Dạ Phi Phàm mím chặt môi mỏng,ánh mắt càng ngày càng lãnh khốc.Hàn
Thiên Tuyết quen biết hắn nhiều năm,vẫn không cách nào đối mặt khí thế
mạnh mẽ của hắn làm bộ như không có gì xảy ra.Khi nhìn kỹ hắn cô không
tự chủ cảm thấy khẩn trương.
Cô thấp thỏm bất an,ánh mắt thận trọng ngược lại rất giống giống Diệp Vị Ương.Thời điểm Diệp Vị Ương ở trước mặt Dạ Phi phàm luôn cố gắng làm việc tốt nhất,chỉ sợ hắn không vui không hài lòng không để ý tới cô,cho nên nhìn ánh mắt này Dạ Phi Phàm cảm thấy quen thuộc.
Rõ ràng cô gái xinh đẹp trước mắt là Hàn Thiên Tuyết nhưng trong mắt
Dạ Phi Phàm lại biến ảo thành bóng hình xinh đẹp Diệp Vị Ương,sự thật ra sao chính hắn là người rõ nhất..
Thấy ánh mắt phức tạp của Dạ Phi Phàm vẫn đang nhìn mình,ánh mắt thâm thúy đó khiến Hàn Thiên Tuyết lớn mật,dứt khoát một lần nữa giạng chân
trên người hắn,khẽ lắc mông cọ sát hắn,nhưng lần này cô không dám nói
nữa lời,chỉ cắn môi hừ nhẹ mong đợi nhìn hắn.
“A,câu dẫn tôi sao? Được,cô đã buông thả không đợi nổi đến lên giường của tôi,sẽ theo mong muốn của cô!” Hắn cười lạnh lẽo,nắm chặt cằm
cô,không chút thương tiếc nói.
Bị hắn đánh giá phóng túng,Hàn Thiên Tuyết trong lòng đau nhói nhưng
quật cường dán chặt vào hắn,kiên định nói: “Đến đây đi,em muốn anh tiến
vào em! Em muốn anh. . . . . . mạnh mẽ xé rách em!”
Ánh mắt của Dạ Phi Phàm trong lúc cô không ngừng lặp lời nói con
ngươi trong trẻo lạnh lùng mà đen bóng chuyển thành giông bão,hắn không
có khúc dạo đầu trực tiếp hướng phía trước đâm vào người cô! Thật sâu. . . . . . Tiến vào cô!
“A. . . . . .” Hàn Thiên Tuyết đau hét lên một tiếng,không ngờ hắn
trực tiếp vọt vào!Bàn tay giữ eo cô bóp một cái,bấm vào người,để cô dựa
lên mặt ghế sôpha,một tay khác để sau ót của cô,dễ dàng giữ chặt cả
người cô,sau đó nghiêng đầu cắn một cái lên đầu vai trắng nõn,cô chỉ kịp hừ một tiếng,mặc hắn xỏ xuyên . . . . . . Thật tàn nhẫn. . . . . .
“Lần đầu tiên? Lần đầu tiên của em?” Dạ Phi Phàm kinh ngạc dùng giọng khàn khàn hỏi,tâm trạng không biết vui hay buồn,hắn cho rằng cô đã sớm. . . . . .
Hàn Thiên Tuyết rốt cuộc không cố kiên cường nữa,nước mắt của cô rốt
cuộc không thể ức chế chảy xuống,cô nói tiếp lời hắn: “A,Đúng vậy,lần
đầu tiên của em! Cũng khó trách anh. . . . . . kinh ngạc,kể từ em rời
khỏi anh,anh cho rằng em rất bẩn,rất truy lạc,nhưng . . . . . . em giữ
thân trong sạch này về tìm anh,sạch sẽ như lúc ban đầu,không có phản bội anh. . . . . . Phi Phàm. . . . . . Phi Phàm. . . . . .”
Lời gợi tình xúc động của cô làm Dạ Phi phàm ngắn ngủi lạc mất phương hướng,dù sao cũng là cô gái hắn từng yêu tận xương tủy,sâu trong lòng
luôn có một phần hình ảnh của cô.
Hàn Thiên Tuyết đương nhiên không chịu bỏ qua cơ hội này,cô đau nhưng vẫn dùng hết tất cả lực rên rỉ, uyển chuyển yêu mị,triền miên tận
xương.
“A! Ừ. . . . . . đừng! A,Phi Phàm anh nhẹ một chút. . . . . . A. . . . . . Đêm vẫn còn rất dài . . . . .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...