Chính một câu trấn an lòng người như vậy khiến Diệp Vi Ương cảm thấy
có thể nhảy tốt hơn,như vậy……………cũng để cho Thanh Phong Tuấn nhìn thấy
cô cùng người khác khiêu vũ rất đẹp !
Đông Phương Thước ghé vào bên vành tai cô hướng dẫn từng bước một “Thả lòng cơ thể,ngẩng đầu lên……”
Diệp Vị Ương nghe lời thử bước đi một cách mềm mại quả nhiên chính là cao thủ khiêu vũ!
Sau đó, Đông Phương Thước giống như một lão sư dạy khiêu vũ hoàn mĩ
nhất lại nhẹ nhàng nói “Đó là một phần của bản nhạc trầm lặng,chúng ta
xoay người……………”
Diệp Vị Ương bắt đầu nghiêm túc lắng nghe linh hồn của âm nhạc,theo âm nhạc biến đổi sắc mặt!
Chỉ thấy có lúc hai hàng lông mày của cô khẽ nhíu lại lộ rõ vẻ xót xa vô hạn,có lúc lại cười tươi tắn lộ rõ vử vui mừng vô biên,lúc lại
nghiêng người buông xuống lộ rõ vẻ lưỡng lự uyển chuyển ngượng ngùng,lúc lại nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay thể hiện sự nhẵn nhịu vững vàng, ánh sáng trong mắt lóe lên một cái!
Những ánh sáng rục rỡ cũng thay đổi linh hoạt nơi Đông Phương Thước
vừa đi qua cũng thay đổi rõ ràng. Ngay cả hắn cũng không khỏi âm thầm
thán phục nha đầu này quả thực chính là cao thủ vũ công ! Không học
khiêu vũ chính quy,cơ thể lại thướt ta tự nhiên xoay tròn theo hắn nhận
thả tự nhiên! Giống như một con thiên nga trắng!
Chớ vội nói Diệp Vị Ương đã thành công khiến trong mắt hắn chỉ có
cô,cách đó không xa Thanh Phong Tuấn cũng đột nhiên ngừng khiêu vũ cùng
cô dâu, ánh mắt thâm thúy phức tạp nhìn sang tiện tay cầm mọt ly rượu
đỏ.Mà cũng rất dễ nhận thấy mọi người cũng bị kĩ thuật nhảy nhẹ nhàng
thuần khiết hấp dẫn,kết thúc một khúc,tiếng vỗ tay không ngớt! Thanh âm
trầmtồ khen ngợi cũng không dứt!
Tiếng bàn luận hâm mộ nho nhỏ truyền tới” Ai nha, nếu có thể cùng với cô gái này nhảy một điệu thì thật là tốt!”
“Đúng vậy! Đúng vậy!Anh xem dáng vẻ kia thực sự quá hoàn mĩ xinh đẹp! Có thể đặt tay lên chiếc eo thon nhỏ kia,oa, tuyệt đối là một
loại……………..hưởng thụ cực kỳ!”
“Khụ khụ……Đáng tiếc cô gái của Đông Phương thiếu gia ai dám giành……”
Buồn cười nhất chính là những lời bàn luận này lại trùng hợp ở xung
quanh Thanh Phong Tuấn! Nghe tới câu cuối cùng sắc mặt của hắn đã xanh
mét, dường như đã hoàn toàn không thể chịu đừng được việc Diệp Vị Ương
đột nhiên bị người khác nhìn chằm chằm. Mà đôi mắt to của Hàn Thiên
Tuyết bên cạnh lại đột nhiên sáng lên,cô nói nhỏ vào tai Thanh Phong
Tuấn “Rốt cuộc tôi cũng thấy anh ấy tới trồi! Dạ Phi Phàm đến rồi! Tôi
nghĩ,anh ấy nhất định sẽ dẫn tôi rời đi an toàn,hiện tại anh không cần
coi chừng tôi,muốn làm gì thì đi đi, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo
vệ mình thật tốt! Lần này nghi thức giả hôn lễ cuối cùng cũng không phải làm nữa!”
Thanh Phong Tuấn nhếch mày “Nếu Dạ Phi Phàm không bảo vệ cô thật tốt, sau lần này tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn,tôi hi vọng hắn sẽ
giải quyết thật tốt” Nói xong, ánh mắt của hắn một lần nữa khóa chặt lấy Diệp Vị Ương.
“Tôi bết rồi, bây giờ chúng ta chia nhau ra hành động đi,anh bảo vệ
Diệp Vị Ương rời đi, tôi sẽ để Dạ Phi Phàm dẫn tôi ra ngoài từ mật đạo.
Về phần cha tôi, anh muốn làm thế nào thì cứ làm, tôi đối với ông
ấy………đã hoàn toàn thất vọng!”
Hàn Thiên Tuyết nói xong cũng lặng lẽ bước vè phía Dạ Phi Phàm.
Vì vậy, Thanh phong Tuấn phân phó mọi ngời chú ý tới động tĩnh từ bốn phía,tùy vào hành động của ông cụ để dùng những phương pháp có
sẵn,chung quanh sàn nhảy bố trí một bức tường người bảo vệ an toàn,sau
đó hắn bất chấp nguy hiểm cầm ly rượu đỏ đi về hướng Dệp Vị Ương và Đông Phương Thước vừa nhảy xong một bản nhạc.
Diệp Vị Ương chỉ ngạc nhiên nhìn hắn đi về phía cô,trái tim lại bắt
đầu co rút hoảng loạn,hi vọng rằng hắn có thể dắt tay cô rời đi,trở về
biệt thự của bọn họ từ bỏ hôn lễ xa hoa này.Nhưng lúc này cô mới phát
hiện ra hắn mặc một bộ Âu phục chú rể trắng như tuyết được may rất vừa
vặn, vô cùng hợp với dáng người của hắn tôn lênvóc người cao ráo hoàn
mĩ! Lại thêm một chiếc áo sơ mi màu xám tro,không biết từ lúc nào đã
tháo chiếc nơ xuống,cổ áo sơ mi không bị gò bó mở hai nút áo lộ ra lồng
ngực rắn chắc.
Hắn khiến cho người ta có cảm giác cho dù hắn ở đâu cũng luôn có thể
giữ nguyên được thái độ cao quý ưu nhã, thậm chí là……….áp lực!
Đúng vậy, áp lực! Vài sợi tóc ngang ngạnh rủ xuống che đi tròng mắt
đậm màu sắc bén như chim ưng. Cặp mắt kia khiến cho người ngoài cho dù
có tìm tòi xem xét cũng không thể tìm ra nơi sâu nhất, vốn là mị lực
phát ra bốn phía nhưng bên trong lại có băng lạnh ngàn năm,giờ phút này
lạnh buốt tới thấu xương! Môi mỏng vốn vô cùng gợi cảm nhưng bây giờ từ đầu tới cuối là nụ cười vô tình như không cười, hắn………dường như rất tức giận!
Là vì cô tự tiện rời khỏi bệt thự nên tức giận? Hay bởi vì…….cô
dâu vừa rời đi? Diệp Vị Ương hơi mím môi phân nửa là vế sau đi,cô không có mị lực lớn như vậy, từ khi xuất hiện tới giờ hán chưa từng để ý đến
cô! Cô cùng người con trai xa lạ xuất hiện thật lâu, thế mà hắn một
chút phản ứng cũng không có,hoàn toàn xem cô như…..không khí! Trong lòng quá chua xót.Cô đột nhiên cảm thấy mình thật………….đáng thương!
Thanh Phong Tuấn nhẹ hớp một ngụm chất lỏng lạnh băng, rượu đỏ vào
trong cổ có hương vị rất ngon. Hắn mê ly híp con ngươi, nhẹ nhàng lắc
lắc cái ly, ly rượu đỏ vốn trong suốt đẹp mắt lại sợn sóng lăn tăn
trông càng đẹp hơn! Chỉ một ly rượu bên trong có một chút rượu,chỉ cần
muốn cũng có thể tạo nên ngàn lớp sóng. Hắn đem ly rượu giao cho bồi
bàn, sau đó……..
Sau đó cười hướng Diệp Vị Ương làm động tác mời “Vị tiểu thư cao quý
xinh đẹp,xin hỏi tôi có được vinh hạnh mời em nhảy bản nhạc tiếp theo
không? “
Diệp Vị Ương nhìn hắn,hắn rõ ràng đang cười nhưng nụ cười kia lại lạnh giá căn bản không tới tầm mắt!
Nụ cười của Thanh Phong Tuấn cũng không lọt vào mắt,vẻ ngoài bình
tĩnh của Diệp Vị Ương khi thấy hắn bước đi về phía cô liền sụp đổ.
Khi ánh mắt Thanh Phong Tuấn nhìn chăm chú, lòng vô bắt đầu dậy sóng.
Áp lực! Diệp Vị Ương chỉ thấy cảm giác áp lực nặng nề cuồn cuồn dâng
lên! Cô vẫn biết Thanh Phong Tuấn không hề giận mà do khí thế của hắn rõ ràng là cười, bộ dạng tươi cười trên khuôn mặt anh tuấn rõ ràng nhìn
rất đẹp nhưng lại cảm thấy sợ run lên! Cô biết lần này hắn thực sự nổi
giận………
Không cho cô quá nhiều thời gian sứng sờ, Thanh Phong Tuấn lại một
lần nữa làm động tác mời “Vị tiểu thư xinh đẹp, xin hỏi tôi có thể cùng
em nhảy bản nhạc tiếp theo không?” Thanh âm của hắn vẫn trầm thấp dễ
nghe không nhìn ra tâm tình, chỉ………nhìn thẳng vào dấu hôn trên cổ Diệp
Vị Ương.
Bản nhạc cho điệu nhảy thứ hai đã vang lên.
Vậy mà Diệp Vị Ương lại theo bản năng lùi lại một bước “Vâng…….Thật
xin lỗi, tôi đột nhiên cảm thấy có chút không khỏe cho nên không thể
tiếp tục khiêu vũ!”
Thừa dịp cô trả lời, Đông Phương Thước chớp lấy cơ hội nắm lấy tay cô.
Bắc đầu từ lúc này,tròng mắt Thanh Phong Tuấn càng trở nên thâm
trầm,hắn bỏ động tác mời xuống,cơ thể cao ráo đứng thẳng nhìn chằm chằm
vào mắt Đông Phương Thước!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...