Edit: susublue
"Khụ khụ, Nhược Ly nha đầu..." Phong Thần ho khan hai tiếng, gắng gượng đứng lên, dung nhan thanh lệ trắng bệch không còn chút máu, suy yếu đến mức có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
"Người này không tầm thường, ngươi cẩn thận một chút."
Không biết vì sao nàng cảm thấy thực lực thiếu niên tóc đỏ này cường đại đến mức bất thường, cho dù nàng có đạt đến mức Đỉnh Phong thì cũng không phải đối thủ của hắn. Nhưng hắn là ai? Tại sao lại gọi Nhược Ly nha đầu là Thanh nhi?
"Thanh nhi, nàng thật sự đã quên mất ta rồi sao?"
Thấy Dạ Nhược Ly lạnh nhạt, khuôn mặt tuấn mỹ của "Mạc Tịch Dương" có chút đau khổ, hắn nhanh chân đi lên phía trước, ấn chặt bờ vai của Dạ Nhược Ly, tức giận gào lên: "Sao nàng có thể quên mất ta? Chẳng lẽ nàng tạo ra ta rồi không muốn phụ trách sao? Ta không cho nàng quên mất ta! Tuyệt đối không cho!"
Sức mạnh cường đại khiến Dạ Nhược Ly nhịn không được nhíu mày, khuôn mặt lập tức lạnh hẳn đi: "Ta nói là ngươi nhận sai người rồi."
Cả ba kiếp làm người nàng đều chưa từng gặp ai giống hắn, như vậy chỉ có một khả năng, đó là nam tử này ngộ nhận nàng là người tên Thanh nhi kia.
"Nhược Ly nha đầu..."
Phong Thần kinh sợ, vội vàng chạy đến chỗ Dạ Nhược Ly.
Đôi mắt đỏ như máu hơi nhíu lại, "Mạc Tịch Dương" quay đầu nhìn Phong Thần đang chạy tới, giọng nói trầm thấp khàn khàn chậm rãi vang lên: "Vừa rồi cứu ngươi là vì nể mặt Thanh nhi, nếu ngươi dám đến gần nơi này thì ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!"
"Ầm!"
Một luồng sức mạnh cường hãn đánh úp về phía Phong Thần, thậm chí đám người Mạc Đình đang chạy về phía này cũng đều bị khí thế này ảnh hưởng, cơ thể bị hất bay ra phía sau, rơi ầm ầm xuống đất.
Bụi đất bay mù mịt, "Mạc Tịch Dương" thu ánh mắt khát máu lại, chỉ trong tích tắc này một luồng sáng lạnh lóe lên, phía trước có một thanh trường kiếm đột nhiên đâm vào ngực hắn, khí thể mạnh như vũ bão.
"Mạc Tịch Dương" hơi ngẩn ra nhưng chẳng hề né tránh, chỉ cảm thấy không dám tin nhìn Dạ Nhược Ly, mắt đầy vẻ đau đớn: "Nàng muốn giết ta sao? Thì ra nàng tạo ra ta là vì muốn giết ta, đã vậy thì ta trả tánh mạng này lại cho nàng, nàng muốn lấy thì lấy đi, nhưng nàng phải nghĩ cho kỹ, nếu ta chết thì tiểu tử ngu ngốc này cũng không sống được."
Trường kiếm dừng lại trước ngực hắn một millimet, Dạ Nhược Ly nắm chặt chuôi kiếm, lạnh giọng chất vấn: "Rốt cục ngươi là ai? Tịch Dương ở đâu?"
"Ha ha, " Đôi môi đỏ mọng nhẹ nhếch lên, trong đôi mắt màu đỏ máu có chút khác thường, "Ta là hắn, hắn là ta, nhưng mà tiểu tử kia quá đơn thuần ngu ngốc, hơn nữa hắn tiếp cận nàng đều do bị tâm trạng của ta ảnh hưởng."
Nghe vậy thì Dạ Nhược Ly ngây người một chút.
Mạc Tịch Dương từng nói trên thân thể nàng có mùi hương của người hắn thích, mà thiếu niên này lại gọi nàng là Thanh nhi, vậy rốt cục Thanh nhi là ai? Tại sao lại có liên quan đến nàng.
"Ta đã nói ta không phải Thanh nhi rồi! Bây giờ ta muốn biết khi nào thì Tịch Dương quay lại!"
"Thanh nhi, ta đã nói rồi ta và hắn là một, người nào sống ở bên cạnh nàng thì có gì khác biệt?”
Bỗng nhiên thân thể thiếu niên run lên, giống như cảm nhận được gì đó, trong đôi mắt đỏ đầy vẻ khát máu, hắn đột nhiên tiến lên, cầm lấy thanh trường kiếm ở trước ngực, giọng điệu trầm trọng, chất vấn: "Thanh nhi, tại sao trên thân nàng lại có mùi của nam nhân? Nói cho ta biết, rốt cục tên nam nhân đó là ai!"
Nắm chặt mũi kiếm, máu tươi chảy ra từ lòng bàn tay hắn nhưng hắn lại không hề cảm thấy đau đớn, trong mắt đầy lửa giận: "Vì sao, vì sao sau khi nàng tạo ra ta thì không hề muốn liếc nhìn tới ta, bây giờ vẫn không chịu nhìn ta một chút nào? Thanh nhi, vì sao nàng đối xử với ta tàn nhẫn như vậy? Vì sao?"
"Ngươi muốn ta nói bao nhiêu lần nữa đây? Ta không phải là Thanh nhi, ngươi nhận sai người rồi." Dạ Nhược Ly khẽ cau mày, nhìn thiếu niên kia nắm chặt trường kiếm trong tay, giọng điệu không nóng không lạnh.
Nhưng"Mạc Tịch Dương" lại làm như không nghe thấy lời của Dạ Nhược Ly, hai đôi mắt đầy nhu tình nhìn chằm chằm nàng.
"Thanh nhi, kiếp này người có thể làm nam nhân của nàng chỉ có ta, trừ ta ra, bất kỳ người nào khác cũng không thể tiếp cận nàng! Cho nên ta nhất định sẽ khiến tên nam nhân để lại mùi hương trên người nàng biến mất!"
Tim Dạ Nhược Ly run lên bần bật, hơi mở mắt, đôi mắt đen nhánh lạnh nhạt nhìn thiếu niên trước mặt.
"Vừa rồi ngươi ra tay cứu giúp ta ta rất cảm tạ, nhưng nếu..." Mắt nàng hơi híp lại, một chút sát ý thoáng xuất hiện trong mắt, "Ngươi dám tổn thương đến người của ta thì ta tuyệt đối sẽ khiến ngươi hối hận vì đã xuất hiện trên cõi đời này!"
Tay lại nắm chặt mũi kiếm thêm lần nữa, máu tươi chảy ra như nước sông vậy, nhưng mà có vẻ như hắn không có cảm giác gì hết.
"Thanh nhi, nam nhân kia quan trọng với nàng như vậy sao? Nàng đã để ý hắn như vậy thì ta càng không thể để hắn sống. " Màu đỏ trong mắt hắn lại càng đậm hơn, thiếu niên buông lỏng trường kiếm trong tay ra, đột nhiên tiến lên, đè chặt bờ vai Dạ Nhược Ly, gầm lên đầy giận dữ, "Nói cho ta biết, nam nhân kia đang ở đâu!"
"Ầm!"
Lúc hắn đang hét lớn tiếng thì khí thế toàn thân đột nhiên bộc phát, như cuốn sạch trời đất.
Cuồng phong chợt nổi lên, mây đen phủ khắp chân trời, thiếu niên đứng giữa cuồng phong, tóc đỏ bay lượn, biểu cảm xen lẫn điên cuồng và tức giận.
"Nhược Ly nha đầu!"
Phong Thần cực kỳ hoảng sợ, bàn tay chống mặt đất, dùng lực đứng lên, vừa mới đi được hai bước thì hai chân mềm nhũn ra rồi lại té ngã xuống trên đất.
Bàn tay khẽ nâng lên, nàng tưởng mình bắt được một vạt áo trắng nhưng ánh mắt lại dần trở nên mơ hồ rồi dần dần mất đi ý thức...
"Không được, không được làm Nhược Ly tỷ tỷ bị thương!"
Bỗng nhiên trong linh hồn vang lên một tiếng nói đầy run rẩy, thân thể thiếu niên ngẩn ra, màu đỏ tức giận trong mắt cũng dần mất đi, diễn dafnlê quysdôn trong chớp mắt mây đen biến mất, trời đất khôi phục vẻ yên bình như ban đầu.
Cũng trong lúc này thân thể gầy yếu của thiếu niên chậm rãi ngã xuống đất, mái tóc từ từ biến từ màu đỏ thành màu đen trước mắt bao nhiêu người...
"Tịch Dương!"
Dạ Nhược Ly đột nhiên ngẩn ra, vội vàng duỗi tay đỡ được hắn.
Mạc Tịch Dương nhẹ nhàng mở to mắt, đôi mắt màu đỏ đã trong suốt như nước trở lại, khóe môi nhếch lên, nước mắt lại bất chợt trào ra khỏi khóe mắt.
"Nhược Ly tỷ tỷ, thật xin lỗi, ta không nên nhập ma chướng, ta không nên động sát ý, nếu ta không muốn giết người thì tên Mạc Tịch Dương tóc đỏ đó sẽ không xuất hiện."
"Tịch Dương, ngươi không sai, sao lại phải nhận lỗi? Nếu như không nhờ ngươi thì sao có thể chế phục được ba người của Lưu Phong Tông?"
Thân thể Mạc Tịch Dương khẽ run lên, cầm tay Dạ Nhược Ly, trên khuôn mặt non nớt của thiếu niên có chút kiên định.
"Nhược Ly tỷ tỷ, dù cho hắn là ta thì ta cũng sẽ không để hắn làm tỷ bị thương."
Dù cho bọn họ là cùng một người thì hắn cũng sẽ không cho phép bất cứ ai làm nàng tổn thương...
"Tịch Dương, " Dạ Nhược Ly hơi cụp mắt, chăm chú nhìn gương mặt tuấn mỹ của hắn rồi nói khẽ: "Về sau ta sẽ không để ngươi động sát ý nữa, cũng sẽ không để ngươi giết người."
Hắn đơn thuần như tờ giấy trắng, vốn không nên bị máu tươi vấy bẩn, sau này chuyện như hôm nay nhất định sẽ không xảy ra nữa.
Tuy Mạc Tịch Dương tóc đỏ nói bọn họ là cùng một người, nhưng không biết vì sao hắn lại mang tới một cảm giác nguy hiểm, nếu không diệt trừ thì có lẽ sẽ có một ngày Mạc Tịch Dương tóc đen vĩnh viễn biến mất.
Cánh tay ôm Mạc Tịch Dương hơi siết lại, trong mắt Dạ Nhược Ly đầy ý lạnh, nàng tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra nữa!
"Sư phụ!"
Thấy Mạc Tịch Dương không sao thì Dạ Nhược Ly buông tay ra, nhanh chóng chạy tới bên cạnh Phong Thần, thấy thân thể Phong Thần trong veo thì trong lòng nhịn không được cảm thấy đau xót: "Sau này ta sẽ không để người bị thương nữa, đây là lời hứa của ta!"
Nàng sẽ nhớ kỹ bài học ngày hôm nay, sẽ không bao giờ coi khinh kẻ địch nữa, cho nên về sau nàng sẽ không để người bên cạnh mình bị thương...
Hai tay Dạ Nhược Ly vung lên, thu linh hồn Phong Thần vào Thanh Minh phủ, chỉ có ở trong Thanh Minh phủ thì nàng mới khôi phục nhanh chóng được.
"Sư phụ, sư tổ không sao chứ?" Y Phỉ Phỉ lo lắng nhìn Dạ Nhược Ly, nhẹ giọng hỏi.
"Ta sẽ không để nàng xảy ra chuyện." Vuốt ve nhẫn Huyền Linh trên ngón tay, khuôn mặt Dạ Nhược Ly lộ thoáng kiên định, chợt híp mắt lại, nhìn về một góc yên tĩnh trong sân.
"Trịnh Thiên Nhiên, những người lựa chọn ở lại cùng sống cùng chết với Vương phủ, dù là người đã vào phủ lâu năm hay là mới vào đều có thể trọng dụng, còn về những người khác thì..."
Dạ Nhược Ly cười lạnh một tiếng, mặt không biểu cảm nói: "Ta không muốn nhìn thấy bọn họ nữa, càng không muốn bất cứ gia tộc có thế lực nào trong Tứ quốc có quan hệ với bọn họ."
Nàng có thể mặc kệ Cầu Linh, dù sao Cầu Linh cũng không phải người của nàng, nhưng chắc hẳn đám người Mạc Đình sẽ không bỏ qua cho hắn.
Nhưng mà đám người đã gia nhập Thiên Lạc vương phủ rồi mà lại làm phản vào lúc quan trọng thì sao có thể giữ lại được? Từ trước tới giờ Dạ Nhược Ly nàng chưa từng nương tay với kẻ phản bội.
Những người phản bội Thiên Lạc vương phủ nghe thấy câu nói đầy hận thù của Dạ Nhược Ly thì thầm tuyệt vọng.
Nhưng hành vi của Lưu Phong Tông lại trừ được một mối họa ngầm trong lòng nàng, dù sao không lâu sau đó nàng sẽ đến Trung Châu, lúc đó khó tránh khỏi việc sẽ có người gây rắc rối trong Vương phủ, bây giờ loại bỏ được những thành phần bất lương này rồi thì chỉ còn lại người trung thành.
Như vậy thì nàng có thể yên tâm bước vào Trung Châu.
Mà bây giờ Thiên Lạc vương phủ lọt vào tầm mắt của các đại thế lực ở Tứ quốc, bởi vậy chuyện xảy ra ở đây được lan truyền đi rất nhanh, nhất là tung tích của Phong Thần đã tạo ra sóng to gió lớn tại Phong Vực...
"Năm người các ngươi quyết thế nào? Thật sự phải làm như vậy sao?"
Trong phòng ngủ, Dạ Nhược Ly nhấp một ngụm trà rồi chậm rãi đặt tách trà trong tay xuống, mắt nhìn Tứ thú.
Phong Phi Dương tóc trắng và Thiên Hoàng nhu hòa nhìn Dạ Nhược Ly, trên khuôn mặt tuấn mỹ như tiên đầy ý cười mềm mại: "Không sai, chúng ta đã quyết định rồi, với thực lực của chúng ta hôm nay, nếu ngươi gặp phải kẻ địch mạnh thì vốn không thể giúp đỡ nổi, cho nên chúng ta quyết định đến đại lục Thần Chi, khi nào sức mạnh đủ cường hãn thì mới trở về giúp ngươi giết địch."
Dạ Nhược Ly nhíu mày nhìn hai người còn lại.
"Còn các ngươi?"
"Nhược Ly, ta không muốn chuyện ngày đó xảy ra lần nữa." Thiên Lưu chớp đôi mắt to, nhưng trên khuôn mặt khả ái non nớt lại thoáng xuất hiện ý cười yếu ớt: "Bởi vì ta muốn bảo vệ ngươi, sau này kẻ địch của ngươi càng lúc càng mạnh, làm Huyền thú của ngươi, trách nhiệm của chúng ta là bảo vệ ngươi an toàn, trừ điều này ra thì không còn gì khác."
"Ta giống bọn họ." Tuyết Thiên nhún vai, trong mắt xẹt ý trêu đùa như hồ ly. "Hơn nữa, ngươi cũng bớt đối đầu với ta đi, lần sau trở về ta nhất định sẽ trở thành chiến lực của chủ nhân thân ái, nhưng mà chủ nhân phải khen thưởng ta mới được."
"Hồ ly háo sắc." Thiên Lưu liếc nhìn Tuyết Thiên, nói, "Ta khuyên ngươi đừng nên trêu chọc Nhược Ly, nếu không dù Chu Tước không biến ngươi thành hồ ly nướng thì tiểu Diệu Nhi cũng sẽ tìm ngươi để thử dược."
Tuyết Thiên rùng mình một cái, trên khuôn mặt vội vàng xuất hiện ý cười nịnh hót: "Chủ nhân, ta đang nói đùa thôi, thật sự chỉ đùa thôi."
"Cái đó..." Thấy Dạ Nhược Ly liếc mắt nhìn, khuôn mặt Ngân Xà thoáng xuất hiện ý trêu đùa, nhưng bởi vì nửa bên gò má của hắn là vảy rắn nên nụ cười có chút dữ tợn.
"Ta bị ép thôi, bọn họ nói ta chỉ biết dùng độc, thực lực quá yếu cho nên liền ép ta cùng đến đại lục Thần Chi."
Nghe vậy, Dạ Nhược Ly không nói gì nữa, chợt nhìn về phía Kim Văn Hổ đứng ở cuối.
Kim Văn Hổ im lặng nửa ngày rồi mới nói: "Kẻ địch của ta ở đại lục Thần Chi, vì vậy nghe bọn họ nói muốn đi đại lục Thần Chi thì ta cũng tiện đường đi theo."
"Được rồi!" Dạ Nhược Ly chậm rãi đứng dậy, nàng vẫn nhìn năm người trước mặt, khe khẽ mỉm cười, "Ta sẽ tôn trọng quyết định của các ngươi, ta nghe Phong nhi nói Bắc Ảnh thế gia đã hoàn toàn dời đến đại lục Thần Chi, nếu các ngươi đến đó thì thay ta chuyển lời cho bọn họ, nói ta ở Phong Vực bình an, không cần nhớ mong."
Bây giờ đã lâu rồi chưa gặp người nhà mà chuyện năm đó xảy ra ở đại lục Huyền Vũ lại cứ hiện rõ mồn một trước mắt, vì vậy sau khi giải quyết xong Lưu Phong Tông thì nàng liền muốn đến đại lục Thần Chi hội tụ với cha mẹ.
Dạ Nhược Ly nhẹ ngẩng đầu, nhìn trời xanh ở ngoài cửa, đôi mắt sâu thẳm xa xăm, giống như muốn nhìn xuyên thấu qua bầu trời để thấy người thân ở phương xa...
"Chao ôi, Vương Hùng, ngươi nói xem những ngày qua chúng ta trong coi chỗ này làm gì? Dù sao người qua lại ở đây quá ít, có lúc cả tháng cũng không thấy một bóng người."
Trên thảo nguyên hẻo lánh, một cánh cửa cổ kính hùng vĩ lẳng lặng dựng đứng ở đó.
Hai bên cửa là hai người canh giữ, một người thì mặc khôi giáp màu xanh, tay cầm trường thương, tỏ vẻ nhàm chán dựa vào cửa lớn. Ngược lại, nam tử tên Vương Hùng lại giống như một bức tượng, đứng ở bên cạnh không hề nhúc nhích.
"Lý Lợi, ngươi vẫn nên ít lời lại đi."
Vào lúc này, một bóng dáng thoáng xuất hiện trong lúc lơ đãng, thân thể Vương Hùng ngẩn ra, nói: "Có người tới."
"Có người sao? Ở đâu?"
Lý Lợi đột nhiên phục hồi tinh thần, nhìn theo ánh mắt Vương Hùng, lúc thấy một nữ tử mặc bạch y đi tới trước mặt thì trong mắt có chút kinh ngạc.
Dưới bầu trời trong xanh, ánh mặt trời lan tỏa, giống như trải ra một dải kim sa mỏng màu vàng cho nữ tử vậy. Nữ tử này có dung mạo tuyệt mỹ, khuôn mặt cực kỳ tinh xảo, bạch y trắng như tuyết tung bay, tỏa ra khí chất độc lập.
"Cô nương." Lý Lợi vội vàng tiến lên hai bước, mặt đầy ý cười, "Xin hỏi ngươi muốn đến Trung Châu sao? Muốn vào Trung Châu cần trình lệnh bài mà Trung Châu ban phát, không biết cô nương có lệnh bài không?"
Liếc mắt nhìn cánh cửa cổ kính, Dạ Nhược Ly chậm rãi thu lại cảm xúc, lúc nàng quyết định đưa lệnh bài ra thì sau lưng đội nhiên vang lên âm thanh phi như bay của Huyền thú.
Lý Lợi hơi sững sờ, kinh ngạc liếc nhìn Huyền thú đang vội vàng chạy từ xa tới đây.
Rốt cục hôm nay là ngày gì vậy? Vì sao lại có nhiều người muốn vào Trung Châu như vậy?
Bụi bay mù mịt, Huyền thú chạy đến trước cửa lớn thì thắng gấp lại, lúc này Dạ Nhược Ly mới chú ý thấy Huyền thú có tốc độ nhanh trước mắt chính là Phong Hổ, mà trên lưng Phong Hổ có một nữ tử mặc hồng y không quá lớn.
"Này. " Hồng y nữ tử quơ quơ trường tiên (roi dài) trong tay, hơi nâng cái cằm trắng như tuyết lên, nói "Bổn tiểu thư muốn vào Trung Châu, còn không mau xử lý thủ tục cho bổn tiểu thư."
Lý Lợi khẽ cau mày, liếc nhìn hồng y nữ tử, giọng điệu có chút bất mãn: "Xin lỗi, vị cô nương bên cạnh ngươi tới trước, theo lý thuyết phải giải quyết cho nàng trước, xin chờ một chút."
"Thủ tục?" Dạ Nhược Ly sửng sốt một chút, nói "Không phải chỉ cần lệnh bài là đủ rồi sao? Còn cần xử lý thủ tục gì?"
Bây giờ Phong Thần bị thương nặng chưa tỉnh lại, vì vậy tất nhiên Dạ Nhược Ly sẽ không biết quy củ này rồi, dienxdafnleequysdon mà nàng gấp gáp chạy tới Trung Châu cũng là vì muốn tìm đủ dược liệu chế Phục Hồn Đan, chỉ có dùng Phục Hồn Đan thì mới có thể chữa khỏi thương thế cho nàng.
Hồng y nữ tử liếc mắt nhìn Dạ Nhược Ly, trong mắt có chút khinh thường, chợt nhìn về phía Lý Lợi, kéo roi màu đỏ trong tay ra, cười lạnh một tiếng: "Hai người các ngươi dám để bổn tiểu thư chờ sao? Các ngươi có biết bổn tiểu thư là ai không? Bổn tiểu thư chính là người Hồng gia, không phải ngươi không biết địa vị Hồng gia ta ở Nam An thành chứ?"
Hồng gia? Lý Lợi và Vương Hùng nhìn nhau, trong mắt thoáng kinh sợ.
Hồng gia chính là gia tộc luyện đan sư, ở trong Nam An thành của Trung Châu có thanh danh không nhỏ, nghe nói một trong số những vị trưởng lão của nhóm liên minh luyện đan ở Nam An thành là người Hồng gia, mà Hồng gia cũng thuộc sự quản lý của nhóm liên minh luyện đan đó.
"Đã biết thân phận của bổn tiểu thư mà còn không mau giải quyết cho bổn tiểu thư."
Nói xong hồng y nữ tử quay đầu nhìn Dạ Nhược Ly, khuôn mặt lẳng lơ có chút ý cười: "Vị cô nương này, ngay cả thủ tục ra vào Trung Châu ngươi cũng không nắm rõ thì chắc đây là lần đầu tới đến Trung Châu rồi? Không biết có thể nhường bổn tiểu thư giải quyết thủ tục trước không? Có lúc càng nhất bằng hữu thì sẽ có nhiều đường sống hơn, kết giao với người Hồng gia ta thì ngươi sẽ không bị ai ức hiếp ở Nam An thành."
Lúc nói lời này vẻ mặt hồng y nữ tử đầy cao ngạo, giống như đang nói cơ hội nhường ta giải quyết thủ tục trước là phúc khí của ngươi.
Dạ Nhược Ly nhắm mắt làm ngơ, không để ý đến lời nói của hồng y nữ tử, tiện tay đưa lệnh bài cho Lý Lợi rồi nói: "Nếu phải giải quyết thủ tục thì làm nhanh lên, ta không rảnh lãng phí thời gian ở đây."
"Cô nương, ngươi vẫn nên..."
Lý Lợi nhướng mày, hình như có chút khó xử, nhưng khi hắn nhìn thấy lệnh bài mà Dạ Nhược Ly đưa thì cả người đều sửng sốt...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...