Vùi ở trong ngực Thanh Phong Tuấn,Diệp Vị Ương rất an tâm cũng rất
đau lòng,cô lại trở thành gánh nặng của hắn rồi.Giờ khắc này tất cả hiểu lầm,tất cả ngăn cách,tất cả chuyện không vui trước đó đều tan thành mây khói,trong mắt hắn và cô đều có đối phương! Đều muốn để cho đối phương
sống sót!
“Vị Ương,em sai rồi.Ông ta muốn thu phục anh,muốn anh làm tượng gỗ
cho ông ta,ông ta đang muốn kiểm tra con rối tương có mạnh hay không.Nếu như tại đây anh dễ dàng chết dưới súng,vậy chứng tỏ anh không có giá
trị,không đạt tới kỳ vọng ông ta mong muốn,anh chết ông ta chắc chắn
thấy anh không khác gì một con chó đã chết.Ông ta đến bây giờ vẫn rất
tàn nhẫn.”
“Ông ta sao có thể như thế? Anh là con nuôi ông ta thu dưỡng mà!” Diệp Vị Ương cảm thấy khổ sở thay hắn.
“A,con nuôi sao?Anh nhiều lắm chỉ là một con cờ trong mắt ông ta
thôi.Trên cái thế giới này người vô tư không cần hồi báo đối tốt với anh đã chết.Từ ngày anh ra đời ông ta đã biết anh không phải con ruột ông
nhưng ông vẫn rất tốt chăm sóc mẹ con anh.Ở trong lòng anh người bị chết đó mới là cha ruột.”
Nói tới đây Thanh Phong Tuấn nhíu mày như không muốn nhớ lại cảnh
sinh ly tử biệt cửa nát nhà tan,lạnh giọng nói: “Được rồi,đừng nhắc tới
chuyện lúc trước, chúng ta hãy nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này thôi.”
“. . . . . . Tuấn,nếu như chỉ có một mình anh có lẽ anh có thể đột phá trùng vây chạy thoát.Anh cứ để em. . . . . .”
Nhìn thấy sâu trong mắt cô lóe đau thương Thanh Phong Tuấn trong lòng xuất hiện sợ hãi,hắn lạnh giọng trách : “Em đừng mơ anh bỏ lại anh.Cho
nên đừng làm việc ngu ngốc!” Rõ ràng giọng nói lạnh nhạt lại làm cho đôi mắt Diệp Vị Ương ngấn nước.
Không đợi cô mở miệng,hắn đem hai tay cô vòng qua hông hắn,bá đạo ra
lệnh: “Hãy giống như lần trước,ôm chặt anh ngoan ngoãn nhắm mắt lại,bất
luận thế nào cũng không buông tay, biết không? Nếu không anh tuyệt đối
không tha thứ em,em nợ anh rất nhiều cho nên nhất định phải nghe lời
anh.Nếu không anh sẽ. . . . . . hận em!Em biết không?”
Nước mắt lặng lẽ rơi xuống,cô nghẹn ngào gật đầu,sau đó nhắm hai mắt lại.
Bên tai nghe đạn gào thét lướt qua,Thanh Phong Tuấn thuận lợi né
tránh,hắn mặc áo chống đạn hơn nữa đã sớm quen thuộc địa hình nơi
đây,muốn đả thương hắn cũng không phải chuyện dễ.
Diệp Vị Ương cả người cơ hồ vướn trên người hắn,ngăn cản hành động
linh hoạt.Nếu như không có cô hắn dễ dàng tránh thoát đây tất cả chứ?
“Vị Ương,một lát anh nhảy ra ngoài cửa sổ,bất luận thế nào em tuyệt đối không thể ngẩng đầu,biết không?”
“. . . . . . Được.” Diệp Vị Ương trong lòng có chút hoang mang,cô hé
mắt nhìn Thanh Phong Tuấn ánh mắt kiên định gật đầu cười. Nhưng cô không phải bé gái không thể trở thành gánh nặng của hắn.Loại cảm giác mất mát bỗng nhiên mãnh liệt ập đến,khiến cô không còn dũng khí tiếp tục làm
theo lời hắn.
“Hãy hứa với anh,lát nữa em tuyệt đối không buông tay!” Lau nước mắt
trên mặt Diệp Vị Ương,hắn nhẹ giọng lại không cho người ta phản kháng.
“. . . . . . Vậy anh cũng phải bảo đảm anh tuyệt đối sẽ chạy
thoát,nhất định không có việc gì? !” Vô luận hắn lau thế nào nước mắt
của cô vẫn cứ rơi xuống,cô biết tình cảnh lần này so với các lần trước
còn nguy hiểm hơn cả trăm lần.
“. . . . . Được,anh. . . . . . bảo đảm.”
Cô nín khóc cũng bảo đảm nói: “Được,anh sẽ không tăng thêm gánh nặng
cho anh,em không buông tay! Nhưng…Tuấn,anh nhất định phải nhớ,em yêu
anh, rất yêu rất yêu,yêu hơn cả mạng sống của em,nếu như anh chết em sẽ
không sống một mình!”
Đây rõ ràng là lời tỏ tình cô dùng hết can đảm nói yêu hắn.
Hai người nói xong muốn cùng nhau nỗ lực sống tiếp.
Thanh Phong Tuấn trước dùng cái ghế đập bể cửa sổ,loáng thoáng nghe được bên ngoài dồn dập tiếng súng.
Thanh âm này,nghe thấy Diệp Vị Ương tim cũng sắp hít thở không thông.
Tiếp theo cô cảm thấy Thanh Phong Tuấn ôm cả người cô nhảy ra ngoài
cửa sổ,tốc độ quá nhanh,người của hắn lại như lò xo bắn ra giương đông
kích tây xoay tròn.
Đau,thật là đau.Mơ hồ có thể nghe được bên ngoài truyền đến rất nhiều thanh âm.
Sau khi rơi xuống đất,hắn cẩn thận che chở bụng cô,trên mặt đất lăn một vòng,sau đó cô nghe được giọng tiểu Ngân. . . . . .
Cô không còn sức mở mắt ra cũng không dám buông tay,bởi vì ngửi thấy
tất cả đều là mùi máu tanh,đến từ . . . . . . trên người cô và hắn!Lòng
bàn tay cô hoàn toàn bị máu thấm ướt! Chưa từng cảm giác hắn cách bản
thân xa thế,giống như một khi buông tay sẽ khó nắm trở lại. . . . . .
“Thiếu chủ! Ngài đi mau!” Là giọng hét của tiểu Ngân,trong thanh âm
không còn nét khô khan cứng ngắc thường ngày,giống như đang liều mạng
tác chiến. . . . . .
Thanh Phong Tuấn thân thể bất động,cô không dám lộn xộn,bỗng nhiên
cảm nhận được mùi tanh trong miệng.Thì ra vô tình cô cắn bị thương môi
mình.Thanh âm gì cũng nghe không được cô chứ như tạm thời mất thính
giác,nghe không được động tĩnh xung quanh,nơi đây yên tĩnh đến đáng
sợ,mà cô. . . . . . cố gắng rất cố gắng rất nỗ lực dựa gần vào hắn,cảm
nhận tiếng tim đập. . . . . .
Dường như có rất nhiều người chạy trốn,bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều người lấy được tính thế áp đảo.Sau đó cô cùng hắn đồng thời được đem
lên xe. Trong hoảng hốt lại nghe được giọng tiểu Ngân: “Chị dâu! Chị
dâu,chị nhanh tỉnh ah,chị nhanh buông ra Thiếu chủ!”
Xe đổi thành tiểu Ngân lái,hắn lái rất nhanh giống như bay xông qua nhiều đèn xanh đèn đỏ,rồi tiếp tục tăng tốc.
Lúc này,Thanh Phong Tuấn ý chí mạnh mẽ ngồi dậy,cặp mắt hắn không có
tiêu cự nhìn Diệp Vị Ương xịu lơ trong ngực hắn: “Không!Cô gái ngốc
này!Em nợ anh rất nhiều,em cho rằng giúp anh ngăn mấy viên đạn là được
rồi sao?Em tỉnh lại cho anh!Anh muốn em dùng cả đời trả cho anh!”
Là ai đang kéo cô? Tại sao muốn kéo cô nha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...