Phó Thư Bảo lắc đầu nói:
- Ta không làm loại chuyện để người khác chịu nguy hiểm thay như vậy. Ta làm như vậy là để phân tán sự chú ý của người khác, mê hoặc bọn chúng, sau đó một lần hành động giải quyết mối
phiền toái này.
Độc Âm Nhi khó hiểu nói:
- Địch thủ tấn công, chúng ta phòng thủ. Địch tối ta sáng, ngươi làm sao giải quyết được mỗi phiền toái này chứ?
Phó Thư Bảo cười nói:
- Sau khi thất bại trong sự kiện ám sát tại Hồng Cảng thành, Tú Cát khẳng định biết là trong chúng ta có một cao thủ rất lợi hại, có làm chuyện
như vậy cũng sẽ không tự đưa thân vào nơi nguy hiểm. Mạng của hắn quý
như vàng. Đêm nay ta sẽ khiến hắn không đáng một đồng! Chỉ cần người của Tú Cát giết tới, Thanh Thủy lưu lại bảo vệ các ngươi, ta sẽ giết tới ổ
của hắn, tự mình giải quyết mối phiền toái này!
- Nhưng... Như vậy rất nguy hiểm đó!
Chi Ni Nhã lo lắng nói.
- Không được, ngươi làm sao có thể một mình đi vào nơi nguy hiểm chứ? Ta
biết ngươi muốn tới nhà của Mạc gia, nhưng chẳng may nơi đó có người của Quy Vân Tông thì ngươi phải làm sao?
Độc Âm Nhi cũng không đồng ý.
- Không có khả năng này. Sẽ không có ai của Quy Vân Tông tới đó đâu.
- Tại sao ngươi lại khẳng định như vậy?
Độc Âm Nhi nói. Nàng hơi hoài nghi phán đoán của Phó Thư Bảo.
Phó Thư Bảo cười nói.
- Quy Vân Tông dù sao cũng là một trong bốn đại tông phái, hơn nữa vẫn tự coi là đệ nhất. Mạc Khinh Vân tự mình hứa hôn sự của ta và Băng Oánh
nhưng Băng Oánh lại đi lại với Tú Cát. Chuyện mất thể diện như vậy, nếu
để cho Mạc Khinh Vân biết mà nói thì khẳng định sẽ muốn Băng Oánh trở
về, cho nên ta khẳng định là Băng Oánh len lén lưu lại thôi. Ở trong nhà của Mạc gia sẽ không có người của Quy Vân Tông đâu.
- Phân tích của kẻ này đúng là có chỗ độc đáo.
Trong lòng Độc Âm Nhi cũng không khỏi bội phục, nhưng ngoài mặt vẫn kiên trì nói:
- Dù nơi đó không có người của Quy Vân Tông nhưng dù sao cũng phải có mấy gia nô chứ? Hơn nữa còn có Băng Oánh và Tú Cát, một mình ngươi đối phó
thế nào được hả? Nếu muốn đi thì ta cùng đi với ngươi!
- Ta cũng muốn đi.
Chi Ni Nhã cũng nói.
Phó Thư Bảo cảm thấy hơi đau đầu:
- Ta đã quyết định rồi. chuyện trước mắt nếu không chịu nguy hiểm thì làm sao có thể giải quyết được vấn đề chứ? Các ngươi cũng muốn cuộc sống
sau này của chúng ta bình yên chứ? Nếu thế thì hãy ngoan ngoãn nghe lời
ta đi. Nếu như các ngươi đi với ta thì khẳng định người của Tú Cát sẽ
sinh nghi. Kế hoạch ta khổ tâm sắp xếp sẽ thất bại thôi.
Cúi đầu, suy nghĩ nửa khắc, Độc Âm Nhi rốt cục mới gật gật đầu. Khiến nàng quyết định như vậy không phải là nàng tin tưởng Phó Thư Bảo hoàn toàn mà bởi
một câu nói của hắn, cuộc sống bình yên sau này...
Cái này, có thể xem là thổ lộ chân thành trong lúc sinh tử không?
o0o
Một đám mây đen bay tới. Bầu trời vừa rồi còn đầy sao đột nhiên trở nên đen tối.
Ngay lúc hai nữ tử dùng ánh mắt khác thường nhìn Phó Thư Bảo, bị câu nói kia của hắn làm ấm lòng thì một tiếng kêu mê người đột nhiên truyền ra từ
phía phòng ngủ.
Mấy cô nương bán thân giỏi nhất chính là rên rỉ
khiến nam nhân bốc lên máu nóng. Mấy người cùng kêu, sự hỗn loạn và
tráng lệ đã đạt tới mức độ không thể dò xét.
- Phì! Vô sỉ. Chỉ có ngươi mới nghĩ được ra ý này thôi.
Độc Âm Nhi mắng một câu.
Chi Ni Nhã không lên tiếng nhưng khuôn mặt cười lại còn thể hiện được nhiều hơn Độc Âm Nhi. Tiếng kêu đáng xấu hổ kia khiến nàng không tự chủ được
mà nghĩ tới chuyện phát sinh trong động. Hai đùi nàng lại cảm thấy hơi
run. Nàng đột nhiên sợ hãi mà cảm thấy là hình như nàng càng đáng xấu hổ hơn...
- Ha ha, chuyện này... Trong mắt bọn họ, ta hình như là người như vậy đó. Để cho giống thật, chỉ là muốn giống thật thôi.
Phó Thư Bảo hơi ngượng ngùng giải thích.
Ngay lúc này, sân trước đột nhiên bốc lên một đám lửa. Lập tức, tiếng quản gia Niếp Cát truyền tới:
- Không hay rồi! Không hay rồi! Cháy rồi! Cháy rồi! Cứu hỏa đi! Cứu hỏa đi! Cứu...
Trong nháy mắt, nhà Đa Tiền lão gia loạn tành một đoàn.
Trong lòng máy động, khóe miệng Phó Thư Bảo lộ ra nụ cười nhẹ như tơ.
- Ta đoán đúng rồi. Kẻ đó phải người tới rồi.
Trong lòng Độc Âm Nhi lo lắng:
- Hiện giờ ngươi tới nhà Mạc gia sao?
Phó Thư Bảo nói:
- Đương nhiên. Chẳng qua ta phải ra lệnh cho Thanh Thủy một chút đã.
Thanh Thủy đang ở ngay trong bóng tối nơi đó. Sứ mạng duy nhất của nàng là
bảo vệ sự an toàn của Phó Thư Bảo. Nhưng nếu Phó Thư Bảo ra lệnh ở lại
bảo vệ cho Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã thì nàng cũng sẽ không chút do dự mà chấp hành.
Cho nên Phó Thư Bảo ra lệnh cho Thanh Thủy cũng chỉ
cần một câu thôi, không như Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã lại quấn lấy hắn
đòi giải thích.
Ngay lúc Phó Thư Bảo ra lệnh cho Thanh Thủy thì lửa lớn ở sân trước đã lan ra, ánh lửa hừng hực sáng cả bầu trời.
Tiếng ầm ầm từ hướng ngã tư trước của truyền tới, tốc độ rất nhanh, điếc tai mọi người.
Rốt cục cũng tới rồi.
- Trong nhà giao cho ngươi đó.
Phó Thư Bảo phân công một câu cuối, thân thể nhoáng lên một cái rồi biến mất trong bóng đêm mênh mông.
- Đêm nay phải để đám rùa đen này có đi không về! Đi!
Độc Âm Nhi gầm lên, dẫn đầu vọt về cửa lớn sân trước. Chi Ni Nhã và Thanh Thủy cũng nhanh chóng bước theo.
Nhẹ nhàng nhảy lên nóc nhà, Phó Thư Bảo không nóng lòng rời đi mà áp sát
vào mái nhà, mượn bóng đêm yểm hộ, quan sát tình huống bốn bề.
Nơi cháy là nhà bếp, vốn có bó củi, hơn nữa còn có các vật phẩm dễ cháy như dầu mỡ, thế lửa lan rộng ra các phòng khác rất nhanh. Gia nô Phó gia
xách thùng nước tới cứu hỏa, vô cùng bận rộn.
Đưa ánh mắt rơi
xuống phía cửa lớn của sân trước, Phó Thư Bảo hơi sửng sốt. Người tới
không phải là Khiết Kỵ Sĩ Đoàn mà là mười mấy bộ đầu do quan trị an An
Khánh của Hổ Thành cưỡi ngựa phi tới.
- Bổn quan nhận được mật
báo, có một tội phạm triều đình truy nã phóng hỏa bốn bề tại Hổ Thành.
Bổn quan mang bổ đầu của Hổ Thành tới bắt tội phạm, mau mau mở cửa!
Phóng ngựa vọt tới cửa trước, An Khánh liền nhảy xuống hô lớn.
Gia nô nhà họ Phó đang bận cứu hỏa, làm gì còn có ai đi mở cửa được. Hô hai lần không thấy mở cửa, An Khánh đi lên phía trước, đá một cái mở tung
cửa. Mấy bộ đầu Hổ Thành phía sau liền lập tức xông lên.
- Chẳng lẽ... Đêm nay Tú Cát không ra tay sao?
Nhìn cảnh như vậy, Phó Thư Bảo thầm nói.
Khi hắn đang thầm nghi hoặc như vậy thì nữ thị vệ của Chi Ni Nhã đã từ hậu
viện tới kịp, chặn An Khánh và đám bộ đầu Hổ Thành lại.
- Chỗ này là nơi ở của Dật Hương Công Chúa Thánh Đóa Lan Quốc, các ngươi làm gì đó?
Đoàn trưởng Hổ Linh của đoàn giáp vệ cao giọng quát, đôi mày thanh tú nhíu lại, tay cầm trường đao, cũng có vài phần khí thế.
- Ta mặc kệ ngươi là công chúa gì, bổn quan phụng lệnh trên tới lục soát
triệt để Hổ Thành để bắt tội phạm, biết điều thì tránh sang một bên, nếu không thì kể cả các ngươi cũng bị bắt!
An Khánh có chỗ dựa, hiển nhiên sẽ không khách sáo với nhân vật như Hổ Linh. Hắn vừa nói xong,
một đám bộ đầu phía sau liền tản ra, vây đám nữ hộ vệ có nhân số ít ỏi
lại.
- Ai có gan lục soát chỗ này!
Đột nhiên Chi Ni Nhã phẫn nộ quát.
An Khánh cũng không sợ hãi chút nào, giọng điệu rất mạnh mẽ nói:
- Dật Hương Công Chúa điện hạ dù là công chúa một nước nhưng An Khánh là
quan viên của Tú Quốc, hiển nhiên phải nghe lệnh bề trên. Đêm nay ta
đành đắc tội vậy. Các huynh đệ, lục soát Phó phủ một lần đi!
- Tuân lệnh!
Một đám bộ đầu ầm ầm hô
- Chuẩn bị chiến đấu!
Quan mới thường nóng nảy, càng huống chi là trước mặt Chi Ni Nhã, Hổ Linh
làm sao có thể cho An Khánh làm càn, không coi Dật Hương Công Chúa ra gì như vậy chứ?
Nàng ra lệnh một tiếng, kể cả mười nữ thị vệ vừa
mới được chiêu mộ cũng lộ tư thế chuẩn bị chiến đấu, không khí lập tức
trở nên khẩn trương hẳn.
Tới lúc này rồi, tranh đấu tựa như khó
có thể tránh khỏi. Độc Âm Nhi kéo tay Thanh Thủy lại, ra hiệu cho nàng
không nên hành động lỗ mãng. Lúc này lại nghe An Khánh nói:
- Vẫn mời Phó Thư Bảo ra mặt nói chuyện. Chuyện lớn như thế này, chẳng lẽ hắn còn trốn trong đống nữ nhân mà tiêu diêu sung sướng sao?
Chi Ni Nhã nghe vậy tức giận nói:
- Ngươi là cái dạng gì? Phó công tử là người như vậy sao?
An Khánh cười lạnh nói:
- Ha ha, có phải thế hay không cứ tùy tiện hỏi một ông bác bán thức ăn
trên đường phố Hổ Thành là sẽ biết hắn là người thế nào ngay!
- Ai làm ầm ĩ thế hả? Oa... Sao lại cháy rồi?
Phó Thư Bảo cởi trần, đi chân trần, đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi
người, mặt rất khoa trường, hoặc là bởi quá kinh ngạc nên tiếng nói của
hắn cũng hơi khác.
Khiến người ta muốn hộc máu chính là ngay phía sau Phó Thư Bảo chính là mấy cô nương quần áo xộc xệch, da thịt lộ ra,
thần sắc bối rối cũng đang chạy theo hắn. Trong đó có hai người mặc váy
trong suốt, chẳng khác gì không mặc. Ánh lửa hừng hực chiếu tới, khiến
vùng giữa hai đùi bị nhìn thấy hết, đen kịt một vùng.
- Mẹ kiếp! Quả nhiên là một kẻ thối nát. Tú Cát công tử quả nhiên nói không sai, đêm nay chính là ngày chết của ngươi rồi!
Thầm cười lạnh một tiếng, đột nhiên nhìn thấy Phó Thư Bảo không có gan lại gần, An Khánh cao giọng nói:
- Bảo thiếu gia, ngươi trở về thật rồi à? Ngươi cũng không hay đâu nhé, trở về mà cũng không thông báo để ta đi đón ngươi.
- Đại nhân An Khánh, ngươi nửa đêm canh ba mang nhiều người tới như vậy làm gì hả?
Chiêm Lỗ giả mạo Phó Thư Bảo hỏi. Hắn làm việc theo sự phân công của Phó Thư
Bảo, nếu là giả mạo thì hắn phải giả cho giống thật, nếu không thì không phải sẽ làm thất vọng mấy cô bé được thiếu gia ban thưởng này sao?
- Đương nhiên là bắt tội phạm rồi...
Vừa nói, đột nhiên An Khánh nhìn về phía cửa lớn.
Ngay lúc này, tiếng móng ngựa ầm ầm lại vang lên. Vào lúc này, một đám kỵ binh bỗng từ đầu đường vọt về phía này.
Khiết Kỵ Sĩ Đoàn cuối cùng cũng tới rồi.
An Khánh và đám bộ đầu Hổ Thành chẳng qua chỉ là nhân vật dò đường mà
thôi. Chỉần Phó Thư Bảo ra mặt thì đó chính là thời khắc ra tay!
Nhưng Khiết Kỵ Sĩ Đoàn đột nhiên giết tới lại không có chiến giáp màu trắng
là tiêu chí riêng nữa mà mặc trang phục Lực Sĩ thuần một màu đen, trên
đầu cũng trùm khăn đen.
- Các huynh đệ, ra tay!
Đột nhiên An Khánh rống to một tiếng.
Vèo, trước mặt An Khánh bỗng xuất hiện một người. Thanh Thủy.
Đánh ra một chưởng, An Khánh vừa rồi còn huyên náo giờ im bặt, hai chân mềm nhũn, thân thể mất đi đầu cũng ngã xuống mặt đất...
Trong lúc mọi người còn đang kinh hãi, Thanh Thủy đột nhiên vọt ra cửa lớn, đánh thẳng về phía Khiết Kỵ Sĩ Đoàn đang lao tới.
Là Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ, Thanh Thủy làm sao phải sợ hai trăm Kỵ Sĩ chứ?
Không nghi ngờ gì nữa, đêm nay chính là một đêm gió tanh mưa máu rồi.
Nhìn tới đây, khóe miệng Phó Thư Bảo âm thầm hiện lên ý cười như tơ. Cho tới bây giờ, tất cả mọi thứ đều phát triển theo kế hoạch của hắn. Tiếp tới
chính là phần việc của hắn rồi.
Ngay khi hắn chuẩn bị rời khỏi
nóc nhà thì một tiếng kêu thảm đột nhiên truyền vào tai hắn. Nó không
truyền từ cửa lớn ở sân trước tới mà lại truyền từ chỗ giếng nước ở hậu
viện.
Vừa nhìn lại, hắn đã thấy một gia nô mang nước đi cứu hỏa
ngã xuống mặt đất. Hai bóng đen trong nháy mắt lao tới, bay nhanh rồi
biến mất trong đêm.
- Tiến công hai đường sáng tối. Tú Cát đã
muốn ta chết tới mức này rồi. Cũng tốt. Thế thì chúng ta thử xem đêm nay ai có thể sống sót nhé.
Phó Thư Bảo nhảy xuống khỏi nóc nhà, trong nháy mắt liền biến mất trong bóng tối.
o0o
Nhà của Mạc gia cách Hổ Thành cũng không xa lắm, chẳng mấy chốc đã xuất
hiện trước mặt Phó Thư Bảo. Lúc này trời đột nhiên đổ mưa, tiếng mưa rào rào che dấu tất cả, mặt đất cũng trở nên trơn trượt.
Nhìn về
phía xa xa trong làn mưa chỉ thấy một loạt ánh đèn mông lung. Đó là hai
chiếc đèn lồng lớn treo trước cửa Mạc gia, chỉ có điều giờ phút này mưa
to gió lớn, trước cửa lớn cũng không có gia nô đứng canh.
Tình
huống như vậy khiến Phó Thư Bảo thầm vui vẻ. Hắn đoán chắc là dù Tú Cát
có phái tất cả quân tinh nhuệ đi Hổ Thành giết hắn thì bên cạnh vẫn phải lưu lại vài gia nô có thể sai khiến được. Hiện giờ nhìn lại, ban đêm
mưa gió thế này, đám gia nô chắc là đã trốn trong phòng tránh mưa gió
rồi nhỉ?
Nhẹ nhàng nhảy lên trên tường, nhìn thoáng qua mọi nơi,
xác định là yên tĩnh không người xong, Phó Thư Bảo liền nhảy xuống sân
rất nhanh, âm thầm chạy về phía một căn phòng sáng đèn.
Đi tới cửa sổ, tiếng nam nhân và nữ nhân đối thoại đột nhiên truyền vào tai hắn.
- ..... Không biết bên kia tiến hành thế nào rồi. Chẳng may mà thất bại
thì sợ rằng chúng ta trở trở thành nơi trút giận của công tử thôi.
Nữ nhân nói chuyện dường như không lớn tuổi, giọng nói trong trẻo, nói xong lại còn thở dài một hơi.
Giọng một nam nhân trung niên truyền tới.
- Muội muội đừng lo lắng. Ta nghe nói lần này Ba Phong đại nhân không chỉ mang tới hai trăm Khiết Kỵ Sĩ Đoàn của Tông Nhân Phủ mà còn mang theo
hai sát thủ của Tử Đảo Mật Nhân Xã. Thực lực như vậy, muốn giết Phó Thư
Bảo chẳng phải là đơn giản như giết một con heo sao?
- Hả? Sát thủ gì vậy?
Nữ nhân kia hỏi.
- Ồ, nghe nói... hình như là một đôi tỷ muội song sinh. Cụ thể thế nào
thì ta cũng không rõ ràng lắm. Chẳng qua sát thủ của Tử Đảo Mật Nhân Xã
không phải như Lực Sĩ bình thường, dù là Lực Sĩ cấp Nguyên Tố cũng có
thể giết một Lực Sĩ cấp Linh Lực dễ dàng.
- Không nên nói chuyện
này nữa, thời gian của ta không nhiều lắm, còn phải nhanh chóng trở về
làm việc cho công tử? Ngươi nhanh lên đi.
- Mưa to gió lớn, lại đã là nửa đêm, hắn còn muốn ngươi làm chuyện gì chứ?
- Phải dâng hương cho Băng Oánh tiểu thư.
- Băng Oánh tiểu thư đêm nào cũng phải dâng hương mới có thể đi ngủ, thật là khó hầu hạ...
- Đúng vậy đó. Đám người dưới chúng ta không biết bao giờ mới có phúc
phận như vậy đây... Ôi, đồ chết tiệt, ngươi đâm nhẹ thôi, đâm nhầm chỗ
rồi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...