Thiên Tài Cuồng Phi - Phế Vật Tam Tiểu Thư

Edior: thu thảo

Một năm sau.

Vĩnh Định năm 585, đầu năm, xuân tháng ba.

Thời tiết khô hạn, không thu hoạch được một hạt nào, phụ cận Dương Thành phát sinh bạo loạn, thổ phỉ càn rỡ vào thôn cướp cướp tài sản, lương thực.

Một đám cầm đao người bịt mặt cầm kiếm vọt vào rời núi trại gần đây thôn , tức khắc gà gáy chó sủa , nữ nhân khóc gọi hài tử kêu khóc , khắp nơi tràn đầy thanh âm không hòa hài nào.

Bốn tên người bịt mặt đá mở cửa lớn một nhà, xông vào, quát hỏi: "Có người không? Mở cửa."

Một phụ nữ trung niên mặc áo màu mận từ bên trong phòng đi ra, màu da hơi tối, da thịt trên mặt lỏng lẻo, khóe mắt đầy nếp nhăn, có một thiếu nữ bình thường, nàng có chút kinh hoảng nói: "Mấy vị đại gia, ngồi xuống uống một ngụm trà lại nói."

Trong đó một người bịt mặt vấp chân một cái, liền đá bay băng ghế dài câu đi, nâng chân ngồi lên, không nhịn được nói: "Mau tới uống trà!"

Bọn hắn đuổi nhiều nhà như vậy, quả thật có chút khát.

Một người khác bịt mặt lớn tiếng đe dọa: "Ngươi muốn gian dối, lão tử giết cả nhà ngươi!"

Nữ tử trung niên bị câu nói này của hắn kinh sợ, run giọng nói: "Ta, ta sẽ đi."

Nàng vừa dứt lời, vải mành bị nhấc lên, một thiếu nữ từ bên trong đi ra, cười khanh khách nói: "Nương, khách tới nhà sao?"

Giọng nói thanh thúy như hoàng anh trong cốc, bốn người bịt mặt không khỏi nhìn lại nơi phát ra giọng nói, nhất thời sợ ngây người.

Một thiếu nữ mười mấy tuổi tuổi đứng thẳng, xuyên qua vạt áo gấm trắng ngà, váy dài thêu hoa nhỏ màu xanh nhạt, tóc như thác nước, da như tuyết, mày ngài đen rõ, con ngươi như chứa nước xuân, sóng mắt lưu chuyển, rọi sáng gian phòng đơn sơ này.

Nàng xoa nhẹ eo nhỏ nhắn, chậm rãi tiến lên, đầu cao gầy, dáng người yêu kiều, dung nhan hoàn mỹ cùng dáng người uyển chuyển đủ để khiến tất cả nam nhân trên thế gian mất hồn.

"Mấy vị đại gia ở lại sao?" Giọng của nàng uyển chuyển mềm mại.

Linh hồn bốn người bịt mặt sớm đã bay mất, kinh diễm không nói ra lời, chăm chú nhìn thẳng thiểu nữ trước mặt, bọn hắn có chút không hoàn hồn lại được.

Người bịt mặt cầm đầu rốt cuộc lắp bắp nói: "Này, đây là nữ nhi ngươi sao? Lại khuynh thành tuyệt sắc như vậy!" Ánh mắt của hắn nóng bỏng hẳn lên.

Thiếu nữ cười nhẹ, giơ tay lên, không thấy nàng làm động tác thế nào, ót mấy người bịt mặt đã trúng một chưởng, trước mắt đen tối, ngã xuống.

"Hi nhi . . . " Nữ nhân trung niên, tức là Tam di nương, lẩm bẩm một tiếng.

Nàng ấy si ngốc nhìn Lạc Vân Hi, gương mặt giống nhau như vậy, như người kia, ra tay luôn thẳng thắn lưu loát như vậy, một đòn đúng chỗ!

Ánh mắt dần ẩm ướt, nàng ấy có chút cảm động, rốt cuộc cũng là mẹ con . . .

Lạc Vân Hi thấy nàng ấy lại xuất hiện vẻ mặt như thế, mày nhíu lại, thu lại ý cười nói: " Đi, mau chóng rời khỏi đây thôi."


Nàng trở về phòng thay quần áo, Tam di nương mang theo Xuân Liễu cùng Khinh Hồng từ góc tối hiện thân thu thập hành lý.

Sắc mặt Khinh Hồng có chút âm u, giúp đỡ thu thập hành lý xong, Lạc Vân Hi đã từ trong phòng đối diện đi ra ngoài.

Nàng mang theo mặt nạ không khác gương mặt trước đây lắm, tuy cũng là tuyệt đỉnh mỹ nhân, nhưng cũng không bằng dung nhan thanh nhã siêu tục vừa rồi, dù sao chỉ có ba phần tương tự, ngũ quan thay đổi lớn. Thế nhưng, lúc nàng chế tác tấm mặt nạ da người này, cũng không thể làm giống khuôn mẫu hoàn toàn, may mà nữ nhi 18 thay đổi lớn, trên dung nhan biến hóa nho nhỏ mới là bình thường, sẽ không làm người khác nghi ngờ.

Xuân Liễu rũ lông mi xuống, trong một năm này, nàng mới biết, tiểu thư lại giấu diếm mình nhiều như vậy, nhưng nàng ấy cũng hiểu rõ, những thứ này không phải chuyện mình nên hỏi, những chuyện nên làm, chính là hầu hạ tiểu thư cho tốt.

Ánh mắt Tam di nương dừng lại trước ngực nàng một lát, nói: "Nín lại có ảnh hưởng không?"

Lạc Vân Hi khẽ mỉm cười, liếc nhìn bộ ngực bằng phẳng, đáp: "Sẽ không."

Từ trước thân thể nuôi dưỡng không tốt, cùng dạ dày nàng có vấn đề, cũng bởi vì nàng dùng Dịch Nhan Đan ức chế kích thích yếu tố sinh dục nữ. Trong năm đó, nàng dùng bí dược rửa Dịch Nhan Đan đi, vừa chặt nắm phục bảo tham, thân mình điều dưỡng lại cực nhanh, cái đầu đã cao hơn mấy centimet, đặc biệt ngực, trổ mã đặc biệt nhanh, no đủ mượt mà.

Cho nên, nàng đổi lại hoá trang lúc trước, dùng một mảnh vải nín ở trước ngực.

"Khinh Hồng, lại đang nghĩ tới người kia à?" Lạc Vân Hi hơi cong môi, cười trêu ghẹo.

Mặt Khinh Hồng "xoạt" một cái liền đỏ, gắt gao cắn môi nói: "Ta sẽ không bỏ qua cho hắn!"

Lạc Vân Hi cười vui vẻ hơn: "Được rồi, hắn nhất định sẽ trở lại, chúng ta hồi kinh thôi."

Một năm trước, sau khi các nàng rời kinh, dẫn ám vệ, Vô Tràng cùng Quân Lan Phong đến một con đường khác, sau đó ném lại, chờ lúc Vô Tràng phát hiện không hợp lý đã muộn, hắn gửi thư báo cho Quân Lan Phong, Quân Lan Phong đi Dương Thành, chờ hắn trở về, thiếu nữ đã thành nữ nhân rồi.

Nhưng bên người ngoài người của Quân Lan Phong còn có một ám vệ thần bí, Lạc Vân Hi cũng không đuổi hắn đi.

Ám vệ là nam nhân, còn là nam nhân thân thủ rất tốt, Khinh Hồng từng dụ hắn ra nhiều phen, giao đấu chính diện cùng hắn bốn lần, suýt nữa mất mạng trong tay hắn, nhưng người kia đều vào thời điểm mấu chốt thả nàng ấy, Khinh Hồng vừa thẹn vừa tức, mỗi khi muốn tìm hắn khiêu chiến, người kia lại thần bí như rồng thấy đầu không thấy đuôi, cảm giác thần bí mười phần.

Cho đến khi mấy người họ ở lại Dương Thành, ám vệ kia đột nhiên biến mất, ngược lại thành Khinh Hồng có chút tâm tư.

Dạ Đô, phồn hoa như trước.

Xe ngựa chậm rãi lái vào cửa thành cao ngất, Lạc Vân Hi mở hai mắt ra, xuyên thấu qua khe hở màn xe bị gió thổi ra, nhìn vào dòng người và xe ngựa bên ngoài như nước thủy triều, nối liền không dứt.

Cảm giác quen thuộc trí mạng phả vào mặt, cả tâm thần nàng cũng chấn động.

Một năm, một năm chưa trở lại Dạ Đô, bởi vì quá trình dung mạo khôi phục và sau khi khôi phục còn không thể mang mặt nạ da người trong một thời gian, nàng không thể thấy bất kỳ người ngoài nào, vì thế, sau khi ẩn cư, nàng phong tỏa tất cả tin tức đối với bên ngoài.

Dù cho tại Dạ Đô dạo chơi một thời gian không hề dài như so với ở Dương Thành, có thể Dạ Đô cho nàng cảm giác khác, hoàn toàn khác Dương Thành.

Bởi vì ở đây, có rất nhiều người quen . . . Lạc Vân Hi thất thần một lát, bọn hắn, có khỏe không?

Xe ngựa dựa theo Lạc Vân Hi sai bảo, lái vào chỗ hẻm nhỏ ở gần Lạc phủ, vừa lúc dừng lại trước của lớn của Lạc phủ.


Cửa đóng chặt, ngoài cửa Lạc phủ có sáu thị vệ đeo đao, trong đó một người thấy xe ngựa dừng lại, lập tức tiến lên quát hỏi: "Người nào vậy?"

Xe ngựa là loại bình thường nhất, cho nên thị vệ nghĩ chẳng phải nhà quyền quý, thái độ cũng không thân thiện.

Lạc Vân Hi là người đầu tiên nhảy xuống xe ngựa, sắc mặt thản nhiên, nói: "Là ta, đi thông báo cho phụ thân, nói Tam phòng trở về."

Thị vệ kia nhìn thấy Lạc Vân Hi thì ngẩn ra, Lạc Vân Hi rõ ràng cao lên, vẫn xinh đẹp như trước, hắn cau mày lại, không trả lời, xoay người mở cửa hông ra, bước nhanh vào phủ.

Lạc Vân Hi đưa tay đỡ Tam di nương xuống xe ngựa, Khinh Hồng sớm đã ẩn mình, cho nên Xuân Liễu kéo rương lớn bọc nhỏ trên xe xuống.

Ba người đang muốn vào phủ, một tên thị vệ nhấc thương ngăn cản các nàng: "Tam tiểu thư dừng chân, đợi lão gia truyền lời, rồi lại tiến vào cũng không muộn!"

Sắc mặt Tam di nương chợt thay đổi, cố nén không nói lời nào, nhưng Lạc Vân Hi sắc bén nhướn mày, lạnh lùng nhìn hắn một cái: "Ngươi nói cái gì?"

Thị vệ cúi đầu: "Đây là quy củ!" Nụ cười Lạc Vân Hi càng lạnh như băng: "Ta là chủ tử Lạc gia, vào cửa còn cần thông báo sao? Đầu óc ngươi hư rồi sao?"

Thị vệ nổi giận phừng phừng, chịu đựng không dám phát tác.

Bọn thị vệ này cũng chẳng phải nhóm năm ngoái, cho nên cũng chưa từng thấy nàng giáo huấn Lạc Tử Tục, nhưng biết nàng cũng chẳng phải phế vật, địa vị tại Lạc phủ có chút lúng ta lúng túng, có thể không đắc tội thì không cần đắc tội.

Mấy người giằng co một lúc, thị vệ đi vào bẩm báo kia chạy như bay ra, lớn tiếng kêu lên: "Lão gia đến rồi!"

Trạng thái tinh thần của mấy thị vệ trước cửa phủ lập tức đi lên, đón Lạc Kính Văn mặc áo quan đi ra.

Ở bên cạnh Lạc Kính Văn còn có Đại phu nhân.

Ánh mắt Lạc Kính Văn nhìn về phía Tam di nương và Lạc Vân Hi vô cùng lạnh lẽo và tức giận, mày nhíu lại, hỏi: "Một năm nay, các ngươi đi đâu?"

Xem ra, hắn từng liên lạc với người ở Dương Thành, biết mình cùng nương không ở nhà cũ tại Dương Thành rồi.

"Phụ thân, chẳng qua là đi du ngoạn một chút thôi." Lạc Vân Hi bình tĩnh nói.

Đại phu nhân cười lạnh: "Du ngoạn sao? Tam tiểu thư thật đúng là thật hăng hái! Mất tích một năm, lại nói là đi du ngoạn, một thiên kim tiểu thư, không tuân thủ quy củ như vậy, ai biết một năm này ngươi làm những chuyện mất mặt gì cho Lạc phủ!"

Ánh mắt Lạc Kính Văn nheo lại, đại phu nhân nói rất có đạo lý, đường đường là thiên kim, mất tích không một lý do gì, là muốn để cho người khác lấy ra làm trò  cười sao, mà hắn càng hận chính là Lạc Vân Hi lại dám lừa gạt hắn, nói mình đi Dương Thành, đùa bỡn hắn xoay tròn, có thể nhẫn nhịn, những không thể nhẫn nhục!

Hắn hất cằm lên, cao giọng nói: "Lạc Vân Hi, đừng cho là ta sẽ nuông chiều ngươi nhiều lần như vậy! Mẹ ngươi nói đúng, chuyện không có quy củ như vậy ngươi cũng dám làm! Hừ, ngươi cũng đừng về Lạc phủ nữa, ta không thừa nhận có ngươi nữ nhi này!"

Thần sắc Lạc Vân Hi cũng không kinh ngạc, nhưng sắc mặt Tam di nương lại trắng bệch một mảnh, tiến lên kêu: "Lão gia . . ."

"Đừng gọi ta!" Lạc Kính Văn nghiêng đầu đi.

"Nương, đừng cầm mặt nóng kề mông lạnh." Lạc Vân Hi trấn an Tam di nương.


Lạc Kính Văn nghe nàng dùng mông lạnh để hình dung mình, tức đến không thở nổi, quát lên: "Tam di nương không thuần khiết, một mình ra khỏi phủ, làm trái đức tính của người phụ nữ, hôm nay bản Thái úy chính thức bỏ nàng ta!  Về phần Lạc Vân Hi, càn rỡ lạnh lùng, không coi ai ra gì, bản úy chính thức đuổi nàng ra khỏi gia tộc!"

"Vâng!" Giọng nói của thị vệ bên cạnh đồng thời vang lên.

Mặt Đại phu nhân hiện lên sự kinh ngạc và vui vẻ, rốt cục cũng đuổi được Tam di nương! Tuy nàng ta không thể nào được sủng ái, nhưng rốt cuộc cũng là một nữ nhân trong hậu viện của lão gia, nhìn cũng thấy khó chịu, vả lại, nàng ta lại là kẻ thù của mẫu thân!

Tam di nương đứng không nổi nữa, thân hình mềm nhũn, triệt để ngã xuống đất.

Lạc Vân Hi vừa nóng vừa giận, đỡ nàng ấy dậy, lạnh lùng liếc nhìn Lạc Kính Văn.

Lạc Kính Văn có chút chột dạ, nhưng vừa nghĩ tới hai người thực sự biến mất lâu thế, niềm tin liền trở lại, hừ nói: "Lấy bút mực đến, viết hưu thư!"

Lạc Vân Hi lạnh lùng nhếch môi cười, từ trong ngực lấy ra giấy và bút chì, liền đặt xuống đât, nhanh chóng viết. Đợi nàng viết xong, trực tiếp ném cho Lạc Kính Văn, cười lạnh một tiếng: "Lạc Thái Úy, đây là hưu thư nương ta đưa cho ngươi, cũng đừng ném đi, giữ lại làm kỷ niệm nhé!"

Tam di nương lặng lẽ nhìn cử chỉ của nàng, cũng không nhúc nhích, dường như không phản đối, kỳ thực, bây giờ tâm tư nàng ấy đã sớm rối loạn rồi.

Lạc Kính Văn tiếp nhận hưu thư, vội vã quét mắt qua, trên giấy tuy là viết bằng bút chì, nhưng kết cấu nét bút không thua kém viết bút lông một chút nào, sau khi nhìn đến hai chữ "hưu phu", sắc mặt hắn nhưng cực kỳ khó nhìn.

"Ngươi vậy mà lại dám thay mẹ ngươi viết hưu thư cho ta! Lạc Vân Hi, ngươi muốn làm con bất hiếu sao?" Ném hưu thư xuống đất, Lạc Kính Văn giận đùng đùng nói.

"Lạc Thái Úy, hiện tại ta đã chẳng phải con gái của ngươi, về phần hưu thư, ai viết không phải đều giống nhau sao?" Lạc Vân Hi khinh thường trao phúng nói.

"Cút!" Lạc Thái Úy tuôn ra lời nói tục, giẫm lên hưu thư.

"Nương, đi!" Lạc Vân Hi không hề để ý, đoạt lấy hai cái túi trên tay Xuân Liễu, một tay nhấc túi, một tay đỡ Tam di nương rời khỏi Lạc phủ.

Xuân Liễu nhìn thấy thần sắc đáng sợ trên mặt Lạc Kính Văn, lại nghe tiểu thư và Tam di nương vậy mà bị đuổi ra khỏi nhà, không khỏi căm phẫn sôi sục, không biết phải an ủi các nàng như thế nào, lững thững đi theo sau lưng hai người, đi ra một đoạn đường rất dài, nàng ấy không nén được bèn hỏi: "Tiểu thư, chúng ta đi nơi nào đây? Lẽ nào phải ngủ ở ngoài đường sao?"

"Đi đâu cũng được, không có khả năng để ngươi lưu lạc đầu đường xó chợ đâu." Lạc Vân Hi cười nhẹ.

Thấy nàng còn có thể cười được, lòng Xuân Liễu mới buông xuống, dường như tiểu thư vẫn lãnh tâm lãnh tình, ngầm quan tâm Tam di nương.

Bước chân của Tam di nương có chút mơ hồ, hồn bay phách lạc, nàng ấy cũng chỉ là cô gái bình thường, bị chồng bỏ là sỉ nhục lớn hơn trời.

Lạc Vân Hi có chút đau lòng, tuy Lạc Kính Văn rất xấu xa, nhưng hắn tốt xấu gì cũng là phu quân của Tam di nương, "phụ thân" mình —— xưa nay trong lòng nàng không thừa nhận loại phụ thân này, ngược lại cũng không có tình cảm gì, cho nên không có cảm giác mấy.

Thế mà, biểu hiện của Tam di nương so với Lạc Vân Hi tưởng tượng còn kiên cường hơn, rất nhanh, nàng ấy phấn chấn lên, mở miệng nói: "Thôi, những thứ mặt mũi này, ta cần gì phải quan tâm chứ? Kỳ thực, cũng chỉ mặt mũi mà thôi."

Có mấy lời, nàng ấy không muốn nói quá nhiều.

Nàng ấy đối với Lạc Kính Văn có cảm tình sao? Chẳng qua cũng là công cụ lợi dụng mà thôi. Chân chính hai bên tình nguyện là nam nhân cao cao tại thượng, căn bản không có chút khả năng với nàng ấy, vả lại sau khi nhìn thấy nàng ấy bây giờ, hắn nói chuyện thoải mái nào có nhớ lần động tâm năm đó.

Đường đi thành như bây giờ, nàng ấy cũng không trách ai được, bởi vì được theo bên cạnh người ấy, nàng ấy vĩnh không hối hận.

Ngẫm lại, vành mắt đã đỏ.

Lạc Vân Hi trầm mặc một lúc, tâm tình cũng có chút trầm trọng, không nói một lời.

Tam di nương xoa khóe mắt, nói: "Hi nhi, ta có một người ca ca ở Nam Thành, chúng ta đi tới chỗ hắn thôi."

Lạc Vân Hi có chút kinh ngạc, Tam di nương còn có ca ca sao? Kia chẳng phải cữu cữu của nàng sao? Nàng cũng chưa từng nghe nói thì phải?


Xuân Liễu vui vẻ, nói: "Vậy thì thật tốt!"

Lạc Vân Hi suy nghĩ một chút, đề nghị: "Nương, ta từng nói với ngươi, ta từng làm một số việc đầu tư, vẫn còn bạc, ở đâu đều được, cần gì đi vào nhà người khác mà nhìn sắc mặt họ!"

Có chút hối hận trước khi đi sai người trả lại chìa khoá biệt viện cho Đoan Mộc Ly, bằng không hiện tại vào ở biệt viện vừa thoải mái lại tiện nghi rồi. 

Chẳng qua, bây giờ nàng cũng không hay đi tìm Đoan Mộc Ly, vùi đầu giấu mặt cả năm, Đoan Mộc Ly không hận chết nàng mới là lạ!

Tam di nương cười nói: "Ca ca và tẩu tẩu ta đều rất tốt, nhiều năm như vậy không đi gặp họ, cũng không biết bọn hắn có thể tha thứ cho ta hay không."

Trong lòng Lạc Vân Hi giật mình, thăm dò hỏi: "Nương, chuyện gì làm các ngươi giận dỗi vậy?"

Tam di nương mím môi, định nói rồi lại thôi.

Lạc Vân Hi liền nói: "Vậy được rồi, chúng ta đi qua đó."

Mướn chiếc xe ngựa, Lạc Vân Hi gọi Khinh Hồng hiện thân, đừng núp trong bóng tối nữa, hiện tại lưu lạc đầu đường rồi, còn ám vệ cái gì nữa, nàng ấy vừa vặn có thể giúp đỡ Xuân Liễu cầm một phần hành lý, bốn người cùng đi Nam Thành.

Nam Thành có một ngõ nhỏ lụi bại, chung quanh là nhà trệt che kín bụi bậm, vừa thấy liền biết dân ở chỗ này rất nghèo, đầu hẻm quá mức chật hẹp, bốn người đành phải xuống xe, đi bộ vào ngõ hẻm.

Tam di nương tìm trong chốc lát, ánh mắt sáng lên, chỉ vào cánh cửa gỗ sơn bên cạnh có hai tấm ván thoát nước nói: "Là ở đây!" Xuân Liễu tiến lên gõ cửa, chẳng mấy chốc, một lão nhân tóc trắng ra mở cửa, nheo mắt nhìn các nàng một lúc .

Mặt Tam di nương cũng đầy nghi hoặc, hỏi: "Xin hỏi đây là Đại gia sao?"

Lão nhân lắc đầu, khàn giọng nói: "Không phải, Đại gia chuyển đi rồi!"

"Bọn hắn chuyển đi đến nơi nào?" Tam di nương ngẩn ra, ánh mắt xẹt qua thất vọng dữ dội, có chút nóng nảy hỏi.

Lão nhân đưa tay chỉ hướng bắc: "Tại ngõ nhỏ ở ngoài, nhà lớn nhất, chính là Đại gia."

Nhãn lực của Lạc Vân Hi tốt, nàng thuận theo phương hướng chỉ nhìn lại, chính là con đường lúc mới tới kia, nhớ tới ngoài miệng hẻm, quả thật có vài phủ đệ tương đối lớn.

Mặt Tam di nương đầy khó hiểu, liếc nhìn Lạc Vân Hi: "Ta nhớ rõ ràng ở đây, làm sao lại..."

Lạc Vân Hi khẽ cười: "Xem ra, điều kiện sinh hoạt của cữu cữu tốt, chúng ta đi xem một chút thôi."

Bốn người lại nhấc theo bọc lớn túi nhỏ đi theo hướng lão nhân nói, nhà lớn nhất hẳn là một toà phủ đệ ở trung tâm, tường viện so với hai nhà bên cạnh cao hơn hẳn, bên trong có mầm liễu vừa nảy chòi ra tường, tô điểm cho ý xuân hoà thuận vui vẻ.

Xuân Liễu gõ cửa, một người ăn mặc như sai vặt đi ra, đánh giá các nàng vài lần, hỏi: "Xin hỏi các ngươi tìm ai?"

Tam di nương thật cẩn thận hỏi: "Nơi này là Đại gia sao?"

"Đúng vậy." Gã sai vặt gật đầu.

"Thế Nhiệm có ở đây không?"

Một tiếng "Thế Nhiệm" này của Tam di nương làm gã sai bị dọa sợ, nhanh chóng hạ thấp giọng: "Tục danh của lão gia chúng ta là ngươi có thể tùy tiện gọi sao?"

"Lão gia sao?" Tam di nương không tìm được manh mối, có chút do dự, nhưng Lạc Vân Hi lưu loát tiếp lời nói: "Lão gia nhà các ngươi là ca ca của nương ta, nhiều năm chưa gặp lại, nếu như không tin, có thể trở về hỏi một chút."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui