Eidt:Dực
Beta:Tieumanulk
Diệp Vị Ương liền nói một câu: “ Thanh thiếu,chuyện này có trời biết anh biết tôi biết, coi như bí mật giữa anh và tôi, xin anh ngàn vạn đừng nói ra nha.” Cô thoáng cái chuyển sang lấy lòng Thanh Phong Tuấn.
Ừm, đây là chỉ là bí mật riêng giữa tôi và vô,cảm giác này rất được, rất thoải mái.
Nhưng mà Thanh Đại thiếu gia vẫn thâm tàng bất lộ như cũ, trong lòng rất vui nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh như mặt hồ một chút gợn sóng cũng không có,dáng vẻ như chẳng hề quan tâm đến chút nào,cau mày không vui lắm hỏi “Tôi giúp cô bảo vệ bí mật,vậy tôi có được lợi ích gì gì?”
“. . . . . . Anh đâu thiếu thứ gì,còn cần lợi ích gì chứ? Rõ ràng muốn gây khó dể cho người khác đây mà.” Diệp Vị Ương vừa lầm bầm nói vừa nhìn anh ta chằm chằm,rồi trừng hắn, tiếp tục nhìn chằm chằm hắn,haizzzz, đáng tiếc. . . . . .
Đáng tiếc đối phương vẫn giữ thái độ như cũ,im lặng như núi,lạnh lùng nhưng cũng rất đẹp một chút cũng không thể phá vỡ,thật sự quá ương ngạnh và mạnh mẽ a. Thế nào thì cũng thấy không ai có thể so sánh. Trái lại Diệp Vị Ương tiếp tục trừng dôi mắt vốn to như chuông đồng của mình để nhìn về phía anh ta.
Cô chán nản thở dài kiêm bĩu môi.Bí mật của cô thật sự không thể để cho mẹ biết được. Mẹ cô trước kia là người mẫu,bình sinh mà mẹ ghét nhất cũng chính là người thiết kế! Diệp Vị Ương không thể không đổi cá thái độ,dùng thái độ thỏa hiệp hỏi: “Được rồi, Thanh Đại thiếu gia,anh cần điều kiện gì mới chịu giữ bí mật cho tôi?”
Thanh Phong Tuấn ánh mắt nhíu lại nghĩ thầm,chậc chậc,cô gái này chẳng lẽ không biết nét mặt của cô biến hóa vô cùng phong phú sao? Thật sự đáng yêu mà. Làm cho người ta nghĩ đến việc đưa tay lên xoa tóc của cô hoặc nhéo lên mặt của cô.
Hắn ho nhẹ một chút dể che giấu tâm tình của mình, thong thả không nhanh không chậm nói: “Tôi vừa từ Pháp về, trong nhà còn thiếu một nữ giúp việc.”
“A,Thanh thiếu gia thiếu một nữ giúp việc, vậy. . . . . .thì sao?” Diệp Vị Ương cảm giác có chuyện không ổn bèn hỏi tiếp,nữa sau đó. . . . . . cô ngẩng cao đầu,trong mắt tràn đầy hoảng sợ,run rẩy nói”Anh có nhiều tiền như vậy còn sợ không tìm được bảo mẫu hay nữ giúp việc ưng ý sao? Không phải ý của anh là ….không phải là. . . . . .”
“Không sai, đúng như cô suy nghĩ.” Thanh Phong Tuấn không ngần ngại chút nào mà gật đầu.
Diệp Vị Ương nhìn chiếc cằm trơn bóng như ngọc,nhìn anh ta khẳng định mà gật đầu,cô có cảm giác như mình đang lên thuyền của giặc, cố gắng thay đổi tình trạng bất lợi với mình hiện tai: “Cái đó. . . . . . Chuyện này. . . . . . Chuyện này thật sự không thể thương lượng sao? Tôi chân tay vụng về có làm được gì đâu? Không chừng khi tôi giúp việc nhà anh,không hủy nhà anh thì cũng đốt phòng ốc,vật dụng trong nhà thì bể tan tành,ngay cả tính mạng cũng không thể bảo đảm được. . . . . .”
“Không sao,như như lời cô nói tôi không thiếu tiền coi như cho cô luyện tập thôi.Cô cũng có thể học hỏi mà.” Thanh Phong Tuấn trêu chọc cô như nghiện,đã lâu rồi anh chưa tùng nói chuyện nhẹ nhàng với người khác, chưa từng nghĩ lần nói chuyện này sẽ kết thúc như vậy.
Diệp Vị Ương đau đầu mà nhìn Thanh Phong Tuấn còn nhàn nhả ,cho rằng mình đang bị ảo giác,vuốt trán nói: “Anh thật sự là Thanh thiếu gia sao? Là Thanh thiếu gia mà tôi quen biết trước đó sao?”
“Không thể giả được.” Thanh Đại thiếu gia vẫn nói ngắn gọn, tiếc chữ như vàng.
Giờ đây Diệp Vị Ương vẫn đang rất kích động, bi phẫn, nhưng không thể làm gì khác hơn cuối cùng phải tìm cái cớ để bảo vệ chính mình : “Trước kia lúc anh chưa quen tôi còn có thể cho tôi mượn Âu phục, sau lại giúp tôi đánh đuổi côn đồ, làm nhiều chuyện như vậy mà anh không cần báo đáp sao hiện tại lại tính toán chi li như thế này ?”
“Ừm,cô không nói thì tôi cũng quên, mặc dù mấy lần trước chỉ thuận tay mà giúp cô thôi,nhưng mà cô biết tính tình của tôi rồi đấy, từ trước đến giờ không làm ăn lỗ vốn,tôi tính toán một chút thì thấy cô ngày càng thiếu tôi nhiều nha.” Thanh Phong Tuấn một tay chống cằm,muốn tính sổ tất cả nợ nần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...