Edit: Preiya
Dưới ánh nắng sớm, trên đường phố Hoàng Thành đã tụ tập một đám người vây xem, bọn họ đều ôm lấy dáng vẻ xem kịch vui, nghị luận ầm ĩ về biến cố phía bên này.
Thiếu niên vốn là kinh ngạc, sau khi nhìn rõ mặt mũi lão giả thì trên mặt treo lên một tia khinh thường.
"Lão gia hỏa này, ngươi cho rằng ngươi là ai? Phong Vực này lớn như vậy, chẳng lẽ người nào đều đáng để bản thiếu gia biết sao?"
Nghe lời nói này, Y Ân Lạc lập tức ngây ngẩn cả người, không sai, xác xác thật thật là lão đang ngẩn ra, sau đó chính là tràn đầy lửa giận, con mắt thanh minh từ từ bị tức giận thay thế.
Đã bao nhiêu năm, có bao nhiêu năm không người nào dám nói chuyện với lão như thế? Cho dù là những Thần Hoàng cường giả Hoàng tộc đó, có lẽ trong lòng xem thường lão gia hỏa như lão này, nhưng trên miệng lại sẽ không tùy ý như vậy.
Hôm nay, một đứa con cháu Kiền gia nho nhỏ liền dám càn rỡ như thế, dù là Gia chủ Kiền gia gặp lão thì đều phải cung cung kính kính, run run rẩy rẩy, huống chi là một tên phế vật như hắn ta?
"Cút!"
Y Ân Lạc trong cơn tức giận trực tiếp giơ tay lên, một chưởng đánh hắn ta bay ra ngoài, cái mặt già nua xanh mét nói: "Đi về hỏi cha ngươi một chút, lão phu rốt cuộc là ai! Mà thôi, sau này không được lại xuất hiện trước mặt lão phu, nếu không thì lão phu gặp ngươi một lần đánh ngươi một lần! Đừng thật sự cho rằng chỉ một cái Kiền gia nho nhỏ là có thể lật trời, thật là tức chết lão phu!"
"Ngươi chờ đó cho ta, Kiền gia chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Thiếu niên phun ra một ngụm máu tươi, nhếch nhác bò dậy, hung ác trợn mắt nhìn Y Ân Lạc, bỏ lại một câu nói sau đó liền vội vã xoay người rời đi, thật giống như là phía sau có ác quỷ truy đuổi.
Nhìn phương hướng thiếu niên đi ngày càng xa, Y Ân Lạc khinh thường cười lạnh một tiếng, lúc xoay người thì trên dung nhan già nua lại giương lên nụ cười hòa ái dễ gần lần nữa.
"Nhược Ly đại sư, Vô Y công tử, để cho các ngươi chê cười rồi."
"Đừng ngại," Dạ Nhược Ly thản nhiên cười một tiếng, không cho là đúng lắc đầu một cái, chợt ánh mắt rơi vào trên thân Kim Văn Hổ, "Ngươi lựa chọn rời đi, hay là đi theo ta? Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng ngươi."
Kim Văn Hổ trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong đồng tử màu vàng kim hiện ra một tia kiên định.
"Ta muốn đi theo các ngươi."
"Được." Dạ Nhược Ly phất phất tay, trong nháy mắt thân thể to lớn của Kim Văn Hổ đột ngột biến mất.
Y Ân Lạc nhíu mày nhìn về phía chiếc nhẫn phong cách cổ xưa trên ngón tay của Dạ Nhược Ly, nếu như không có đoán sai, đây là một Không Gian Giới Chỉ có thể tồn phóng huyền thú, không nghĩ tới vận khí của nàng tốt như vậy, thế nhưng vật phẩm như thế cũng đều bị nàng đạt được.
Bất quá mặc dù loại đồ vật này hiếm hoi nhưng cũng không phải là không có, vì vậy lão cũng không quá mức ngạc nhiên.
Cắn cắn môi, Thiên Lưu trở lại bên cạnh Dạ Nhược Ly, trong mắt thoáng qua cảm xúc phức tạp: "Nhược Ly, vừa rồi ta hơi luống cuống, chẳng qua là thấy huyền thú bị khi dễ, ta liền nghĩ đến chính mình đã từng…"
Đã từng, trước khi nàng chưa trưởng thành thì đã phải chịu đối đãi gần giống như Kim Văn Hổ, thậm chí càng thảm thiết hơn.
Bởi vì nàng không muốn trở thành khế ước thú của nhân loại, mỗi ngày đều chịu đựng hành hạ sống không bằng chết, cuối cùng thật vất vả mới tìm được cơ hội bỏ chạy, sau đó phát hiện Phong Huyền Đại lục, cho nên nó dựng lên Thương Khung Giới ở bên ngoài Phong Huyền Đại lục.
Lúc thấy Kim Văn Hổ chịu nhục thì không tự chủ liên tưởng đến tình cảnh năm đó của mình, không khỏi cảm thấy cùng cảnh ngộ, vì vậy nàng vô cùng chán ghét nhân loại nào khi dễ huyền thú, cũng may là nàng đi theo một chủ nhân tốt.
"Thiên Lưu," xoa xoa cái đầu nhỏ của Thiên Lưu, khóe môi Dạ Nhược Ly khẽ giương lên, giọng nói lạnh nhạt theo gió thổi qua, "Tất cả đều đã qua, không phải sao?"
Thân thể nhỏ nhắn hơi run lên, Thiên Lưu ngẩng đầu lên, chiếu vào trong đồng tử chính là nụ cười của nữ tử tuyệt mỹ này.
Vào thời khắc này, trong đôi mắt to của nàng hiện ra một tầng hơi nước, bổ nhào vào trong ngực Dạ Nhược Ly, níu lại y phục của nàng thật chặt, ra sức gật đầu, nói: "Không sai, tất cả đều đã qua, bởi vì bây giờ ta, có ngươi…"
Khẽ nhíu lông mày tinh xảo, Cung Vô Y đưa tay ra ôm lấy bả vai Dạ Nhược Ly, trên tuấn nhan mang theo nụ cười tuyệt thế giống như yêu nghiệt, trong mắt phượng hẹp dài toát ra vẻ cưng chiều.
Thấy thế nào thì ba người này đều giống như người một nhà…
Bất quá nếu không phải nhìn trên nguyên nhân bề ngoài hiện giờ của Thiên Lưu chỉ có năm sáu tuổi, lại thân là nữ tử, cũng là người sáng lập Thương Khung Giới thì hắn đã sớm ném nàng ra ngoài.
"Đi thôi."
Dạ Nhược Ly nhìn nam nhân bên cạnh, lại cúi đầu nhìn về phía nữ hài trong ngực, trong lúc không để ý vẻ mặt nhu hòa lại.
Nhìn chăm chú vào bóng dáng bốn người đi xa, tiếng nghị luận trên đường phố lại càng sôi nổi hơn, bọn họ đều đang suy đoán thân phận của bốn người này, vì sao ngay cả Kiền gia cũng không để vào mắt?
Phải biết Kiền gia này chính là có một vị Thần Vương cường giả, hơn nữa vị mà lão nhân kia mới vừa đánh vẫn là thân tôn tử của Thần Vương kia, bọn họ sẽ không sợ Thần Vương cường giả tìm tới cửa sao?
"Phụ thân, phụ thân người phải làm chủ cho hài nhi!"
Đại viện Kiền gia, Kiền Lạc Minh cất bước đi về phía cửa viện, bỗng nhiên vừa lúc đụng chạm chính diện với thiếu niên, khi trông thấy bộ dáng nhếch nhác của thiếu niên, vẻ mặt của ông ta lập tức lạnh lẽo: "Đây là đã xảy ra chuyện gì?"
Nghe vậy, thiếu niên kể ra chuyện đã phát sinh từ đầu đến cuối cho Kiền Lạc Minh nghe, ngược lại không có thêm mắm dặm muối.
Dù sao Kiền Lạc Minh cũng là Gia chủ một nhà, hơi trầm mặc một chút, liền trầm giọng nói: "Lão giả kia hỏi ngươi có biết lão không hả? Chẳng lẽ lão là nhân vật nổi danh trong Hoàng Thành?"
"Phụ thân, lão chỉ là phô trương thanh thế thôi, ta thấy bọn họ xuất hiện tại cửa thành, hẳn là đồ quê mùa từ những lãnh địa khác tới đây, thế nhưng thực lực của lão nhân kia rất mạnh, có lẽ là ở Thần Tướng đỉnh phong."
"Cửa thành?" Kiền Lạc Minh thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng vẫn là không dám xem thường: "Nhi tử, tính khí này của con cũng là lúc nên sửa đổi một chút, ở trong Hoàng Thành, Kiền gia ta cũng không phải là trời, ở đây có rất nhiều nhân vật chúng ta trêu chọc không nổi."
"Con biết rồi, phụ thân người là đang nói Y gia và Triệu gia sao? Gần đây ta bợ đỡ được Triệu Lâm Triệu gia, thường xuyên ra vào Triệu gia, chưa từng thấy qua cái người này, về phần Y gia thì lại càng không thể nào, Y gia không có tộc nhân khoảng năm sáu tuổi, hơn nữa Thái Thượng Trưởng Lão Y gia đã không hỏi thế sự nhiều năm, hiển nhiên lão nhân kia không thể nào là các Trưởng lão Y gia, mà giống như cũng không phải là những Trưởng lão còn lại của Y gia."
Thiếu niên không cho là đúng cười cười, hắn ta cũng không cho rằng lão nhân quê mùa đó sẽ là người Y gia.
"Ừ, con phân tích rất có lý, thế nhưng trong Hoàng Thành không chỉ có Y gia và Triệu gia là chúng ta không chọc nổi, đừng quên trong Hoàng Thành vô số quyền quý, đợi sau khi cha tra rõ thân phận của những người đó thì ra tay cũng không muộn."
Mặc dù thiếu niên tự xưng Kiền gia là Đại Quý tộc, thật ra thì cũng chỉ thuộc tầm trung, chỉ có con vật khổng lồ Y gia Triệu gia này thì mới có thể xứng đáng xưng là Đại Quyền quý.
Kiền Lạc Minh vẫn phải có những điểm tự mình biết rõ này, sau khi chưa tra rõ thân phận của những người đó thì cho dù là nhi tử mình thương yêu nhất bị ủy khuất, ông ta cũng sẽ không tùy tiện động thủ.
Hơi bĩu môi, thiếu niên cười lạnh một tiếng, hắn ta cũng không cảm thấy thân phận của lão nhân quê mùa này cao hơn hắn ta.
Lúc này, ngoài cửa Y gia, Y Ân Lạc dừng lại bước chân, quay đầu nhìn về phía ba người, khẽ mỉm cười: "Dạ Nhược Ly đại sư, Vô Y công tử, chúng ta đã đến, ta đây liền đi thông báo tộc nhân ra nghênh đón."
"Không cần," Dạ Nhược Ly lắc đầu một cái, vuốt vuốt cằm, nói, "Chúng ta vẫn là cùng nhau đi vào thôi."
"Được," Bỗng nhiên Y Ân Lạc dường như sực nhớ ra gì đó, trên khuôn mặt già nua lộ ra một chút lúng túng, "Cái đó, Nhược Ly đại sư, nếu như sau đó có vài người nói chuyện không dễ nghe, kính xin đại sư lượng thứ nhiều một chút."
Với niên kỉ của Dạ Nhược Ly, nếu lão nói ra nàng có thể cứu trị bệnh của Thanh Ca thì phản ứng của tộc nhân đều nằm trong dự liệu của lão, đây cũng chính là nguyên nhân lão cảm thấy lúng túng.
Rõ ràng là lão mời nữ tử này tới đây cứu người, nhưng vẫn phải để nàng chịu đựng những lời nghị luận kia, nghĩ tới đây, cái mặt già của Y Ân Lạc đỏ lên, xin lỗi nhìn Dạ Nhược Ly.
"Đừng ngại, chúng ta đi vào thôi!"
Tự nhiên tâm tính của Dạ Nhược Ly sẽ không ổn định bởi vì mấy câu nói, ngay lập tức lại tiến vào cùng Cung Vô Y.
Bởi vì Y Ân Lạc trở về, đám cao tầng Y gia đều đã cảm nhận được khí tức của lão, lập tức bên trong đại môn, một đám cao tầng dẫn rất nhiều tộc nhân vội vội vàng vàng đi ra nghênh đón.
"Thái Thượng Trưởng Lão, cuối cùng ngài cũng đã trở về."
Đối mặt với sự niềm nở của tộc nhân, Y Ân Lạc chỉ là nhàn nhạt gật đầu, trên khuôn mặt già nua treo lên nụ cười nhợt nhạt: "Trong khoảng thời gian ta không có ở đây, Y gia, tất cả tốt không?"
Nghe vậy, một vị nam tử trung niên mặc hoa phục cất bước đi ra trong đám người, chắp tay ôm quyền: "Phụ thân đại nhân, trừ bệnh tình trong thân thể của Thanh Ca càng ngày càng kém ra, còn lại đều rất tốt, nhưng không biết mấy vị này là…"
Quét mắt nhìn ba người sau lưng Y Ân Lạc, trong mắt nam tử trung niên lộ ra một chút nghi hoặc.
"Ta giới thiệu cho các ngươi một chút, hắn là Gia chủ Y gia, Y Phi Phàm," Y Ân Lạc nở nụ cười hòa ái dễ gần, chợt chỉ vào Dạ Nhược Ly, nói, "Mà vị này là Luyện Đan Sư ta mời tới, Nhược Ly đại sư, nàng đến đây là vì bệnh tình của Thanh Ca."
"Cái gì?"
Y Ân Lạc vừa dứt lời, trong đám người lập tức nổ tung.
"Thái Thượng Trưởng Lão, Thanh Ca trọng yếu bao nhiêu với Y gia chúng ta, chắc hẳn Thái Thượng Trưởng Lão ngài là rõ ràng nhất, sao có thể giao tính mạng bản thân hắn cho một nữ tử tuổi còn trẻ? Nàng trẻ tuổi như vậy, lại bản lãnh gì cứu trị Thanh Ca?"
Nói lời này là vị lão giả lớn tuổi, cậy vào chính mình đi theo Thái Thượng Trưởng Lão nhiều năm, thâm niên còn già hơn Y Phi Phàm.
"Không sai, chúng ta tàn thành lời của Đại Trưởng lão, Đệ nhất Luyện Đan Sư Lạc Nguyệt Quốc chúng ta đều không thể cứu trị Thanh Ca thiếu gia, chỉ bằng nữ nhân này, có thể sao?"
"Đúng vậy, nàng cũng chỉ hơn hai mươi tuổi? Một nữ tử hơn hai mươi tuổi thì có thể có bao nhiêu thành tựu?"
"Gia chủ, ngài khuyên Thái Thượng Trưởng Lão đi, không cần nghĩ cũng biết nàng chắc chắn là không có bản lãnh này."
Y Phi Phàm khẽ nhíu mày, đang muốn mở miệng, lại bị Y Ân Lạc dùng tay ra hiệu cắt đứt lời nói vừa đến miệng.
"Im miệng! Nhược Ly đại sư là Luyện Đan Đại Sư ta mời về, chẳng lẽ các ngươi không tin lão phu?" Sắc mặt Y Ân Lạc hiện ra một tia không kiên nhẫn, nụ cười nhạt trên khuôn mặt già nua đã sớm biến mất, ánh mắt nghiêm túc quét qua mọi người trước mặt.
Quét qua đến đâu liền yên lặng như tờ, cho dù là ai cũng không dám mở miệng nói chuyện nữa.
"Về sau ta không muốn nghe người nào nghị luận ở sau lưng nàng nữa, nếu không thì gia quy Y gia ta các ngươi cũng rất rõ ràng đấy!"
Giọng nói của lão vẫn lạnh nhạt y hệt giống như dĩ vãng nhưng lại ẩn hàm một tia rét lạnh, khiến mọi người đồng loạt khẽ run rẩy. Bất quá mặc dù bọn họ bị sự áp bách của Y Ân Lạc không dám nghị luận nữa, nhưng khinh thường đã sớm biểu lộ ở trên mặt.
Chậm rãi xoay người, Y Ân Lạc nhìn về phía Dạ Nhược Ly, sau khi phát hiện ra trên mặt nàng không có chút nào không vui thì mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, cười híp mắt nói: "Nhược Ly đại sư, đi thôi, ta đây liền dẫn ngươi đi gặp Thanh Ca."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...