Ba ngày sau, trời xanh mây trắng.
Hôm nay, là ngày khởi hành đi đến Tây Trạch.
Hai mấy ngày gần đây, trên dưới Phong Lạc đều bàn tàn xôn xao, ai ai cũng đều biết Sở đại tiểu thư đột nhiên nổi danh phải gả đi Tây Trạch.
Đáy lòng mọi người đều cảm thán---
Xấu nữ kết hợp với phế vật, đây thật sự là tuyệt phối!
…
Trong núi rừng cỏ cây tươi tốt, một chiếc xe ngựa chậm rãi đi về phía tây.
Trời đã đầu thu, gió thổi qua, có lá cây rơi xuống đất, trong rừng núi, âm thanh lá cây theo gió thổi rì rào.
Sở Khuynh Nguyệt ngồi ở một bên nhắm mắt dưỡng thần, đối diện, là Cung Dạ Tuyệt.
Đột nhiên, trong không khí truyền đến một hơi thở khác thường.
Xe ngựa ban đầu còn đang đi về phía trước, lúc này bỗng nhiên ngừng lại.
“Vì sao đột nhiên ngừng lại?” Cẩm Nhi cùng Ám Ảnh ngồi ở phía trước xe ngựa kinh ngạc hỏi.
Vừa dứt lời, theo giữa không trung, có mấy bóng đen, đồng loạt rơi xuống.
Cẩm Nhin nhìn đám thích khách không mời mà tới này, sợ tới mức lui về phía sau Ám Ảnh trốn đi.
Cũng trong một khắc kia, bên trong xe ngựa, đôi mắt còn đang nhắm hờ của Cung Dạ Tuyệt, lông mi run rẩy, hắn mở miệng, tiếng nói trầm thấp vang lên:”Ngươi đoán, là ai phái tới?”
“Lạc Đế?” Mày Sở Khuynh Nguyệt nhíu lại:”Hay là còn có người không hy vọng ngươi trở về? Bất quá, nhóm người này quả thật là đáng ghét, quấy nhiễu giấc mộng của ta.”
“Ngươi tiếp tục nghỉ ngơi, ta đi ra giải quyết bọn họ---“ Khoé môi hơi giương lên, giờ khắc này, quanh thân Cung Dạ Tuyệt, tản ra lãnh ý vô tận.
“Nhớ kỹ tốc chiến tốc thắng…” Sở Khuynh Nguyệt ra lệnh.
“Đó là tất nhiên. Vạn nhất mùi máu kinh động con ta, như vậy là không tốt.”
Dứt lời, hắn nhanh chóng nhảy ra, bóng dáng màu trắng, từ bên trong xe ngựa thoát ra.
Lúc tầm mắt đảo qua bội kiếm của nhóm hắn y nhân, đôi đồng tử của Cung Dạ Tuyệt hơi co lại.
Đây, rõ ràng là dấu hiệu của thị vệ hoàng gia Tây Trạch!
Người kia… Vẫn là nhịn không được phải không?
Hắn cười lạnh ra tiếng:”Các vị không quản xa xôi ngàn dặm từ Tây Trạch chạy đến đây, thật sự đã vất vả rồi.”
Đám hắc y nhân nhìn nhau vài lần, nhưng cũng không quan tâm bọn họ bị đối phương nhận ra.
Dù sao, ở trong mắt bọn họ, Cung Da Tuyệt hiện tại chẳng qua chỉ là một người sắp chết!
“Nhị hoàng tử, xin lỗi! Chúng ta cũng chỉ là phụng mệnh hành sự thôi!” Thủ lĩnh nhóm hắc y nhân đột nhiên mở miệng. Rồi sau đó giơ tay lên, mấy người ở phía say, lập tức đi lên phía trước.
Trong rừng, thường rất yên lặng, chỉ còn tiếng vang của lá cây đang nhảy múa.
Lúc đám hắc y nhân kia tới gần, quanh thân Cung Dạ Tuyệt, bỗng chốc phát ra ánh sáng màu tím.
Ánh sáng màu tím, ngăn ở phía trước bọn họ, làm cho bọn họ không thể tới gần nửa bước.
Đáy mắt đám hắc y nhân, toát ra hoảng sợ.
Sao lại thế này? Làm sao có thể là tử quanh*(ánh sáng tím)?
Không phải nói… Hắn không thể tu luyện, chính là một phế vật sao?
Cũng không để bọn họ kịp nghĩ tiếp, ánh sáng màu tím kia, đột nhiên sáng đến chói mắt.
Đột nhiên, một luồng khí thế mạnh mẽ đánh đến, mấy tên hắc y nhân bị khí thế cường đại kia bắn bay ra ngoài.
“Bang bang phanh!” Nhóm hắc y nhân sau khi té trên mặt đất, thậm chí cũng không kịp kêu ra tiếng, liền không còn hơi thở.
Rừng rậm, vẫn cứ yên tĩnh như vậy.
Bọn họ ngã xuống cách đó không xa, giống như chỉ là bình thản ngủ say.
Cung Dạ Tuyệt hừ nhẹ ra tiếng, cũng mặc kệ bọn họ, nhảy vào trong xe ngựa.
Cẩm Nhi trừng lớn mắt, nhìn nhóm người ngã tứ phía.
“Bọn họ, đều đã chết?”
“Còn không sao?” Trong mắt Ám Ảnh, lộ ra vài tia tự hào.
“Nhưng bọn họ vì sao lại chỉ giống như là đang ngủ, thậm chí ngay cả một giọt máu cũng không chảy ra.”
“Thủ pháp giết người có kỹ thuận chân chính chính là như thế này, bên ngoài, nhìn không ra một chút dấu vết, kỳ thực ngũ tạng lục phủ của bọn họ, sớm đã bị đánh nát…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...