“Sao lại là ngươi?” Vân Li ngẩn ra, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng bình thường trở lại rồi nhíu mày, hỏi.
Yêu nghiệt hơi nhếch khóe môi, nở nụ cười mị hoặc, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh lệ của nữ tử trước mắt, ánh mắt đầy ý cười: “Thế nào, cảm thấy rất kinh hỉ sao?”
“Kinh hỉ? Ta thấy sắp thành kinh sợ thì có.
” Vân Li bĩu môi, cái tên yêu nghiệt này đúng là tự luyến.
Dưới ánh mắt của mọi người, yêu nghiệt bước vài bước về phía trước, khóe miệng nở nụ cười mê người, đổi mắt phượng đầy ý cười nói: “Phải không? Thì ra ở trong lòng nàng ta lại có vị trí lớn như thế, nhìn thấy ta nàng lại còn bị kinh sợ.
”
Vân Li lập tức nghẹn lời, làm ra vẻ như nàng chưa từng nói gì.
Lúc này, gương mặt Bách Hợp hết xanh lại trắng, rồi lại từ trắng chuyển thành xanh, thay đổi thất thường, sự ghen ghét trong ánh mắt nàng ta nhìn Vân Li như sắp phun trào ra ngoài, tia lửa lớn hừng hực gần như có thể đốt cháy nàng ta.
Vì sao, vì sao hắn không thèm liếc mắt nhìn mình một cái mà ngược lại chỉ nhìn thấy mỗi tiện nhân Vân Li kia? Tiện nhân đó có gì tốt chứ? Dù sao cũng chỉ là chỉ bình hoa mà thôi, nàng ta có tư cách gì mà so với mình?
Đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt lại, Bách Hợp bình ổn lửa giận trong ngực, điều chỉnh lại dung nhan rồi nở nụ cười thuần mỹ, chậm rãi đi về phía Vân Li: “Biểu tỷ, ngươi quen vị vương gia này sao?”
Vân Li nhăn mày lại, liếc nhìn Bách Hợp, lạnh giọng quát: “Ngươi muốn ta nói bao nhiêu lần nữa đây, ta không phải biểu tỷ của ngươi!”
Bách Hợp lại làm bộ như bị lời nói của Vân Li dọa sợ, mắt ngân ngấn hai dòng nước mắt, dùng khăn tay nhẹ nhàng lau khóe mi, nhìn Vân Li đầy đáng thương: “Biểu…… Đại tiểu thư, ta biết sai rồi, xin ngươi đừng trách ta, chỉ vì ta không có tỷ muội làm bạn, nhìn thấy đại tiểu thư sẽ khó tránh khỏi cảm giác thân thiết, cho nên, cho nên mới vượt quá giới hạn, ta biết với thân phận của đại tiểu thư thì khinh thường ta là điều đương nhiên, về sau Bách Hợp sẽ ghi nhớ lời quở trách của đại tiểu thư, tuyệt đối không vượt quá giới hạn nữa.
”
Bách Hợp vừa nói vừa nhỏ giọng nức nở, thật giống như Vân Li thật sự là loại thiên kim ác độc ỷ thế hiếp người.
“Hợp nhi.
” Vân phu nhân trừng mắt nhìn Vân Li, bước nhanh đến bên cạnh Bách Hợp, nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, an ủi nói, “Ngươi yên tâm, có ta ở đây, ta muốn xem thử kẻ nào có thể ức hiếp ngươi.
”
Nói xong nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Vân Li đầy lửa giận: “Hợp nhi gọi ngươi một tiếng biểu tỷ là phúc khí của ngươi, đừng có không biết tốt xấu, ngươi cho rằng ngươi có tư cách gì để làm biểu tỷ của nàng? Dù để ngươi làm nha hoàn của nàng cũng là đã xem trọng ngươi rồi.
”
Ai ngờ Vân phu nhân nói xong lời này sắc mặt Vân thừa tướng đột nhiên biến sắc.
Chỗ này hoàng cung, hắn vẫn là Dị Tính vương gia của nước khác được chiêu đãi, người thông minh đều có thể thấy được vị vương gia này quen biết Vân Li, vậy mà kẻ ngốc này lại nói ra những lời càn rỡ này!
Dù hắn không thích Vân Li nhưng ít nhất Vân Li là nữ nhi hắn, nữ nhi hắn mà ngay cả làm nha hoàn cho dân thường mà còn không đủ tư cách sao? Như vậy có khác gì nói phủ thừa tướng còn không bằng một gia đình bình thường đâu!
“Có một việc ta muốn sửa lại cho đúng.
” Vân Li khoanh tay trước ngực, khóe miệng nở nụ cười nhạt, “Vừa rồi nàng ta nói nàng ta không có tỷ muội, vậy nói cách khác trong lòng nàng ta không đồng ý chuyện Vân Nguyệt Thanh là biểu tỷ, là ý này đúng không?”
Vân phu nhân đột nhiên sửng sốt, vừa rồi đúng là bà đã bỏ qua câu này.
Theo lý mà nói Vân Nguyệt Thanh mới là biểu tỷ ruột của nàng ta, vậy nàng ta nói mình không có tỷ muội làm bạn là có ý gì?
“Biểu dì.
” Bách Hợp kinh sợ, vội vàng nói: “Ta…… Ta chỉ vô tình.
”
Nói xong lời này nàng ta lại cắn môi, chớp đôi mắt ngấn nước nhìn Vân phu nhân, Vân phu nhân nhăn mày lại, nhẹ nhàng đẩy nàng ta ra, tuy bà ta biết nha đầu Bách Hợp này đơn thuần, không phải cố ý nói ra lời này nhưng trong lòng vẫn không thoải mái.
Từ đầu đến cuối Cung Kính chỉ khoanh tay trước ngực, cười nhìn trò khôi hài này, nhưng mà ẩn trong đôi mắt phượng đầy ý cười kia lại lóe lên ánh sáng lạnh lẽo thấu xương, hắn thu hồi ánh mắt rồi nhìn về phía Vân Li, trong mắt đầy ý tán thưởng.
Không hổ là nữ nhân Cung Kính hắn nhìn trúng, thật là càng ngày càng không muốn thả nàng đi……
“Khụ khụ.
” Hoàng đế ho khan hai tiếng, nghiêm khắc nhìn chung quanh rồi nhìn Cung Kính, “Kính vương gia, ngươi có chọn được vương phi giữa những nữ tử này này chưa?”
Mọi ánh mắt của những nữ nhân ở đây lập tức đổ dồn về phía dung nhan tuấn mỹ yêu nghiệt của hắn, ánh mắt đầy mong đợi.
Chỉ có Vân Li là nhịn không được lui về phía sau hai bước, không biết vì sao nàng lại có một dự cảm không tốt……
“Nàng muốn đi đâu?” Cung Kính duỗi tay bắt lấy Vân Li, môi lại cong lên lộ ý cười mê người, “Đúng là bổn vương đã nhìn trúng một nữ tử, tự ta có thể định đoạt việc có chiếm được lòng mỹ nhân hay không, cho nên trong khoảng thời gian này bổn vương tính vào ở trong phủ thừa tướng, không biết thừa tướng có ý kiến gì không?”
Dứt lời Cung Kính ngẩng đầu nhìn về phía Vân thừa tướng, tuy rằng đang hỏi ý kiến hắn nhưng giọng điệu lại đầy mạnh mẽ, vốn không cho phép hắn từ chối.
Huống chi đây cũng là chuyện tốt đối với phủ thừa tướng.
“Vương gia xin cứ tự nhiên.
” Vân thừa tướng ôm quyền, ánh mắt hơi lóe sáng.
Nhưng lúc Cung Kính nói lời này đã khiến những nữ tử khác trợn mắt tức giận nhìn Vân Li, hận không thể đâm thủng mấy lỗ trên gương mặt tuyệt mỹ kia.
So với bọn họ thì rõ ràng Bách Hợp vui sướng hẳn ra.
Nếu vương gia vào phủ thừa tướng ở thì không phải nghĩa là nàng cũng có cơ hội sao? Nàng tin tưởng chỉ cần vương gia hiểu nàng hơn thì nhất định sẽ vứt bỏ tiện nhân Vân Li này mà cưới nàng làm vương phi.
Hình như nghĩ đến cảnh tượng hai người bái đường nên khóe miệng Bách Hợp chậm rãi nhếch lên, nở một nụ cười……
“Tiểu thư, người ngươi muốn đã được đưa đến.
”
Sau hoa viên, Vũ Nguyệt dẫn theo một thanh niên đến, thân hình thanh niên này gầy như thân trúc, khuôn mặt thanh tú, trên gương mặt còn có ý cười ngây ngô, bộ dáng nghiễm nhiên giống một nam hài, nhưng trong thân thể hắn lại ẩn chứa nội lực cường đại.
Cho nên Vân Li cũng không yên tâm khi để hắn làm việc ở Li Thiện đường.
“Ngươi tên là gì?” Vân Li hơi mỉm cười, ánh mắt thanh lãnh nhìn gương mặt hắn, nhàn nhạt hỏi.
Thanh niên xoa đầu, khuôn mặt thanh tú đầy ý cười ngây ngô: “Ngươi gọi ta là Thanh Hàn được rồi.
”
“Thanh Hàn? Về sau ngươi ở lại bên người ta đi, được rồi, ngươi có thể lui xuống.
”
“Dạ, tiểu thư.
”
Thanh Hàn ôm quyền, xoay người muốn rời đi nhưng vào lúc này lại nhìn thấy Cung Kính đi đến nên hơi sửng sốt một chút, tốc độ cung chủ đúng là rất nhanh, nhanh như vậy đã đến được bên cạnh chủ mẫu tương lai.
Xem ra không lâu nữa Ma cung sẽ có thêm một nữ chủ nhân.
“Nam nhân, ngươi tới đây làm gì?” Vân Li nhướng mày, ngẩng đầu nhìn nam tử đang đi tới, không kiên nhẫn hỏi.
Cung Kính dừng bước chân lại, khoanh tay trước ngực nói, khóe miệng nở nụ cười nhạt: “Nữ nhân, nàng thật đúng là vô tình, dù thế nào chúng ta cũng đã cùng chung chăn gối nhiều ngày như vậy, dù không phải phu thê, ít nhất cũng……”
“Nam nhân, ngươi có tin ta lập tức khiến ngươi không thể mở miệng được nữa không!” Vân Li hơi híp mắt, ánh mắt có ý uy hiếp.
Cùng chung chăn gối? Vũ Nguyệt kinh ngạc há to miệng, có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Vân Li nên lại vội vàng ngậm miệng lại, vươn hai tay che lỗ tai lại, vừa rồi nàng không nghe thấy gì hết……
“Nữ nhân, nếu nàng muốn làm ta ngậm miệng thì có một cách rất đơn giản, có muốn thử hay không?” Cung Kính cười cực kỳ yêu nghiệt, đáy mắt lập loè ánh sáng âm hiểm, dần dần bước tới gần Vân Li.
Vân Li sửng sốt một chút, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng lại: “Cái gì?”
“Chính là như vậy……”
Cung Kính cười mị hoặc, duỗi bàn tay ra, mạnh mẽ kéo Vân Li vào trong ngực, cúi người xuống nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mà hắn đã thèm nhỏ dãi từ lâu, Vân Li lập tức đen mặt đi.
Nàng vừa định vận dụng dị năng rời đi nhưng lại phát hiện sức mạnh trong cơ thể bị khống chế, không thể sử dụng dị năng.
Nếu không thể vận dụng dị năng thì cũng chỉ có thể sử dụng cách khác……
Ánh mắt Vân Li hơi trầm xuống, nâng chân lên hung hăng đá về phía hạ thân của Cung Kính, một tiếng phịch trầm đục vang lên, Cung Kính buông lỏng tay ra, khuôn mặt tuấn tú xanh mét nhìn Vân Li, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nữ nhân, nàng đủ tàn nhẫn!”
Nếu là người bình thường chịu một cước này của nàng đã sớm bị đoạn tử tuyệt tôn rồi!
“Vũ Nguyệt, chúng ta đi.
”
Cuối cùng Vân Li cũng không thèm liếc nhìn Cung Kính một cái mà liền đi ra khỏi hậu viện với Vũ Nguyệt.
Cung Kính nhìn chăm chú bóng lưng nữ tử đã đi xa rồi hơi nheo mắt lại, xem ra là hắn là quá nóng vội, ai kêu hiện tại càng ngày nàng càng ưu tú, vẫn là nàng của trước kia tương đối an toàn hơn, ít nhất không ai nhìn trộm.
Mặc kệ như thế nào thì hình như lần này đã thật sự chọc giận nàng rồi, cần phải nghĩ các cứu vãn……
Nhưng mà Cung Kính đã đoán sai, Vân Li không tức giận, nàng chỉ trầm tư vì sao vừa rồi không thể điều động được sức mạnh, mặc dù nàng không thể khống chế tốt được dị năng nhưng cũng không tới mức này.
Cảm giác vừa rồi thật giống như có một luồng sức mạnh nào đè nén gân cốt nàng.
Cái tên yêu nghiệt này rốt cuộc là ai!
“Thương Lam tiền bối, ngươi có biết tin tức về hắn không?”
Vào phòng, Vân Li ngồi xuống rồi nhăn mày lại, nàng cảm thấy Cung Kính không giống người, hình như không giống với nàng, không thể dung hợp với thế giới này.
“Huyền khí” Thương lão than nhẹ một tiếng, giọng nói có chút nghi hoặc, “Trong cơ thể hắn có huyền khí, đây là một loại sức mạnh không thuộc về thế giới này, dù thế nào ta cũng không nghĩ tới ở chỗ này lại có người của Huyền Vũ đại lục.
”
“Huyền Vũ đại lục?”
Đó là nơi nào?
“Thế giới này được tạo thành từ rất nhiều mảnh đại lục, Huyền Vũ đại lục chính là đại lục có nhiều vùng lãnh thổ nhất, nhưng ngươi không liên quan gì đến đại lục đó, bởi vậy tạm thời không cần biết những thứ này, mặt khác ta thấy hình như tiểu tử tên Cung Kính kia rất hứng thú với ngươi.
”
Vân Li hơi nhún vai, mỉm cười không cho là đúng, nàng không có hứng thú với yêu nghiệt này, mà nàng xuyên đến nơi này lâu như vậy rồi vẫn không biết hiện tại Kính đang ở đâu……
Lúc này bên trong phòng dành cho khách.
Bách Hợp rót một ly trà, đưa tới bên cạnh Xương Văn Đình rồi ngồi trước mặt bà ta, nhẹ nhàng nắm tay, trên dung nhan xinh đẹp có vẻ không cam lòng: “Mẫu thân, ta thật sự rất không cam lòng, không cam lòng bại bởi tiện nhân Vân Li kia cho nên ta nhất định phải có được tâm của vương gia, đến lúc đó nàng ta nhất định sẽ đau khổ đến chết đi sống lại!”
Nàng cười lạnh, trong mắt đầy vẻ quyết tâm nhất định phải đạt được.
“Nữ nhi của mẫu thân là ưu tú nhất, ta tin tưởng với tư sắc và năng lực của ngươi thì nhất định có thể có được tâm vương gia, Vân Li còn không có tư cách so với ngươi, cũng so không lại ngươi!” Xương Văn Đình đắc ý nâng cằm, ở trong mắt bà ta bất cứ nữ tử nào trên đời này cũng đều thua kém nữ nhi mình.
Chỉ cần Hợp nhi dùng sắc dụ thì có nam nhân nào có thể chống cự được sức quyến rũ của nàng?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...