Thiên Tai Chạy Nạn Đích Nữ Tri Phủ Dọn Sạch Cả Nhà Một Đường Phất Nhanh!


Đầu bếp trong phủ là được đưa đến từ Kinh thành, Đường Hân nghĩ đến thôi đã chảy nước miếng.


Nhà bếp này quả nhiên không làm cô thất vọng, bánh bao thịt, bánh bao hấp, giò heo, gà quay, chim bồ câu, các loại bánh ngọt cũng không ít, canh ngân nhĩ hạt sen, yến sào, nhân sâm… đều bị thu vào không gian.


Trung tâm thương mại Ức Đạt mặc dù vẫn còn nhưng đồ bên trong đã sớm vì mạt thế mà tiêu hao rất nhiều, lúc này vừa vặn được bổ sung.


Lại đi đến phòng chứa lương thực, cô dọn sạch kho lương và củi của phủ tri phủ.


Gặm gà quay nguội, cô bước chân đi về phía viện của người chị kế kia.


Đẩy nguyên thân xuống giả sơn, mối thù này phải báo.


Con người cô nha, chuyện báo thù chưa bao giờ để qua đêm.


Cho nên việc đầu tiên nàng phải làm lúc này chính là:

Báo thù!

Theo tuyến đường trong trí nhớ, cô đi một mạch đến viện của người chị kế kia.


Lúc này gần mười một giờ, cửa đóng cô liền leo tường rào.



Nhảy tường vào, cô đâp gáy của tiểu nha hoàn canh đêm một cái để cho bọn họ ngủ say.


Đến phòng của chị kế, cô đánh ngất chị kế đang ngủ trên giường, xé ga giường treo lên xà nhà.


Sau đó đưa chị kế lên, nhìn người phụ nữ đẩy nguyên thân xuống giả sơn treo cổ chết trước mặt.


Đường Hân tự khen mình.


Hoàn hảo!

Cô định chuẩn bị quay về theo đường cũ thì…

Khoan đã!

Vừa đi được hai bước, cô đột nhiên nghĩ đến trong phòng của người chị kế này có không ít đồ tốt.


Đã đến rồi, tay không mà về không phải là phong cách của cô.


Đi đến trước bàn trang điểm, nhìn một cái bàn trang điểm toàn vàng, bạc, đá quý, ngọc bích, thật là nhiều đồ trang sức.


Trời ơi, thời cổ đại còn chưa có đủ loại kỹ thuật làm giả, vậy nên những thứ này đều là vàng bạc thật sao?


Tốt lắm tốt lắm, phát tài rồi.


Cô đưa tay chạm vào bàn trang điểm, sau đó toàn bộ bàn trang điểm biến mất tại chỗ.


Tiếp theo lại đến tủ quần áo của người chị kế này, không cần nhìn cũng biết quần áo bên trong toàn là gấm vóc lụa là, rất có giá trị.


Cũng đặt tay lên tủ quần áo, toàn bộ tủ quần áo bị thu vào không gian.


Trải qua mười năm mạt thế, cô có dị năng không gian nhưng lại là kiểu nhổ lông ngỗng bay qua.


Bất kỳ vật tư nào có thể dùng được đều thu hết vào không gian, đó là nguyên tắc cơ bản.


Đi ngang qua nha hoàn đang canh đêm, cô thuận tay rút luôn trâm bạc trên đầu nha hoàn đó.


Sau đó đi theo đường cũ trở về linh đường, nằm lại trong quan tài.


Đầu Xuân Đào đầy dấu chấm hỏi nhìn tiểu thư nhà mình trở về.


"Tiểu thư, người không về phòng của mình sao?"

Đường Hân phất tay.


"Nằm thêm một lát nữa, ngày mai ta không nằm trong quan tài này được nữa rồi.

"

Nàng nằm trong quan tài ngủ rất ngon, sáng ngày hôm sau, phủ Tri phủ náo nhiệt hẳn lên.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận