“Nàng?” Sở Lưu Ly cũng nhìn về phía Sở Khuynh Nguyệt, không biết hữu tâm hay là vô ý:”Ngươi không biết sao? Tỷ tỷ từ nhỏ không thể tập võ, bên ngoài đều nói nàng là phế vật…” Nói được nửa câu, Sở Lưu Ly lại giống như ý thức được bản thân nói sai lời, bưng kín miệng.
Những lời này, rốt cục lại chứng thực một cái lời đồn, thì phải là, Sở Khuynh Nguyệt chính là phế vật không thể tập võ.
Quanh thân, lại một nữa nhấc lên nghị luận.
Nghe những lời nghị luận xung quanh, nhìn dáng vẻ làm bộ làm tịch của Sở Lưu Ly, đáy mắt Sở Khuynh Nguyệt lướt qua tia tối tâm.
Sở Lưu Ly, ngươi vội vã muốn chết như vậy?
Tốt lắm… Ta liền thành toàn cho ngươi!
Từ ghế tựa đứng lên, Sở Khuynh Nguyệt đi về phía trước một bước.
Kéo nhẹ khoé môi, nàng nở nụ cười:”Được, ta đấu với ngươi---“
“Chỉ bằng ngươi?” Sở Lưu Ly khinh bỉ nhìn Sở Khuynh Nguyệt:”Tỷ tỷ, không phải là ta nói ngươi, chính ngươi cũng tự biết rõ bản thân có bao nhiêu cân lượng, đến lúc lên đài, nếu không cẩn thận bị ta đánh thiếu mất cánh tay hay cụt đi cái chân, ngươi ngàn vạn lần đừng trách ta a.”
Sở Khuynh Nguyệt nhướn mày, khoé môi dưới mạng che mặt, chậm rại gợi lên một độ cong lạnh như băng.
Thật lâu sau, nàng mở miệng:”Tốt… Không đánh tới khi đối phương chịu thua, tuyệt không kêu ngừng!”
…
Trung tâm đại điện, hai nữ tử đứng đối diện nhau.
Một vàng một hồng.
Phấn y nữ tử trên mặt mang theo khinh bỉ vô tận, không những vậy, còn có vài phần tàn nhẫn quỷ dị.
Hoàng y nữ tử mang mạng che mặt, khiến cho mọi người thấy không rõ diện mạo của nàng. Nhưng khí thế quanh thân, cũng đã làm cho người ta cảm thấy giật mình.
Đây là khí thế của một phế vật nên có sao?
Nhìn thế nào cũng không giống!
Trong điện, có người đều nâng tinh thần, muốn nhìn kết quả của trận tỷ thí này, không gì ngoài ba người.
Cung Dạ Tuyệt lười nhác tựa vào trên ghế, híp mắt theo dõi, nhìn tràng khí thế của Sở Khuynh Nguyệt, hắn cười nhẹ lắc đầu---
Con mèo nhỏ này, lại nhịch ngợm.
Thái tử Da Luật Đình chán ghét nhìn Sở Lưu Ly.
Hiện tại, hắn xem như đã hiểu vì sao tiên tử dưới ánh trăng của hắn chán ghét Sở Lưu Ly như vậy!
Còn lại là Sở Dịch ngồi ở phía dưới, đáy mắt ao ước nhìn Sở Lưu Ly.
Sở Dịch làm sao không biết trận tỷ thí này là do Đế Hậu cố ý an bài, đơn giản là vì muốn cho Lưu Ly một cơ hội.
Lúc này, Lưu Ly nếu như muốn cứu vãn lại mặt mũi, chỉ có thể dựa vào trận chiến này!
--- ---------
“Sở Khuynh Nguyệt, một lát nữa, ngươi cũng đừng khóc quá khó coi!” Sở Lưu Ly nhìn Sở Khuynh Nguyệt, đát lòng lộ ra một tia hưng phấn.
Nàng thậm chí có thể tưởng tượng ra được Sở Khuynh Nguyệt là như thế nào bị bản thân đánh chết khiếp!
“Ít nói nhảm, muốn đánh cứ đánh!” Sở Khuynh Nguyệt mở to mắt, nhìn về phía Sở Lưu Ly, lạnh giọng.
Đáy mắt loé ra hàn quang, làm cho Sở Lưu Ly cả kinh.
Sở Lưu Ly ổn định tinh thần, quanh thân, lại lần nữa hiện ra ánh sáng lục sắc…
“Mau nhìn, bắt đầu bắt đầu…” Có người đẩy đẩy người bên cạnh, nói.
Người bị thôi không nhẫn nại lắc đầu:”Được rồi, đừng nhìn, kết quả này còn cần nói sao? Nói rõ là Sở nhị tiểu thư sẽ thắng! Không tin ngươi nhìn… Ạch…”
Người nọ nói được nửa câu, câu còn lại còn ở trên yết hầu, lại nói không nên lời.
Hắn ban đầu muốn nói, Sở nhị tiểu thư chắc chắn một chiêu chế địch…
Nhưng mà hiện tại, một màn trước mắt, lại làm cho hắn cả kinh trừng lớn mắt.
Ngay khi luồng ánh sáng kia mãnh liệt nhắm về phía Sở Khuynh Nguyệt, thân hình Sở Khuynh Nguyệt hơi hơi dao động, lưu loát tránh được công kích.
Tốc độ của Sở Khuynh Nguyệt rất nhanh, không chỉ có Sở Lưu Ly không thấy rõ động tác của nàng, thậm chỉ ngay cả các quan khác đại thần, cũng không ai có thể đủ chuẩn xác bắt kịp tốc độ nàng rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...