữ bộc cũng nghĩ đến một vấn đề khiến chúng nữ đều hoang mang.
- Các tỷ muội, thiếu gia hôm nay làm sao vậy? Cảm giác giống như biến thành một người khác a?
Hạ Trúc tính cách hoạt bát nhất nhịn không được, đem cảm thụ trong lòng nói ra.- Ta cũng cảm thấy vậy.
Xuân Lan nói:- Các ngươi còn nhớ không? Lúc trước thiếu gia còn nói chữ “van cầu” với chúng ta, hắn trước kia chưa từng nói chữ đó.
- Đúng vậy đúng vậy, ta nhớ rõ, ngoại trà chữ "Van cầu” ra, hắn còn nói “làm ơn” chúng ta nữa...
Thanh âm Đòng Mai là nhỏ nhất, nàng ôm chặt lấy ngực, hơi ngừng lại một chút rồi nói:- Lúc ấy ta sợ đến tay chán bủn rủn.
- Còn nữa, ta còn cho rang thiếu gia lẩn nàv muốn dùng roi da quất chúng ta. nào ngờ hắn ngav cả trừng phạt nhẹ nhất cũng miễn, thật là kỳ quái nha.
Thu Cúc cũng đưa tay che trước ngực, bất quá ngực của nàng so với Đòng Mai còn lớn hơn một vòng.
- Còn có chuvện càng kỳ quái hơn, thiếu gia tại sao lại phát run chứ? Giống như bị sét đánh vậy, đúng là dọa chết người ta mà, các ngươi biết chuvện gi xảy ra không?
Xuân Lan nghĩ đến một chuvện kỳ quái, chợt nói.- Thiếu gia không nói. chúng ta sao biết được? Chúng ta chi âm thẩm nghị luận là được rồi, bang không nếu để thiếu gia biết được, khẳng định sẽ trách phạt chúng ta.
Đòng Mai thấp giọng nói.Một lúc sau, cùa phòng đột nhiên mờ ra, Phó Thư Bảo cũng đi ra ngoài.- Thiếu gia...
Bốn nữ bộc vội vã cúi đầu. đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi.- Các ngươi muốn làm gi? Tại sao lại quỳ? Đứng dậv đứng dậy.
Phó Thư Bảo ặc dù biết những nữ bộc này đã trải qua huấn luyện nô hóa, nhưng đến trình độ như vậy cũng hơi thái quá a.
- Nô tỳ không dám...Bốn nữ bộc vẫn quỳ xuống.
- Không nghe sao?Phó Thư Bảo giả vờ tức giận, nói:
- Bổn thiếu gia phạt các ngươi học chó sủa!
- Uông uông uông, uông uông uông...- Bốn nữ bộc gần như đồng thòi học theo tiếng chó sủa, tiếng kêu thanh thúy quả thật có vài phẩn tương tự tiếng chỏ sủa, hiển nhiên đã trải qua huấn luyện, nhung cái này còn chua tính, càng đặc biệt hơn là chúng nữ còn học theo kiêu chó sủa, một bên lắc mông, hai bàn tay áp trên mặt đất. dùng miệng cắn ống quần Phó Thư Bảo, bộ dạng như vậy quả thật so với chó còn muốn giống chó hơn...
- Con mẹ nó, các ngươi...
Phó Thư Bảo trợn tròn mắt.- Thiếu gia, ngài muốn chúng ta... ỡ chồ nàv sao?
- Vậy thiếu gia, ngài muốn ai phục thị ngài đầu tiên?Một câu vô tâm lại bị chúng nữ lý giải “rõ ràng” thành như vậy?
Phó Thư Bảo triệt để không biết phải nói gì.- Uông uông uông, uông uông uông...
- Được rồi được rồi, các ngươi đều lui xuống cả đi. tìm đến cho ta một ít sách, ta muốn đọc sách.
Cứ tiếp tục như vậy, Phó Thư Bảo muốn khống chế cũng không nồi, muốn phạm tội rồi.- Thiếu gia ngài muốn đọc sách?
Bốn nữ bộc học theo kiểu chó liền ngẩn người ra, dùng ánh mắt quái dị nhìn Phó Thư Bảo. bê ngoài thoạt nhìn giống nhưthấv người bốn chân đang đi đường.
- Đương nhiên, thiếu gia ta quvá định từ ngàv hôm nav thav đổi triệt để. chuvên tâm học tập, làm phiên các ngươi tìm cho ta một ít sách sử. ừm. cả địa lý, vãn học,... tóm lại, các ngươi có thể mượn được bao nhiêu thì mượn bấv nhiêu.
Bốn nữ bộc vẫn bất động, vẫn dùng ánh mắt quái dị nhìn Phó Thư Bảo.- Được rồi, ngữ khí ta quá ôn nhu cũng không họp với bọn họ, bọn họ thật sự đã bị nô hóa đến không thê cứu chữa được nữa rồi, cũng tốt, vậy ta sẽ dùng phương thức mà chúng nữ quen thuộc a...
Trong lòng tính toán một phen, Phó Thư Bảo đột nhiên vỗ một cái lên mông của Thu Cúc, giận dữ hét:- Các ngươi còn sững ra đó làm gì? Cút đi lấy sách!
- Vâng, thiếu gia.Bô2u tiên?Một câu vô tâm lại bị chúng nữ lý giải “rõ ràng” thành nhưvậy?
Phó Thư Bảo triệt để không biết phải nói gì.- Uông uông uông, uông uông uông...
- Được rồi được rồi, các ngươi đều lui xuống cả đi. tìm đến cho ta một ít sách, ta muốn đọc sách.
Cứ tiếp tục như vậy, Phó Thư Bảo muốn khống chế cũng không nồi, muốn phạm tội rồi.- Thiếu gia ngài muốn đọc sách?
Bốn nữ bộc học theo kiểu chó liền ngẩn người ra, dùng ánh mắt quái dị nhìn Phó Thư Bảo. bê ngoài thoạt nhìn giống nhưthấv người bốn chân đang đi đường.
- Đương nhiên, thiếu gia ta quvá định từ ngàv hôm nav thav đổi triệt để. chuvên tâm học tập, làm phiên các ngươi tìm cho ta một ít sách sử. ừm. cả địa lý, vãn học,... tóm lại, các ngươi có thể mượn được bao nhiêu thì mượn bấv nhiêu.
Bốn nữ bộc vẫn bất động, vẫn dùng ánh mắt quái dị nhìn Phó Thư Bảo.- Được rồi, ngữ khí ta quá ôn nhu cũng không họp với bọn họ, bọn họ thật sự đã bị nô hóa đến không thê cứu chữa được nữa rồi, cũng tốt, vậy ta sẽ dùng phương thức mà chúng nữ quen thuộc a...
Trong lòng tính toán một phen, Phó Thư Bảo đột nhiên vỗ một cái lên mông của Thu Cúc, giận dữ hét:- Các ngươi còn sững ra đó làm gì? Cút đi lấy sách!
- Vâng, thiếu gia.Bồu tiên?Một câu vô tâm lại bị chúng nữ lý giải “rõ ràng” thành nhưvậy?
Phó Thư Bảo triệt để không biết phải nói gì.- Uông uông uông, uông uông uông...
- Được rồi được rồi, các ngươi đều lui xuống cả đi. tìm đến cho ta một ít sách, ta muốn đọc sách.
Cứ tiếp tục như vậy, Phó Thư Bảo muốn khống chế cũng không nồi, muốn phạm tội rồi.- Thiếu gia ngài muốn đọc sách?
Bốn nữ bộc học theo kiểu chó liền ngẩn người ra, dùng ánh mắt quái dị nhìn Phó Thư Bảo. bê ngoài thoạt nhìn giống nhưthấv người bốn chân đang đi đường.
- Đương nhiên, thiếu gia ta quvá định từ ngàv hôm nav thav đổi triệt để. chuvên tâm học tập, làm phiên các ngươi tìm cho ta một ít sách sử. ừm. cả địa lý, vãn học,... tóm lại, các ngươi có thể mượn được bao nhiêu thì mượn bấv nhiêu.
Bốn nữ bộc vẫn bất động, vẫn dùng ánh mắt quái dị nhìn Phó Thư Bảo.- Được rồi, ngữ khí ta quá ôn nhu cũng không họp với bọn họ, bọn họ thật sự đã bị nô hóa đến không thê cứu chữa được nữa rồi, cũng tốt, vậy ta sẽ dùng phương thức mà chúng nữ quen thuộc a...
Trong lòng tính toán một phen, Phó Thư Bảo đột nhiên vỗ một cái lên mông của Thu Cúc, giận dữ hét:- Các ngươi còn sững ra đó làm gì? Cút đi lấy sách!
- Vâng, thiếu gia.Bốn nữ bộc lập tức dùng tốc độ nhanh nhất biến mất trong nháv mắt khói vườn câv tư gia nhìn không thẩv điểm cuối.
Phó Thư Bảo quả thật sững sờ, không ngờ lại có tác dụng như vậy...- Mặc dù ta lúc trước cũng xem thường tên phế vật đó, nhưng tại phương diện này quả thật không thể không bội phục hắn... Quái lạ, ta tại sao lại không nhớ được hắn huấn luyện được nữ bộc như thế nào chứ?
Gió thổi lá roi. ánh sáng cuối cùng lúc mặt trời lặn đem cái bóng gầv vếu của Phó Thư Bảo kéo dài trên mặt đất. Gương mặt tái nhợt không có chút huyết sắc, cánh tav không có nửa phẩn khí lực dư thừa, cho dù linh hồn phế vật trớ thành linh hồn tuyệt thế thiên tài thì với trạng thái bây giờ, hắn vẫn là một... phế vật.Tất cả. đểu chi mới bắt đẩu...
0O0
Bất luận là thế giới gì, sách vở đểu không thể nghi ngờ chính là con đường thu được tri thức trực tiếp nhất.
Bổn nữ bộc cũng mang đến cho Phó Thư Bảo rất nhiều sách, nội dung cũng dựa theo yêu cầu lựa chọn của hắn. về lịch sử. địa lý.
Một đêm không ngủ, Phó Thư Bảo đã hiểu được rất nhiều thứ.
Thế giới này có bảy châu. Phán biệt là Đông châu, Tây châu. Nam Cực Băng châu. Bắc Cực Băng châu, Trung châu, Phí châu và Dương châu.
Thánh Vương Viêm năm đẩu tiên thống nhất bảy châu thiên hạ. đến sau Thánh Vương Viêm thì thiên hạ lại phân, quán phiệt cát cứ, tiến vào một mảnh thời đại hỗn loạn không có thiên lý. Tú quốc chính là lăn lộn trong thời đại hỗn loạn này mà thành lập tại Đông châu, đến hôm nay đã kéo dài được 300 năm. Bên cạnh xung quanh là La quốc. Việt quốc, Hàm quốc, Đô Ắn quốc, địa vị Thiên quốc giống như mặt trời giữa trưa.
Nơi của hắn chính là trọng thành tại biên thùy Tây Bắc của Tú quốc - Hổ thành.
Trọng yếu hơn chính là, thế giới này là một thế giới lực lượng.
Lực lượng, đại biểu tất cả.
Lực lượng, là nắm đúng sai trong tay.
Trên thế giới này, lực lượng là một tòa Kim Tự tháp hùng vĩ.
Nó có một hệ thống hoàn mỹ.
Lực lượng đệ nhất cảnh giới, Chân Lực.
Lực lượng đệ nhị cảnh giới, Nội Lực.
Lực lượng đệ tam cảnh giới, Tinh Thẩn Lực.
Lực lượng đệ tứ cảnh giới, Nguyên Tổ Lực.
Lục lượng đệ ngũ cảnh giới. Linh Lực.
Lực lượng đệ lục cảnh giới. Vĩnh Hẳng Lực.
Lực lượng đệ thất cảnh giới, Đại Vô Vũ Trụ Lực.
Người nắm giữ lực lượng gọi là Lực Sĩ, phân biệt là Lực Sĩ cấp Chân Lực, Lực Sĩ cấp Nội Lực, Lực Sĩ cấp Tinh Thẩn Lực. Lực Sĩ cấp Nguyên Tố Lực. Lực Sĩ cấp Linh Lực. Lực Sĩ cấp Vĩnh Hẳng Lực. Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực.
Trong đó. Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực đã trở thành tôn tại như Thân.
Thân là một nát nhân có tiền, lúc Thư Bảo đại thiếu gia được sáu tuổi thi Đa Tiễn lão gia liền đem hắn đến Hồ thành Lực Sĩ học viện, nơi thu học phí đắt nhất Hố thành, nơi mà tinh anh tụ tập. để tu luyện lực lượng, nhưng mãi đến bây giờ, mười năm trôi qua mà Thư Bào đại thiếu gia ngay cả Chân Lực cấp thấp nhất cũng không luyện thành.
Kiếp trước, là thiên tài trong thiên tài. là đỉnh cao bàng môn tà đạo.
Bây giờ, lại trở thành một tên nát nhân phế vật đỉnh cao, siêu cấp đại phế vật...Kiếp trước và kiếp này phảng phất giống như một giấc mộng.
Tất cả cảm khái, đau khổ đểu vô dụng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...