Thiên Tài Cuồng Phi, Cưới Một Được Một

Chu Hối Tiêu đứng ở một bên, sau lưng giống như bị mũi nhọn đâm phải, trong nháy mắt, trên lưng toàn là mồ hôi lạnh.

Hắn ngẩng đầu, nhìn nam tử đột nhiên xuất hiện, hoàn toàn không nghĩ tới còn có một ngày có thể gặp lại hắn.

Đột nhiên, Chu Hối Tiêu nghĩ đến gì đó, thần sắc chậm rãi thả lỏng.

Hắn nhớ ra rồi, Tuyệt Vương không phải là phế vật không thể tu luyện được sao? Hắn sao phải cần kiêng kị chứ?

Chu Hồi Tiêu hắn, bây giờ chính là Vũ Giai tứ cấp.

Ở trên đại lục này, thực lực mới chính là đạo lý cứng rắn nhất.

Huống hồ…

Sau lưng của hắn, còn có đại hoàng tử Cung Thiên Lăng chống lưng.


Nghĩ như vậy, Chu Hối Tiêu lại lần nữa ưỡn thẳng lưng, hắn cao cao ngẩng đầu lên:”Qủa đúng là Tuyệt Vương đã trở lại, lão nô thật sự là đáng chết, vậy mà ngay cả tin tức ngài trở về cũng không thu được!”

Quay đầu, tầm mắt của hắn liếc qua hai tên thị vệ vẫn òn đang cả kinh đứng sững tại chỗ:”Đi, bảo bọn hạ nhân đến đại sảnh chờ ta!”

Dáng vẻ vênh mặt hất hàm sai khiến kia của hắn, giống như hắn thật sự chính là chủ tử của phủ này.

Sở Khuynh Nguyệt cùng Cung Dạ Tuyệt sau khi thấy dáng điệu như vậy của hắn, thần sắc đều lạnh đi mấy phần.

Mà mấy tên thị vệ kia sau khi nghe được lời nói của Chu Hối Tiêu, lại cũng giống như là nghe được mệnh lệnh của chủ tử, không chút để ý đến Cung Dạ Tuyệt cùng Sở Khuynh Nguyệt đang đứng bên cạnh, cúi đầu khom lưng đối với Chu Hối Tiêu:”Dạ! Dạ!”

“Vương gia, ngài lần này thế nào…” Chu Hối Tiêu còn muốn nói tiếp, lại thấy Cung Dạ Tuyệt yên lặng đi vào trong.

Bóng dáng lạnh lùng kia, cùng với khí thế thanh lãnh quanh thân, làm cho Chu Hối Tiêu biến sắc.

Chờ sau khi nhóm người bọn hắn đều đi vào trong phủ, Chu Hối Tiêu nhìn bóng dáng của bọn họ, đáy mắt lộ ra khinh thường thật sâu.

Hắn hung hăng phỉ một ngụm nước bọt về phía Cung Dạ Tuyệt.

Chỉ là một phế vật mà thôi, hắn cần gì phải lo lắng?! Sau này ở trong phủ này, người lớn nhất chính là hắn!



Trong đại sảnh của Tuyệt Vương phủ, tất cả hạ nhân đều tụ tập đầy đủ, cùng nhau nghị luận, trên mặt cả đám đều lộ ra phấn khích.

“Nghe nói là Tuyệt Vương đã trở lại!”


“Tuyệt Vương, chính là đệ nhất mĩ nam trong mười đại mỹ nam ở đại lục - Tuyệt Vương gia sao?” Có nha hoàn hai mắt toả sáng, trong mắt lộ ra mấy phần khát khao.

“Đúng vậy đúng vậy, đã sớm nghe danh Tuyệt Vương này rồi, nhưng lại chưa từng nhìn thấy qua dáng vẻ của hắn. Ai, chỉ là đáng tiếc, Tuyệt Vương từ nhỏ đã không thể tu luyện võ công.”

Một bên, một nữ tử khác mặc y phục tơ lụa đắc tiền, bỗng nhiên cười nhạo nói:”Đủ, chỉ là một phế vật à thôi, bề ngoài tốt thì có ích lợi gì? Thật không hiểu hắn thế nào còn có mặt mũi trở về!”

“Chu tỷ ty, nói cũng không thể nói như vậy, Tuyệt Vương đến cùng cũng vẫn là chủ tử của phủ này.” Nha hoàn vừa mới mở miệng lúc nãy nhìn nữ tử cẩm y, mở miệng.

Chu Xảo Vân hừ lạnh.

Chủ tử?

Một phế vật làm sao xứng làm chủ tử của nàng?

Chu Xảo Vân này, chính là nữ nhi của Chu Hối Tiêu.

Nhiều năm qua, Chu Hối Tiêu trên danh nghĩa là quản gia của Tuyệt Vương phủ, nhưng ở trong phủ này, địa vị của hắn, nghiễm nhiên chính là được tính như chủ tử! Mà nữ nhi Chu Xảo Vân của hắn, cũng dựa vào quan hệ của Chu Hối Tiêu, mới có thể hưởng thụ đãi ngộ như một tiểu thư.


Lúc này, Tuyệt Vương vừa trở về, nàng lập tức từ địa vị tiểu thư, biến thành một nha hoàn, điều này làm sao khiến nàng có thể cam tâm đây?

“Một phế vật mà thôi, có tư cách gì để cho ta hầu hạ hắn?” Chu Xảo vân hừ lạnh.

Nhưng cũng chính vào lúc này, mọi người ban đầu còn xôn xao bàn tán, lúc này đột nhiên trở nên yên lặng hẳn.

Đám nha hoàn nhìn người đang từ xa xa đi đến, đồng loạt cả kinh mở miệng thật to.

Mày Chu Xảo Vân nhíu chặt, quay đầu nhìn lại, khi nhìn thấy người đang đi tới, kinh ngạc dụi dụi mắt.

Người như vậy, làm sao có thể tồn tại ở thế gian này a?

Chỉ thấy nam tử kia một thân tuyết trắng, bên hông y bào rộng rãi đeo một miếng ngọc phỉ thuý. Vạt áo cùng cổ tay áo dùng chỉ bạc thêu hoa tử lan tinh xảo, mái tóc đen nhanh dùng một cây trăm đồi mồi cài lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui