Edit + Beta:Tieumanulk
“Cậu đã làm gì cô ấy?” Ngữ điệu trầm thấp từ tính của Thanh Phong Tuấn lộ ra áp lực vô hình,hắn nhìn Đông Phương Thước lấy giọng cực kỳ trầm ổn như bậc vua chúa chất vấn hắn.
Đông Phương Thước mặc dù hết sức kính trọng Thanh Phong Tuấn,nhưng y từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng bất cần đời,đương nhiên chưa từng sợ qua bất luận kẻ nào.Y lúc này cười càng thêm mê hoặc,đưa tay lên dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng mơn trớn cánh môi quyến rũ,ánh mắt rũ xuống lần nữa nhướng mày,bộ dạng yêu nghiệt tuyệt thế nói:
“Thanh Phong học trưởng lúc nào biết quan tâm phụ nữ rồi ta? Lại nói. . . . . . tôi chưa ăn cô ta.Ta chỉ . . . . . Chậc chậc,tôi chỉ nghe một người rất quan trọng nói qua Diệp tiểu thư trời sanh ngượng ngùng,sạch sẽ thuần khiết,không thích bị người khác đụng chạm,mà tôi lần này trở về nước chính vì muốn tìm Diệp tiểu thư,mà thời gian đủ để thay đổi bất cứ ai,tôi vừa rồi. . . . . . à,tôi chỉ mượn một số nơi nhỏ,dùng động tác để nghiệm chứng cô ấy có phải là người tôi muốn tìm hay không,có phải người đáng giá để người kia coi trọng,nhớ mãi không quên vậy không.”
——— Tiểu tử này đúng là mở mắt nói dối,mà còn nói dối mặt không đổi sắc không chê vào đâu được,muốn nghiệm chứng thì nụ hôn nóng bỏng tại quầy bar đêm trước đã quá rõ ràng rồi.
Diệp Vị Ương nghe lời này,trực tiếp bỏ đi lời hắn nói”Người rất quan trọng kia” ,hết sức tức giận Đông Phương Thước không chịu thừa nhận.Hừ,hắn rõ ràng là sắc lang!
Có Sắc lang nào động tay động chân người khác sau còn lãng phí thời gian tìm nhiều lý do hoang đường như vậy sao? Thật khác người!
“Như vậy kết quả nghiệm chứng của cậu thế nào rồi?”Giọng Thanh Phong Tuấn đã từ từ trong trẻo chuyển sang lạnh lùng,mặc dù vẫn dùng sức mạnh lớn khắc chế duy trì giọng nói bình tĩnh không sóng,nhưng ánh mắt đã lạnh đi khi Đông Phương thước không sợ chết nói ra bốn chữ”động tác tay chân” .
Đông Phương Thước tiếp tục khiêu chiến nhẫn nại cực hạn của Thanh Phong Tuấn,lưu manh nói: “Đúng,kết quả nghiệm chứng không tệ,sự thật chứng minh mấy năm này Diệp tiểu thư không thay đổi,không có bị đàn ông khác ô nhiễm,cô ấy là người tôi muốn tìm. A, đúng rồi,tôi muốn thêm một câu,người cô ấy so tóc của tóc còn thơm hơn một phần . . . . .”
Rất tốt! Lời to gan lớn mật của hắn còn chưa nói hết,Thanh Phong Tuấn cơ thể nháy mắt chuyển động,trong khoảnh khắc có một cú đấm mạnh mẽ quét qua,nhanh chuẩn đánh trúng đầu y!
Đông Phương Thước lập tức kêu rên một tiếng,mặc dù dự đoán được Thanh Phong Tuấn sẽ tức giận nhưng không nghĩ tới sẽ đánh y thật.Hơn nữa y hoàn toàn không có thời gian tránh né một đấm này.Bị đấm một chú mạnh cảm giác thật TMD không tốt lắm,nhức đầu chết rồi.
“. . . . . . Ahhh,Thanh Phong học trưởng,anh đùa thật sao! Xuống tay ác như vậy!Ngất,tôi xem như nhìn rõ anh.Không phải một người phụ nữ thôi sao,có cần thiết để các người thần hồn điên đảo xem như bảo vật không?” Đông Phương Thước uất ức xoa đầu mình,ai nha,kiểu tóc hoàn mỹ của hắn đã bị rối.
“Nếu không phải thấy cậu còn phải quay quảng cáo không thể đánh vào mặt,một đấm này sẽ trực tiếp đánh lên gương mặt tuấn tú vạn người mê của cậu,tự giải quyết cho tốt đi.” Thanh Phong Tuấn nói xong nhân lúc mọi người kinh ngạc thét lên kéo Diệp Vị Ương rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...