Edit + Beta:Tieumanulk
A Viễn đáng thương nhìn sang Diệp Vị Ương,lo lắng vì lúc nãy Thanh
Phong Tuấn đi ra đã trừng hắn,hắn không phải chỉ nhất thời xúc động lần
đầu nhìn thấy chị dâu tương lai thôi sao? Thiếu chủ có phải đang ghen
không đây?
“Cậu đến đây có chuyện gì sao?” Diệp Vị Ương lúng túng không biết xử trí thế nào.
“A,chị dâu,là như vậy,tôi là thuộc hạ của Thiếu chủ nghe lệnh đến đây bảo vệ cô,cô có chuyện gì cứ sai tôi!Tôi thề làm tròn trách nhiệm bảo
vệ cô an toàn!”
“Cậu có thể gọi tôi Diệp Vị Ương.Không cần phải nói nghiêm túc đến
thế,với lại tôi nghĩ mình cũng không có chuyện gì cần cậu giúp.” Diệp Vị Ương lại lần nữa lễ phép trả lời.Đầu tiên cô chỉ dùng ánh mắt không
hiểu nhìn sang Thanh Phong Tuấn ngồi trên ghế sô pha,sử dụng ánh mắt hỏi thăm hắn tại sao trong nhà bỗng dưng lại có thêm một người đàn ông
“đáng yêu nhiệt tình”,nhưng Thanh Phong Tuấn dường như không có ý định
giải thích,nên cô đành phải ra tay với người tự xưng thuộc hạ của hắn
thôi.
Bị Diệp Vị Ương hiền lành làm khó xử,A Viễn tay chân luống cuống :
“Chuyện này,chị dâu,chị không phải rất thích ra ngoài sao? Mà ra ngoài
cần phải có vệ sĩ như em bên cạnh.”
Diệp Vị Ương đang định mở miệng lại bị Thanh Phong Tuấn kéo qua ngồi vào bên cạnh hắn.
Thấy trán hắn nhau lại chất chứa ưu tư,cô rất tự nhiên đưa tay chạm vào không muốn hắn không vui.
Nhưng A Viễn nhìn chằm chằm cảnh Diệp Vị Ương đưa tay chạm gương mặt
tuấn tú của Thanh Phong Tuấn,không nhịn được nhắm mắt lại bắt đầu cầu
nguyện!
Trong tổ chức Ám Ảnh hành động kia là một cấm kỵ!Thiếu chủ tuyệt đối
không thích có người đụng hắn! Theo như lời đồn trong truyền thuyết hắn
chính là một khối băng lớn không thích người khác tiếp cận mình.
Trước đó A Viễn nhận được mệnh lệnh tới nơi này hắn vẫn cho rằng Diệp Vị Ương chỉ là một người thú vị Thiếu chủ cùng lắm chỉ đùa giỡn với cô
để che mắt người ngoài.Cũng không cho rằng Ảnh Thiếu chủ trong truyền
thuyết hắc đạo sẽ động tình với bất kỳ cô gái nào.
A Viễn nhắm mắt chờ đợi một lúc lâu,phát hiện bốn phía im lặng một
cách lạ thường,Ack. . . . . . Chẳng lẽ Diệp Vị Ương đã bị Thiếu chủ giết trong nháy mắt? Hắn nghi ngờ mở mắt liền nhìn thấy. . . . . .
Ack,tuyệt đối là hình ảnh thiếu nhi không được nhìn,thiếu chủ luôn
luôn lãnh khốc vô tình,giết người như ngóe hiện tại nhiệt tình như lửa
ôm hôn Diệp Vị Ương hoàn toàn xem hắn như không khí ah!
Chậc chậc,xem ra thiếu chủ rất thích cô gái kia!Không biết nếu hình
ảnh ngàn vàng khó mua bị bạn bè khác nhìn thấy sẽ có phản ứng gì đây?
Con ngươi có thể rớt xuống không đây?Bởi vì ngay cả hắn hiện tại giống
như bị thiếu chủ thôi miên rơi vào mộng ảo!
“Nhìn đủ chưa? !” Diệp Vị Ương đang núp trong lồng ngực Thanh Phong
Tuấn,trong lúc say mê bỗng nhiên thấy Thanh Phong Tuấn quay đầu lạnh
lùng hỏi A Viễn.
Diệp Vị Ương từ lồng ngực Thanh Phong Tuấn len lén ngó ra quan sát
sắc mặt A Viễn,chậc chậc,phát hiện cậu bé đáng thương hoàn toàn bị dọa
sợ choáng váng,còn chưa phục hồi tinh thần lại đây.
“Đi ra ngoài!” Thanh Phong Tuấn đề cao âm lượng.Diệp Vị Ương có chút
đồng tình với vị A Viễn tiên sinh,nghĩ thầm nếu như hắn còn tiếp tục
ngẩn người không biết có bị Thanh Phong Tuấn trực tiếp ném ra cửa không? Hôm nay cô coi như đã biết thêm một mặt khác Thiếu chủ hắc đạo,thì ra
hắn không phải với bất kỳ ai cũng tốt còn cực kỳ lãnh đạm với người xung quanh!
Muốn rời khỏi lồng ngực Thanh PhongTuấn tốt bụng nhắc nhở A Viễn,lại
bị Thanh Phong Tuấn giam cầm chặt trong ngực,tiếp theo đã thấy hắn đá ra một cước, mạnh mẽ nhẫn tâm đạp bay A Viễn ra ngoài!
Rơi mạnh đập vào cửa, A Viễn hoàn toàn hôn mê.
Mắt thấy Thanh Phong Tuấn còn muốn đi tới đá thêm một cước,Diệp Vị
Ương vội lên tiếng ngăn cản: “Tuấn,người ta dù gì cũng là khách,hắn cũng đã ngất cứ để hắn sống đi,với lại hắn là thuộc hạ của anh,anh đã gọi
hắn đến đây không lý nào lại đạp hắn ra ngoài.”
Lời này dường như nhắc nhở Thanh Phong Tuấn,hắn phái A Viễn thân thủ
không tệ tới đây quả thật có chuyện,nếu không phải vừa rồi A Viễn nắm
tay Diệp Vị Ương,hắn cũng không tức giận muốn đánh thằng nhóc này.
Thanh Phong Tuấn nhìn thoáng qua cô gái trong ngực,lần nữa cúi người hôn lên môi cô.
Diệp Vị Ương bị thấy có chút buồn cười,gần đây mỗi lần Thanh Phong Tuấn muốn dời đi lực chú ý của cô đều sử dụng chiêu này.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Cuộc sống quá mức nhàm chán sống trong biệt thự có ăn có uống không
cần làm việc,Diệp Vị Ương liên tục thỉnh cầu,cuối cùng Thanh Phong Tuấn đồng ý cho cô đi làm tại tập đoàn Dạ Mị.
Thật ra hắn biết,cô cũng chỉ là lo lắng cho người bạn tốt Đông Phương Thước mà thôi,hơn nữa lần trước quay quảng cáo bị người khác phá
hỏng,còn có rất nhiều chuyện còn chưa xử lý tốt.
Trên người có vết sẹo nên cô không thể lại làm người mẫu,mẹ đi du
lịch xa không biết khi nào về,vừa đúng để cô an tâm có thể làm chuyện
mình thích,ví như có thể làm thư ký Thanh Phong Tuấn,thời điểm cùng hắn
tham dự yến tiệc cô còn gặp được không ít người nổi tiếng trong giới
thiết kế.
Chỉ là Thanh Phong Tuấn rất bận rộn.Thế nên Diệp Vị Ương mỗi lần ra ngoài phía sau đều có một âm hồn bất tán ——— A Viễn.
“Chị dâu,thật ra Thiếu chủ có rất nhiều tiền,chị hoàn toàn không cần
đi làm việc.”Cô thiếu một cọng tóc hắn A Viễn có thể phải gãy một
chân.Lưng của hắn đến bây giờ vẫn còn đau,đều do Thiếu chủ ngày đó vô
tình đạp một cước quá mạnh.Có thể nhìn ra Thiếu chủ rất yêu thích chị
dâu không có tâm cơ này a! Đây là một phát hiện trọng đại,về sau nếu mà
gặp chuyện gì khó giải quyết hắn sẽ đến nhờ chị dâu ra mặt hi hi,A Viễn
cười mờ ám thầm nghĩ.
“Thiếu chủ nhà các người có nhiều tiền đi nửa tôi cũng không muốn,với lại tôi cũng không phải người chơi bời lêu lỏng.Phái nữ thời đại mới
không thể trở thành gánh nặng của người khác.Tôi cũng vậy muốn làm
chuyện mà mình yêu thích.Nơi này là phạm vi công ty,với lại có rất nhiều nhân viên bảo vệ sẽ không có ai muốn hại tôi,cậu chưa ăn sáng đúng
không,đi ăn đi,mau đi đi.” Diệp Vị Ương suy nghĩ một chút nói.Cô cả đời
sợ nhất cảm giác bị người bỏ rơi cho nên cô luôn tự mình cố gắng, muốn
có một ngày xứng đôi với người mình yêu.
“Được.”
A Viễn không nói lại,hắn tra xét bốn phía sau không phát hiện nhân
vật khả nghi mới chấp nhận,Công Ty lớn quả nhiên làm cho người ta yên
tâm,vì vậy gật gật đầu đồng ý,tạm thời đ lấp cái bụng đáng thương của
hắn.
Nghe nói Đông Phương Thước bị thương nặng mới khỏi,đang nghỉ ngơi ở
bệnh Viện lớn,cô muốn nhân cơ hội này đi thăm hắn. Hơn nữa ngày đó Hàn
Thiên Tuyết cũng đến quầy bar cứu cô,sau lúc hai người chạy trốn thất
lạc,không biết cô ấy hiện tại ra sao,vừa nghĩ đến Dạ Phi Phàm không ở
công ty,có lẽ hai người đang ở chung với nhau?Thôi,sau này cô sẽ bảo A
Viễn giúp mình thăm dò,biết rõ đối phương mạnh khỏe là đủ.
Chẳng qua hiện tại cô muốn đến phòng điều khiển xem băng ghi hình
ngày hôm đó,cô muốn biết ngày đó là ai âm thầm muốn đối phó cô.Nếu như
ngày đó không phải Đông Phương Thước bảo vệ cô,người gãy cột sống cửu tử nhất sinh sẽ là cô.
Nhưng cô mới đi ra khỏi phòng làm việc liền nhìn thấy tiểu thư ở đại
sảnh mang theo hai người xa lạ mặc tây trang màu đen đi tới,nói là đến
tìm cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...