Edior: thu thảo
Lạc Vân Hi cũng không vội đi, mà là lập tức hỏi: "Ta muốn ban thưởng cái gì thái hậu đều cho ư?"
Thái hậu ngẩn ra, xưa nay nàng ta đều chỉ ra lệnh với người khác, còn chưa bao giờ bị người khác yêu cầu, vốn cho rằng mình vừa lên tiếng, Lạc Vân Hi nhất định sẽ phục tùng.
Nàng ta giận dữ, quát lên: "Ngươi dám yêu cầu thưởng sao? Không sợ ai gia chém ngươi sao?"
Lạc Vân Hi cười nhạt: "Nếu như Thái hậu không chịu cho, như vậy, ta đồng ý chết cùng Đỗ tiểu thư."
Thái hậu tức giận đến đau ngực, nhìn mặt Lạc Vân Hi nhẹ như mây bay, lại nói lời uy hiếp, cắn răng nói: "Nếu như ngươi có thể cứu, yêu cầu không quá đáng, ai gia sẽ đáp ứng ngươi!"
Nếu quá mức, vậy nàng ta cũng phải cân nhắc một chút.
Lạc Vân Hi hơi cong gối, thi lễ một cái, xoay người đi về phía hậu viện.
Trong nhà Đỗ Tình Yên đứng ba tầng hạ nhân, cũng không ai dám lớn tiếng nói chuyện, nín thở yên lặng, nghe tiếng khóc trong phòng, mặt có chút bi thương.
Huyền Ca đưa theo Lạc Vân Hi chạy thật nhanh tới, Quân Lan Phong cũng cùng đến đây, ba người cùng vào phòng.
Cách bình phong, Lạc Vân Hi đã nghe được tiếng gào khóc của Nhan Dung Kiều: "Yên nhi, ngươi không thể bỏ nương lại!"
Vòng qua bình phong, nàng thả nhẹ bước chân, chớp mắt đã nhìn thấy Nhan Dung Kiều ngồi ở đầu giường, Nhan Quốc Công ngồi trên giường êm gần đó, dung nhan như già đi mười tuổi, mắt xanh thẳng tắp nhìn Đỗ Tình Yên nằm trên giường.
Trong phòng còn có những người khác, Lạc Vân Hi không tinh tế đánh giá, chỉ là, nàng cảm giác có một ánh mắt rất quen thuộc, liền hướng về phía bên kia chớp mắt một cái.
Chỉ thấy tóc nữ tử xốc xếch đứng bên cạnh bình phong, nàng ta mặc áo màu đỏ rực bằng vải bồi, váy dài xanh đậm, quần áo xốc xếch, gương mặt tiều tụy, bọng mắt rất lớn, đang giật mình nhìn về phía nàng.
Lạc Vân Hi ngẩn ra, một lúc mới nhận ra đây là Lạc Băng Linh.
Hơn một năm không gặp, nàng ta càng ngày càng khó nhận ra. Trên khuôn mặt là thần sắc u ám, âm trầm không còn phấn chấn như một năm trước, ánh mắt đục ngầu, không hề chú ý trang phục đang mặc, trong mắt đày sự khiếp đảm, đó là thứ nàng chưa bao giờ thấy trong mắt Lạc Băng Linh.
Vừa sửng sốt một chút, Lạc Vân Hi cũng không có thời gian để ý tới nàng ta, vội vã thu ánh mắt lại, bước tới trước giường.
Đoan Mộc Ly đứng ở trước giường, nhường cho nàng một vị trí, trầm giọng nói: "Ngươi tới đi."
Lạc Vân Hi liếc mắt nhìn hắn, Đoan Mộc Ly cũng không nhìn mình, lông mi dài run rẩy, ánh mắt nhìn đôi mắ đang đóng chặt của Đỗ Tình Yên.
Nhan Dung Kiều vươn tay phải ra, bảo về trước người Đỗ Tình Yên, sốt sắng hỏi Lạc Vân Hi: "Ngươi thật sự biết y thuật sao?"
Thấy trong mắt nàng ta đầy vẻ không tin, Lạc Vân Hi khinh nhếch nhẹ nhếch môi.
"Để nàng trị đi! Nhị hoàng tử sẽ không nói láo." Giọng nói trầm thấp của Nhan Quốc Công truyền đến: "Hơn nữa, người cũng sắp không chống đỡ nổi rồi, tốt xấu gì cũng còn nước còn tát!" Hắn nói thật nhẹ nhàng, nhưng ngữ điệu rất nặng nề.
Ánh mắt Lạc Vân Hi thoáng nhìn ở giữa, liền thấy một đầu khác có 7, 8 cái nam nhân ăn mặc khác nhau đang đứng, chính là ngự y trong cung, đầu bọn hắn đang đầy mồ hôi thấp giọng bàn bạc.
Nhan Dung Kiều vẫn cứ không thể tin được mà nhìn Lạc Vân Hi, nước mắt ngừng rơi, lắc đầu nói: "Không, không, nàng nhất định muốn hại đến tính mạng Yên nhi, phụ thân, nàng—— "
"Nàng là Cửu Vân." Đoan Mộc Ly bỗng nhiên bình tĩnh lên tiếng, đánh gãy lời Nhan Dung Kiều nói.
Nhan Dung Kiều liếc nhìn Quân Lan Phong, miễn cưỡng nuốt chuyện muốn nói vào trong bụng, thất thanh nói: "Ngươi nói cái gì? Không thể nào!"
Nhan Quốc Công cũng kinh ngạc, từ trên giường đứng lên, thân thủ vẫn mạnh mẽ y như người trẻ tuổi, vọt tới bên cạnh Lạc Vân Hi, khiếp sợ y như Nhan Dung Kiều: "Nàng là Cửu Vân sao?"
"Ta có thể làm chứng." Quân Lan Phong đứng sau lưng mọi người, nhỏ giọng nói.
Lạc Vân Hi không ngờ Đoan Mộc Ly sẽ nói chuyện này, mở mắt ra, nhìn Đoan Mộc Ly không chút biểu tình quay mặt đi, lạnh lùng nói: "Nếu như không muốn nàng chết nhanh hơn nói, thì xin tránh ra, đừng quấy rầy ta chẩn bệnh!"
Hai chữ "chẩn bệnh" vừa nói ra khỏi miệng, Nhan Quốc Công và Nhan Dung Kiều lập tức lui lại vài bước.
Việc này rất quan trọng, hai người hiển nhiên không thể tin tưởng Đoan Mộc Ly cùng Quân Lan Phong nói hoàn toàn, nhưng ánh mắt nhìn về hướng Lạc Vân Hi đã có biến hóa.
Lạc Băng Linh vẫn đứng cạnh tấm bình phong, hôm nay nàng ta ở chỗ này, kỳ thực là bởi vì Đỗ Tình Yên cập kê, trong phủ không thể lo lắng chu toàn, nên gọi nàng ta tới hỗ trợ.
Nhan Trình vốn là con thứ, vả lại đã bị đuổi khỏi Nhan gia, ngay cả họ ngoại như Đỗ phủ cũng không bằng, tuy vẫn được Nhan Dung Kiều chiếu cố, vậy cũng không tránh được việc Nhan Trình muốn lấy lòng, mà bản thân, với tư cách thê tử không được hắn sủng ái, hoàn toàn là một nô tài cao cấp của Đỗ phủ.
Ánh mắt nàng ta chợt lóe nhìn chằm chằm Lạc Vân Hi, trong lòng còn chưa hoàn toàn tiêu hóa câu nói kia của Nhị hoàng tử.
Nàng là Cửu Vân . . . Cửu Vân!
Dù cho nàng ta không hay ra khỏi nhà, tin tức bế tắc, nhưng cũng nghe nói đại danh của thần y Cửu Vân ở kinh thành, đây chính là đồ đệ của thần y Cửu Khúc Chỉ, y thuật thậm chí còn cao hơn Cửu Khúc Chỉ! Kinh thành lưu truyền chuyện này rất mạnh mẽ.
Thế mà, Cửu Vân? Lạc Vân Hi sao? Hắn cùng nàng là một người sao?
Lạc Băng Linh kinh ngạc mà nhìn bóng lưng Lạc Vân Hi, xem nàng bắt mạch, nhìn động tác chẩn bệnh thông thạo lọt vào mắt mình, mà miệng há lớn, khó mà ngậm lại được.
Lạc Vân Hi, tỷ tỷ phế vật nàng ta đã từng xem thường, bất chợt có một ngày, lắc mình biến hóa, thành thần y chạm tay là bỏng, thanh danh vang vọng kinh đô, chuyện này quả thật là một việc làm nàng ta không thể nào tiếp thu được!
Lạc Băng Linh cắn chặt lấy môi dưới, ánh mắt nhìn Lạc Vân Hi dần dần mờ nhạt.
Khi Lạc Vân Hi và Lạc Nguyệt Kỳ bị đuổi tới Dương Thành, mình từng cho rằng, trong số thứ nữ tại Lạc gia, chỉ có mình là sống tốt nhất, không ngờ ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, hiện tại, mình lại thành người bi thảm nhất trong ba người!
Lạc Nguyệt Kỳ, làm trắc phi của Thái tử, dù cho là thiếp, nhưng ít ra nàng ta quả thật sống rất phong quang mà Lạc Vân Hi, có một nghề nghiệp như vậy, tuy bị đuổi ra khỏi Lạc phủ, nàng lại có chỗ dựa mới.
Đại phủ, địa vị quyền thế không bằng một chi của Lạc phủ, lại hết sức bảo vệ Lạc Vân Hi.
Từ lễ cập kê hôm nay đã có thể thấy được chút ít!
Lạc Vân Hi ơi Lạc Vân Hi, nàng chẳng qua giống như mình, mang danh thứ nữ, mặc kệ đến đâu, đều không thoát khỏi tầng gông xiềng này. Thứ nữ, là không có tư cách tổ chức lễ cập kê, nhưng nàng không chỉ làm, còn làm long trọng như vậy!
Mắt Lạc Băng Linh dần dần bị ghen tỵ nhuộm đỏ.
Thế mà, nàng ta không làm được gì nữa.
Lạc Vân Hi chẩn bệnh cho Đỗ Tình Yên, thản nhiên nói: "Ta viết một phương thuốc, bây giờ đi nấu luôn đi."
Nàng nhẹ giọng nói mấy vị thuốc Đông y, Nhan Dung Kiều không dám bất cẩn chút nào, lắng nghe kỹ, tự mình đi lựa chọn thuốc, rồi nấu.
Lạc Vân Hi lại nhìn gương mặt Đỗ Tình Yên, trong lòng thầm nói: "Đỗ tiểu thư, ngươi đã khá hào phóng, vậy hãy để cho ta lợi dụng một lần! Xin lỗi, ta không nghĩ ra biện pháp tốt hơn."
Trước khi đến Đỗ phủ, thì nàng đã nghĩ tới việc sẽ bị thái hậu làm khó dễ, cho nên lấy một loại hương độc tự chế trong rương ra, loại hương độc này vô sắc vô vị, người bình thường hít vào mấy hơi sẽ lên cơn sốc, mà mang người bệnh, chỉ cần hít vào một chút, sẽ hôn mê, mà người có thể giải loại độc này trên thế gian lại càng ít.
Nàng cắn tốt canh giờ, lệnh cho Khinh Hồng vào đây, tạo lửa, vì mình lưu lại một con đường lui. Nhìn Đỗ Tình Yên thở rất khó khăn, nàng đưa tay, vén cổ áo của nàng lên, vừa mở một hạt cúc áo, bất chợt quay đầu lại, nói với Nhan Quốc Công: "Ta muốn cởi áo nàng ta, các người nên tránh mặt một chút."
Nhan Quốc Công gật đầu, kêu bọn người Đoan Mộc Ly và ngự y ra ngoài, để lại đại a đầu bảo vệ Đỗ Tình Yên.
Mùa đông y phục mặc rất nhiều, cho nên, nàng mới bảo nam nhân đi ra, cởi một nửa áo Đỗ Tình Yên mặc, để dễ dàng xoa ngực.
Một lát sau, trong viện vang lên tiếng bước chân gấp gáp, có nha hoàn vén rèm, giọng Nhan Dung Kiều oang oang truyền vào: "Tới rồi tới rồi!"
Nàng ta vừa tiến vào nội thất, đã không kịp chờ đợi thả hộp cơm cầm trong tay xuống, từ trong lấy ra chén bạc nóng hổi, trong chén đựng thuốc chế biến theo lời Lạc Vân Hi yêu cầu.
Vào lúc này Lạc Vân Hi đã thay giúp Đỗ Tình Yên khép quần áo, lấy chén bạc ra, thổi mấy lần, bảo một nha hoàn hỗ trợ, cho Đỗ Tình Yên uống từng thìa nhỏ.
Giải dược có hiệu quả không thể hoài nghi, không bao lâu, Đỗ Tình Yên đã "ưm" một tiếng, mở mắt ra.
Nhan Dung Kiều vui vẻ khóc lên: "Yên nhi, bảo bối tốt của nương!"
Nhan Quốc Công ở ngoài phòng, Quân Lan Phong và Đoan Mộc Ly cũng theo tiếng nói chạy vào, sắc mặt vui mừng.
Cái tin tức tốt này, cũng trong nháy mắt truyền khắp Đỗ phủ.
Lạc Vân Hi thấy mấy người vây đến trước giường nhìn Đỗ Tình Yên, ở đây không có chuyện của mình, liền bước nhẹ ra ngoài.
Lạc Băng Linh thấy thế, cũng đi theo ra ngoài.
Lạc Vân Hi đi ra khỏi viện, ánh mắt những hạ nhân kia nhìn nàng so với khi nàng đến đã hoàn toàn bất đồng, tất cả đều vui sướng ngây ngất.
"Lạc tiểu thư, đa tạ ngươi!"
"Lạc tiểu thư, không ngờ ngươi lại có y thuật giỏi như vậy!"
Những hạ nhân này cảm động đến nước mắt lưng tròng, chuyện Đoan Mộc Ly nói Lạc Vân Hi là Cửu Vân, bọn hắn ở ngoài phòng cũng không nghe thấy, cho nên, không biết chút nào.
Đợi Lạc Vân Hi đi xa, bên trong phòng có nha hoàn đi ra nói về việc này, bọn hắn mới trợn mắt ngoác mồm.
"Lạc tiểu thư là Cửu Vân thần y sao? Không phải chứ, Cửu Vân thần y là nam mà!"
"Nếu như không phải Cửu Vân thần y, sao Nhị hoàng tử lại chắc chắn như vậy?"
"Chỉ là, nếu như không phải, sao nàng chữa khỏi cho đại tiểu thư nhà chúng ta?"
Khi bọn hắn nói xong lời này, kỳ thực Lạc Vân Hi chưa đi xa, chỉ đứng cách một bức tường, nghe bọn hắn trò chuyện, nàng cười khổ, Đỗ Tình Yên thật rất hạnh phúc, thế nhưng, sự xuất hiện của mình, lại phá vỡ hạnh phúc lớn nhất của nàng ta.
Lạc Băng Linh đang đứng ở đối diện nàng, vẫn cứ cố chấp với nghi ngờ của nàng ta: "Ngươi đúng là đồ đệ của Cửu Khúc Chỉ sao?"
"Đúng." Lạc Vân Hi không giấu giếm nữa.
"Là lần đó ư? Ngươi vào Cửu phủ, Cửu Khúc Chỉ dạy y thuật cho ngươi sao?" Lạc Băng Linh nhớ lại chuyện năm ngoái Lạc Kính Văn dẫn các nàng tới Cửu phủ cần y.
Lạc Vân Hi khẽ mỉm cười: "Ngươi cảm thấy thế nào? Một năm này, ta có thể được sư phụ chân truyền nhiều như vậy sao?"
"Vậy thì là lúc nào?" Sắc mặt Lạc Băng Linh trắng bệch.
"Mười năm." Lúc Lạc Vân Hi nói ra con số này, nàng cũng không khỏi than một tiếng.
"Mười năm ư?" Con ngươi Lạc Băng Linh kịch liệt co rút lại: "Vậy mà lại là mười năm! Thế nhưng, ngươi chưa bao giờ nói ra! Chúng ta ai cũng không biết!"
Lạc Vân Hi đánh giá nàng ta vài lần, nhàn nhạt nói: "Tứ muội muội, trong sinh hoạt kín cổng cao tường, lúc không có bản lãnh, thứ cần phải học là ẩn nhẫn và ẩn dấu. Ngươi đến bây giờ, còn không biết mình sai ở chỗ nào sao? Tính cách của ngươi quá mức ngay thẳng thanh cao, mà Ngũ muội muội, dã tâm của nàng ta không nhỏ hơn ngươi, nhưng nàng ta, lại được phụ thân chống đỡ, chỉ vì nàng biết mình ngoan ngoãn là vũ khí có lợi nhất."
Lạc Băng Linh cắn chặt răng, môi dưới đã nhợt nhạt không có một tia huyết sắc, nàng ta cười tự giễu: "Ngươi nói đúng."
Nàng ta lảo đảo lui về sau một bước, lẩm bẩm nói: "Không ngờ, các ngươi từng người từng người đều ẩn giấu sâu như vậy, ta thua, vừa bắt đầu thua rồi! Thua tâm phục khẩu phục!"
Nếu như sớm biết Lạc Vân Hi có thể ẩn giấu mười năm, cam tâm làm phế vật trong miệng mọi người, sự ẩn nhẫn mạnh như vậy, nàng ta sao có thể hơn được?
"Tứ muội muội, phấn chấn lên đi, ta sẽ nói rõ ràng cho ngươi, Tứ di nương là bị Đại phu nhân hại chết." Chú ý tới sống lưng Lạc Băng Linh cứng đờ, Lạc Vân Hi tiếp tục nói: "Ta ở Dương Thành một năm, đã điều tra việc này. Kỳ thực, đáp án cũng sớm ở trong lòng ngươi, bây giờ điều ngươi cần nhất là sống thật tốt, bằng không, tuyệt đối không có người báo thù cho ngươi!"
Trên mặt Lạc Băng Linh toabf là sự phẫn nộ cùng oán hận, quay đầu, chậm rãi nhìn về phía Lạc Vân Hi, nàng ta dần dần thu liễm sát ý, liều mạng tuôn ra một chút ý cười: "Tam tỷ, ta đã biết."
Lạc Vân Hi khẽ mỉm cười nói: "Còn chưa đủ, nụ cười của ngươi quá giả!"
Lạc Băng Linh ngẩn ra, Lạc Vân Hi nói: "Sau này, không cần gọi ta là Tam tỷ."
"Ngươi cũng không cần gọi ta Tứ muội. Ngươi không phải tam tiểu thư Lạc phủ, ta cũng sẽ không phải là tứ tiểu thư Lạc phủ, ta hận nhất chính là Lạc phủ!" Lạc Băng Linh nói từng chữ.
"Ngươi cũng hận ta." Khóe miệng Lạc Vân Hi lộ ra một nụ cười cao thâm khó dò.
Lạc Băng Linh cúi xuống, thấp giọng nói: "Đúng."
"Ta chờ ngươi tới trả thù!" Lạc Vân Hi nói xong, xoay người đi ra góc khuất.
Lạc Băng Linh nhìn bóng lưng của nàng, ánh mắt phức tạp.
Hận sao? Hận! Nàng ta hận chẳng thể sinh ăn thịt nàng, nuốt sống máu, hận đến thấu tâm thấu xương . . .
Lạc Vân Hi đón ánh mặt trời rực rỡ, hơi híp mắt.
Chuyện dùng yếm hãm hại là do Lạc Phi Dĩnh khởi xướng, Lạc Băng Linh, không phải mục tiêu cuối cùng của nàng! Nàng ta tối đa chỉ là đồng lõa! Mà nàng, hiện tại cần Lạc Băng Linh giúp nàng đối phó Đại phu nhân, một con cờ thế này, không thể uổng phí.
Đi ra không bao lâu, đã thấy tới thái hậu ngồi kiệu mềm đến thăm Đỗ Tình Yên.
Thái hậu khép hờ hai mắt, lười biếng dựa vào trong kiệu, phượng giá dưới ánh mặt trời rực rỡ sáng chói, cực kỳ hoa lệ, rèm châu va nhau tạo lên tiếng vang, nàng ta hé mở hai mắt.
"Thái hậu thiên tuế!" Lạc Vân Hi dừng lại ở bên trái, quỳ gối hành lễ.
Thái hậu sâu sắc nhìn nàng, nói: "Ngẩng mặt."
Lạc Vân Hi giơ gương mặt lên, thái hậu tỉ mỉ nhìn một lúc, nghi hoặc hỏi: "Ngươi chính là Cửu Vân thần y danh tiếng lẫy lừng ở kinh thành sao? Cửu Khúc Chỉ là sư phụ của ngươi à?"
"Bẩm thái hậu, sư phụ học thức uyên bác, ta chỉ học được một chút từ hắn không thể múa rìu qua mắt thợ được." Lạc Vân Hi thản nhiên đáp.
"Ta nghe nói, lúc trước ngay cả Cửu Khúc Chỉ cũng không trị hết bệnh cho Yên nhi, nhưng ngươi lại chữa khỏi." Thái độ của Thái hậu so với trước kia khá hơn nhiều.
Nếu như không phải Cửu Vân, bệnh nan y của Đỗ Tình Yên căn bản không thể lành lại được, từ một điểm này mà nhìn, đã thấy Lạc Vân Hi không có ý hại Đỗ Tình Yên.
Lạc Vân Hi mỉm cười theo tiêu chuẩn: "Đạo luôn có trước sau, so về trình độ, sư phụ hơn ta rất nhiều, chỉ là của ta vừa lúc có nghiên cứu kỹ bệnh trạng của Đỗ tiểu thư mà thôi."
Đối với việc Lạc Vân Hi khiêm tốn, thái hậu thói quen, vuốt cằm nói: "Vừa rồi ai gia nói, yêu cầu không quá đáng đều có thể đáp ứng ngươi, ngươi muốn cái gì?"
Con ngươi Lạc Vân Hi khẽ chuyển, phía sau vang lên giọng Quân Lan Phong và Đoan Mộc Ly: "Thái hậu." Tâm tình Thái hậu tốt, gật đầu, tiếp tục hỏi Lạc Vân Hi: "Nghĩ được chưa?"
Khóe miệng Lạc Vân Hi kéo nhẹ, nàng muốn kim bài miễn tử, nàng ta sẽ cho sao? Ánh mắt chuyển vè hướng Quân Lan Phong và Đoan Mộc Ly, hai người cũng đang nhìn nàng không chớp mắt, ánh mắt tụ hợp, Lạc Vân Hi thu hồi ánh mắt, nhìn về phía thái hậu, trịnh trọng nói: "Thái hậu, sau này bất kể ta làm sai chuyện gì, nếu như không có liên quan gì tới Đại gia và người bên cạnh ta, người có thể không trách tội bọn hắn hay không?"
"Được." Thái hậu kinh ngạc nhướn mày: "Yêu cầu chỉ có vậy thôi sao?"
"Chỉ có yêu cầu này." Lạc Vân Hi lui vài bước, dư quang bất động thanh sắc quét đến sắc mặt kỳ lạ của Quân Lan Phong và Đoan Mộc Ly.
Thái hậu không khỏi hỏi: "Chính ngươi không có yêu cầu gì sao?"
"Bẩm thái hậu, không có."
Không phải không có yêu cầu, mà là không điều gì khác có thể đề yêu cầu, bởi vì, yêu cầu của nàng, thái hậu không thể nào đồng ý.
Thái hậu như có nghĩ ngợi gì liếc nhìn nàng, sắc mặt dần dần nhu hòa, nói: "Lui ra đi, khởi giá . Lan Phong, đi theo ta."
Mặt Quân Lan Phong không biến sắc, khi ánh mắt nghiêng tới, Lạc Vân Hi lại chứng kiến bất mãn trong đó.
"Vâng." Hắn trả lời một tiếng, đề nghị nói: "Nhị hoàng tử cũng đi theo chứ."
Đoan Mộc Ly tàn nhẫn tàn nhẫn trợn mắt nhìn hắn, nói: "Thái hậu, tôn nhi có chút việc vặt muốn làm."
Thái hậu liếc mắt nhìn hắn, khẽ thở dài, nụ cười có chút thê lương, nói: "Đi thôi."
Nhìn theo thái hậu đi xa, Lạc Vân Hi và Đoan Mộc Ly như đứng tại chỗ, cũng không rời khỏi đó.
Lạc Vân Hi khó hiểu hỏi: "Sư huynh, theo lý thuyết Tần gia chính là nhà ngoại của ngươi, Tần Thái Hậu hẳn phải rất thương ngươi, sao ta thấy nàng ta thích Quân Lan Phong nhiều hơn vậy?"
Đoan Mộc Ly cười tự giễu, không đáp, nhưng lại chuyển đề tài câu chuyện: "Sư muội, chiêu này của ngươi đi rất hiểm, Yên nhi chỉ nửa bước đã bước vào quỷ môn quan rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...